Diệp Hoan nhìn thiếu niên tóc đen mắt đỏ trước mắt mình, cô cũng thấy được yêu văn của hắn, nhưng không đoán ra được bản thể của hắn là gì.
Có những yêu tộc giống như Sơn Vương, yêu văn là hình dạng như vằn hổ ở hai bên má, hay như Hồng Hi, yêu văn là hình dạng đuôi mắt của cáo, nhìn sơ qua là hoàn toàn có thể biết họ là từ cái gì hóa hình thành.
'Nhưng mà, yêu văn này, nhìn cứ như là chảy máu vậy...' Diệp Hoan nghĩ, đây là lần đầu tiên nàng ta nhìn thấy một kiểu yêu văn hình thù kỳ quái như vậy đẩy.
"Xin mời nói cho ta biết về loại vũ khí, hình dạng mà ngài muốn và cho ta xem một chút yêu lực của ngài."
Huyễn nghe cô nói vậy thì vuốt cằm một chút, đôi mắt hơi đăm chiêu, sau đó trả lời:
"Một cặp đao, hình dạng thì ta sẽ huyễn hóa bằng yêu lực cho cô xem." Nói xong hắn liền dùng đá chân vào một đôi kiếm nằm ở dưới đất, khiến cho nó bay lên rồi nằm gọn vào tay mình.
Ngay sau đó liền lập tức dẫn yêu lực của bản thân vào, tạo ra hình dạng của cặp đao mà hắn hay sử dụng.
Diệp Hoan nhìn vào hình ảnh mà hắn vừa tạo ra đồng thời cũng lấy bút vẽ lại hoàn chỉnh vẻ ngoài đó, nhìn qua thì cô đang vô cùng tập trung nhưng thực tế trong đầu lại đang bị vô vàn sự kinh ngạc chiếm giữ suy nghĩ.
'Có thể khiến cho yêu lực trở thành vũ khí y như thật như vậy... quả là đặc biệt.'
'Hơn nữa, cái yêu lực màu đỏ máu đó nhìn quỷ dị thật đấy!'
Nghĩ thì nghĩ như thế, nhưng trên mặt nàng lại chẳng biểu lộ chút gì, vẫn bình tĩnh mà hoàn thành bản thiết kế của mình.
"Được rồi, ngài có yêu cầu gì đặc biệt với vũ khí không?"
Huyễn nghĩ nghĩ, sau đó lấy từ trong túi quần ra hai mảnh ngọc, chúng có màu xanh đen nhưng lại cứ liên tục phát sáng lập lòe.
Chỉ nhìn từ xa thôi Diệp Hoan lại như có thể cảm nhận được sự buốt lạnh mà đôi ngọc ấy phát ra, khiến cho cô không khỏi nhìn kỹ nó hơn một chút.
"Gắn nó lên chuôi đao giúp ta." Huyễn nói.
"Đây, đây là ngọc gì? Xin thứ lỗi nhưng ta chưa từng nhìn thấy thứ gì giống như vậy cả?"
"Hàn ngọc." Huyễn không giải thích rõ ràng mà chỉ nói ra một cái tên, Diệp Hoan nghe cũng chẳng biết là có loại ngọc như thế thực sự tồn tại trên đời không, dù sao thì cô chưa từng nghe qua.
Huyễn nghĩ, thứ này là vật được ngưng tụ từ thân xác của con quỷ ấy, gọi là Hàn ngọc chắc cũng hợp lý.
'Gì vậy? Thô lỗ thật đấy.' Diệp Hoan thấy hắn cứ ăn nói cụt lủn đã vậy còn trưng ra cái bộ mặt như không thèm để ý đến ai cả thì không khỏi chê trách trong lòng.
Người này không thân sĩ như vậy cũng khiến cô không thèm tiếp đón cần thận nữa, mà ngay lập tức nói đã hiểu rồi yêu cầu hẳn chờ hai tháng.
"Nếu trong thời gian đó có yêu cầu gì khác thì chúng tôi sẽ liên hệ ngài thông qua Hồ Quang."
Thấy xong hết rồi thì Huyễn cũng ngay lập tức rời đi chứ không ở lâu, hắn còn rất nhiều chuyện phải làm.
Vừa đi dọc đường, hắn vừa quan sát người trong thành Thanh Xuyên.
'Làm thế nào để khiến cho mấy người này biết đến mình nhỉ?'
Hắn nghĩ vậy, bây giờ truyện tranh vẫn chưa bắt đầu, hắn phải tìm ra cách làm sao để tận dụng những người có ở thế giới hiện tại để tăng lên điểm nối tiếng của bản thân mới được.
Nhưng thân phận yêu tộc của hắn muốn nổi tiếng nhanh chóng thì vướng bận rất nhiều, dù sao nhân loại và yêu tộc vẫn luôn kiêng dè lẫn nhau, những việc yêu tộc được làm trong xã hội cũng vì vậy mà bị hạn chế ít nhiều.
Để nổi bật được trong tình cảnh như vậy là việc vô cùng khó, nếu là nhân loại thì hắn hoàn toàn có thể tham gia vô số các loại cuộc thi tỷ võ khác nhau, từ đó nâng cao danh tiếng, nhưng là yêu tộc thì không.
Yêu tộc như bọn hắn không có quyền tham gia nhưng cuộc thi của nhân loại, và cả bảng xếp hạng cao thủ do con người lập ra, bọn hắn cũng không thể chen vào.
Kiếm đế, là trường hợp đặc biệt duy nhất.
Nghĩ nghĩ mấy hồi thì hắn cũng đã về lại quán rượu, hiện tại đang đứng trước bảng nhiệm vụ để xem xét.
Hồng Hi thấy hắn cứ trầm tư mãi thì tiến lại hỏi:
"Không chọn được nhiệm vụ sao?"
"Ừ, ta đang muốn làm cái gì đó đặc biệt hơn." Hắn đáp.
Hồng Hi nhìn vào thiếu niên, cười cười đầy thâm ý rồi nói:
"Ngươi có biết có một bậc nhiệm vụ khác với các nhiệm vụ này không?"
"Hửm?"
"Sơn Vương không nói việc ấy cho ngươi à?"
"Nói cái gì?"
"Những nhiệm vụ ở đây là nhiệm vụ cơ bản thôi, và chúng là những nhiệm vụ được sắp xếp và kiểm tra kỹ càng bởi chuyên viên của tổ chức.
Nhưng tới được đặc cấp lính đánh thuê, mọi người sẽ được mở ra một bậc nhiệm vụ đặc biệt, gọi là nhiệm vụ treo thưởng."
Huyễn "Ố" lên một tiếng, đôi mắt ánh lên sự hứng thú với mấy lời này của Cáo yêu, nhiệm vụ đặc biệt ư?
"Đó là những nhiệm vụ treo thưởng để lấy đầu những kẻ có tiếng trên giang hồ, tất nhiên, tiền thưởng và mức độ nguy hiểm của chúng cũng lớn như tiếng tăm của chúng vậy..."
Nói đến đây thì hắn hơi ngập ngừng, sau đó nhoẻn miệng cười ác ý nói tiếp.
"Và những mục tiêu trong nhiệm vụ không hề được kiềm tra, bởi vậy nên những thứ như địa điểm chúng xuất hiện, số lượng thuộc hạ của chúng hay sức mạnh của chúng thì lính đánh thuê phải tự tìm hiểu."
"Ngươi thấy sao? Có hứng thú chứ?"
Huyễn cười, rõ ràng là tên cáo già này biết thừa hắn rất là khoái mấy thứ như vậy nên mới nói cho hắn cơ mà.
"Tất nhiên rồi." Hắn đáp.
Mấy tháng sau đó, hắn và Sơn Vương liên tục cùng nhau làm vô số nhiệm vụ, không có ngoại lệ nào, chỉ cần là nhiệm vụ được nhận bởi hai người họ thì đều được hoàn thành nhanh chóng và mỹ mãn nhất.
Chẳng tới mấy tháng, Huyễn đã trở thành lính đánh thuê đặc cấp, là người sáng lập ra kỷ lục mới với khả năng thăng cấp thần tốc của mình.
Quá trình này cũng giúp hắn tăng lên vô số điểm nổi tiếng đến từ đội ngũ lính đánh thuê, và khách hàng của hắn, nhưng mục tiêu của hắn vốn không chỉ vậy.
Đến được đặc cấp, cũng là lúc bảng nhiệm vụ đặc biệt được mở ra, từ một lính đánh thuê, Huyễn bây giờ nhận được một tấm thẻ mới và được gọi là 'Thợ Săn Tiền Thưởng'.
Những kẻ được treo đầu trong các nhiệm vụ này đều là những kẻ có danh tiếng lớn trong giang hổ, có danh xưng riêng và được người khác để ý mọi hành tung.
Trong số chúng có quỷ, có yêu tộc, và cũng có cả con người, nhưng không phải tất cả đều là bọn cùng hung cực ác, có những kẻ được treo thưởng chỉ bởi vì sự nổi tiếng của chúng gây cản trở cho kẻ khác mà thôi.
Huyễn biết, dù là ở thế giới nào hay tộc loài nào, lợi ích vẫn là mục tiêu lớn nhất đối với những kẻ thống trị.
Tổ Chức Hồ Quang cũng không ngoại lệ.
Hắn không có khả năng để thay đổi những điều này, thực ra thì, không ai có khả năng thay đổi những điều ấy cả, hắn cũng không cho rằng mình là anh hùng hay thứ gì đó đại diện cho chính nghĩa nên cũng không có ý định trở thành kẻ đứng ra chuyển biến cái cục diện này.
Dù đã được chọn để trở thành một Nhân vật Thiên mệnh, thì hắn cũng không thể tác động đề cả thế giới được.
Chỉ là hắn sẽ không nhận những nhiệm vụ giết chóc lung tung thôi, hắn sẽ chọn cho mình những con mồi mà hắn cho rằng bọn chúng là kẻ đáng chết.
Và thế là...
Năm 4701 yên thế, một tên Thợ Săn Tiền Thưởng có bí danh số 4 bất ngờ xuất hiện trong giang hồ và lấy mạng
Thương đoàn chủ thương đoàn Hoa Cư, được cho là một trong số 10 thương đoàn giàu nhất thành Thanh Xuyền.
Hắn là kẻ đứng đầu đường dây buôn bán nô lệ cho người nước ngoài lớn nhất Nam Việt Quốc, ngay cả triều đình cũng phải bó tay sau nhiều lần không thành công tiêu diệt thương đoàn này.
Cao thủ được thuê để bảo vệ hắn là người xếp hạng 65 trên bảng xếp hạng cao thủ, Thương Đế Hạ Vân, ấy vậy mà trong khi tên này đứng canh phòng ngay cạnh tẩm phòng của Hoa Cư, số 4 lại dùng cách nào đó mà thần không biết, quỷ không hay lấy đầu của vị thương đoàn chủ ấy.
Mà Thương Đế, mãi đến khi sáng hôm sau nghi hoặc đi vào phòng thì mới biết, nhưng bấy giờ Hoa Cư đã tắt thở từ lầu, máu trong cơ thể bị rút cạn hết cả.
Người ta đoán là gã đã bị đánh lén và chết ngay trong một đòn, vì vậy nên đến cả một tiếng hét cũng không phát ra được, dẫn đến việc Hạ Vân không hay biết gì về cái chết ấy, chỉ thấy được kẻ giết người kia sau khi thành công ám sát đã để lại một số 4 viết bằng máu trên sàn nhà, từ đó suy ra thân phận của hắn.