Là Nhân Vật Phụ Truyện Tranh: Ta Tăng Sức Mạnh Bằng Cách Nổi Tiếng

Chương 37: Đại hội tỷ võ (4)



Tiểu cô nương tim đập bùm bụp, mổ hôi rơi từng giọt mở to mắt mà nhìn vào cây đao màu đen hình thù kỳ dị trước mắt mình.

"Thấy mấy thanh đao mới của ta thế nào? Đẹp chứ hả?" Huyễn thấy ánh mắt cô ta thì cất tiếng hỏi, đây chính là thứ vũ khí mà hắn đã đặt làm trước đó.

Vì đã yêu cầu phải đúc nó bằng kim loại quý nhất của lò rèn nên nó cũng cứng cáp ra phết, khá là hợp ý Huyễn, chỉ có điều không ngờ là nó lại biến thành màu đen thui sau khi dung hợp với Hàn ngọc mà trước đó hắn đã đưa, tuy nhiên vì màu đen cũng khá đẹp nên hắn rất thích.

Nhớ lại lý do mà Huyễn đi làm kiếm, chính là vì Hổ yêu đã nói với hắn về công dụng của vũ khí thật.

"Trên cơ bản thì vũ khí thật có được độ sắc bén vốn có rồi, nên nếu ngươi bổ sung yêu lực vào nó sẽ được gia tăng sát thương lên gấp đôi. Hơn nữa việc không cần phải khống chế hình dạng của vũ khí cũng sẽ giảm lượng yêu lực mà ngươi phải tiêu hao đi đấy." Sơn vương đã nói vậy.

Thế nên hắn thấy mình cũng nên làm một cặp đao để sử dụng, chỉ là không ngờ cái viên Hàn ngọc đó lại có tác dụng như thế, dù không biết liệu màu đen này có ý nghĩa gì không nhưng Huyễn có thể cảm nhận rõ ràng là vũ khí của mình có sự sắc bén và cứng cáp hơn cả ban đầu.

"Um, um, dai nhan xin hay tha cho tieu nu, tieu nน khong dam nนa dลิน.. tieu nน cung co dieu kho khan nen moi

làm như vậy..."

Tiểu cô nương biết là người này tới đòi lại đồ vật thì vô cùng sợ hãi, thế nên bây giờ muốn sử dụng lại chiêu bài cũ, cô ta ráng rặn ra vài ba giọt nước mắt nhỏ giọng rên rỉ cầu xin, bộ dáng như đang bị ức hiếp.

Nhưng Huyền chẳng mảy may bị ảnh hưởng bởi việc đó, hắn không cần biết cái 'khó khăn' mà con nhóc này nói là gì, chỉ nhanh chóng đập mạnh một cái vào gáy để cho nó câm mồm.

Thấy con nhỏ đã bất tỉnh thì hắn mới đi lại gần chỗ cái hộp đang bị rơi dưới đất rồi nhặt lên, hắn cũng không hiểu tại sao võ nhân kia lại có vẻ quý trọng cái thứ không khác gì hộp kim chỉ này như thế.

Vốn ban đầu tính xem nếu nó hữu dụng thì tiện đà lấy luôn, nhưng mà chắc là cũng không dùng được rồi.

Chính xác, ban đầu Huyễn cũng không phải là muốn đem nó đi trả cho người ta mà muốn cướp luôn cơ.

"Thôi thì bây giờ không sử dụng được thì phải đưa lại cho tên kia thôi, có khi lại đòi được tiền chuộc ấy nhỉ."

Hắn cười gian tà, sau đó liền quay người phóng đi tìm kiếm cái tên võ nhân kia, hẳn là bấy giờ cậu ta đang hoang mang lo sợ dữ lắm.

Chẳng bao lâu đã thấy được thân ảnh cậu ta, lúc này cậu trai đó đang đứng trên nóc nhà khá cao, mượn nó để quan sát tình hình của toàn bộ khu ổ chuột.

Nhưng đường xá nơi này nhiều ngõ ngách, rất khó để trông chừng hết tất thảy, lại còn có vô vàn góc khuất không nhìn được, thế nên dù đã quan sát khá lâu, cậu ta vẫn không tài nào thấy được.

"Chết tiệt thật!" Tức tối la hét một tiếng xong, thì chợt cảm thấy có ai đó đặt tay lên vai mình từ đẳng sau, làm cho cậu ta bàng hoáng mà lùi lại hai ba bước chân.



Hốt hoảng một hồi mới nhận ra bàn tay đó là của Huyễn.

"Trời ơi, ngươi làm ta giật hết cả mình!"

Huyễn cười khằng khặc khi nhìn bộ dạng chật vật vì bị thót tim của cậu ta, nói:

"Chậc chậc, ngươi đúng là dễ bị hoảng sợ thật đấy." Nói tới đây thì ném cái hộp trên tay về phía thiếu niên.

"Trả cho ngươi."

"Ôi, đồ của ta! May quá ngươi đã tìm được rồi sao! Đa tạ!"

Huyễn nghe thế thì gật gật đầu, sau đó đứng im chờ, nhưng phát hiện ra trừ bỏ câu cám ơn đó thì thằng nhãi này chả nói gì nữa, tiền bực tức.

"Sao? Không có gì để báo đáp cho ân nhân mà chỉ cảm ơn suông thôi à?"

Thiếu niên nghe thế thì có chút ngượng ngùng:

"Cái đó, tại hạ không có vật gì quý giá trong tay để báo đáp ạ... các hạ cũng biết đấy, võ nhân như bọn ta không có nhiều tiền...."

"Cái gì?" Mệt hắn còn nghĩ cái bọn sinh sống trong mấy môn phái lớn có lắm tiền nên mới phí công đi giúp, nếu không có tiền thì cũng phải có ít bảo vật trên người cơ, giờ thì hay rồi.

"Thì... thì, gia môn của ta cũng không cho tiền trợ cấp quá nhiều nên là..."

Nói thế thì Huyễn cũng chịu rồi, đành coi như hôm nay làm việc thiện tích đức vậy:

"Chẹp, biết sao giờ, thế thì nói cho ta biết ngươi dùng mấy cái kim chỉ đó làm gì đi, ta khá tò mò đó."

Cậu ta nghe câu hỏi này thì hơi chút bối rối, do dự hồi lâu vì không biết có nên trả lời hay không, nhưng cuối cùng vẫn lên tiếng:

"Ừm... cái này là vũ khí của ta..."

"Gì?!" Đến cả hắn cũng không ngờ cậu ta lại trả lời như vậy.

"Dùng mấy cái kim chỉ này vũ khí, ngươi đánh nhau với vải à?"

"Không! Đừng nhìn nó như thế nhưng nó chính là ý tưởng tuyệt diệu của ta đấy! Ta là môn đồ của phi đao môn nên thứ này rất hữu dụng."



"Nói nghe xem nó hữu dụng chỗ nào? Vừa nhỏ vừa khó công kích, thậm chí chúng còn nhỏ hơn cả phi châm, lại còn buộc chỉ nữa thì rất dễ bị phát hiện, dùng làm ám khí cũng không được."

Cậu ta nghe vậy thì bắt đầu ưỡn ngực lên, một bộ dáng ra vẻ là 'ngươi cứ chống mắt lên mà xem này', sau đó nắm chỗ kim chỉ đó phóng đi các hướng.

"Phập phập phập, một vài cây châm đã ghim vào mấy con chim xấu số, chúng dính đòn thì trợn tròn mắt kêu

"Chiếp chiếp" rồi mất mạng ngay lập tức.

Sau khi đã hoàn thành tiêu diệt các mục tiêu, cậu ta liền dùng sức kéo mạnh các sợi chỉ, xác chim cũng theo đà mà bị kéo lại về phía cậu, rơi lộp bộp trên nền đất, mũi kim thì văng ra và thu lại nằm gọn trong lòng bàn tay như ban đầu.

"Thấy chưa? Nếu dùm ngân châm bình thường thì ta sẽ mất hết vũ khí nếu ném đi hết, thế nên ta mới ra diệu kiến là buộc chỉ vào đề không bị mất nữa!"

Huyễn nghe vậy thì tỏ vẻ: "Ố, ra là thế." Nhưng ngay khi võ nhân đó tưởng là hắn đã hiểu ra được sự lợi hại trong vũ khí của mình thì hắn lại dội cho một gáo nước lạnh:

"Nhưng mà, nếu có ai đó cắt hết mấy sợi chỉ của ngươi thì sao?"

"Thế thì ngươi lại xem thường nó rồi, thứ chỉ này được gọi là nguyệt ngân chỉ, đừng nhìn nó mỏng manh như thế, chứ nó có thể đỡ được cả đại đao sắc bén đấy!"

Huyễn nghe thế thì lúc này mới hiểu, ra đó là lý do cậu ta giữ nó cần thận như vậy, hắn không biết nguyệt ngân chỉ là gì, nhưng có vẻ là cũng không rẻ đầu nhỉ, hừm, biết vậy thì giấu đi đem bán rồi.

"À đúng rồi, ân nhân, ngươi tên là gì? Ta tên là Khương Nha." Đương lúc Huyễn tiếc hùi hụi vì đã đem trả đồ cho thằng nhãi này, thì nó lại lên tiếng.

"Hửm? Tên ta á hả? Ngươi có thể gọi ta là Số 4." Hắn nghe hỏi thế thì cười cười, trả lời.

Cậu ta gật gật đầu tỏ vẻ đã nghe, sau đó mới giật mình nhớ ra, hình như cái tên thợ săn tiền thưởng nổi tiếng mấy ngày nay cũng có tên này, thể nên liền bắt đầu hoảng hốt mà hỏi lại:

"Cái gì? Số 4 ư?"

Nhưng thân ảnh mới đứng đó đã biến mất tự lúc nào rồi, trong màn đêm chỉ còn nghe được tiếng cười khằng khặc của Huyễn đang ngày một xa dần.

"Ta sẽ chờ ngươi ở đại hội, rất là trông chờ xem ngươi sẽ làm được gì."

"Hắn đâu rồi! Chết tiệt, sao ta không cảm nhận được là hắn đã rời đi từ khi nào cơ chứ?"

Hắn phải mạnh hơn Khương Nha cỡ nào mới có thể khiến cho cậu ta không tài nào cảm nhận được di chuyện của hắn như vậy, ngay cả lúc xuất hiện hay rời đi, nếu như Huyễn không lên tiếng thì cậu ta không tài nào cảm nhận được, suy nghĩ về điều này khiến thiếu niên hoảng hốt, cảm giác lạnh sống lưng dội