Bằng vào thị lực ưu việt của mình, Huyễn vẫn có thể xem được từng chiêu thức mà hai người dưới đài đang tạo ra một cách vô cùng rõ ràng.
Nhưng điều đó cũng khiến hắn càng thưởng thức hai thiếu niên nhân loại trẻ tuổi ấy hơn.
Cứ mỗi cú đấm, đá của Vân Chi Sơn lại được đáp lại bằng những chuyển động né đi linh hoạt đến từ Khương Nha, theo đó là vô số mũi kim hiểm hóc tấn công ngược lại.
Chỉ mười mấy tuổi thôi, họ đã có thể có được phản ứng cũng như bản năng chiến đấu tốt đến không ngờ.
Nhưng trận chiến nào rồi cũng đến hồi kết, cuối cùng thì, tài năng của Khương Nha vẫn đã phải bại trận trước cái gọi lại sự chúc phúc của thần mà Vân Chi Sơn sở hữu, thể lực không theo kịp đã khiến cậu ta ngã xuống.
Theo tiếng hô hoán của trọng tài kết thúc, cũng là lúc trận chiến dành cho những thiếu niên thiên tài này khép lại, các hậu khởi chi tú của mỗi môn phái đều đã có không gian để thể hiện bản thân, thế cho nên sự kiện này có ý nghĩa vô cùng lớn đối với họ.
Nhất là đối với Võ phái, kẻ thẳng chung cuộc, họ đã chứng minh được vị thể đứng đầu của mình là bất di bất dịch.
Huyễn nhìn theo bóng lưng có chút u buồn của vị thiếu chủ phi đao môn kia, hắn xoa xoa cằm rồi cũng đứng dậy rời khỏi khán đài.
Tối đó, Khương Nha cũng các sư huynh đệ của mình tập hợp ăn uống tại một tửu lầu, đây là cơ hội hiếm hoi họ được sư phụ cho đi chơi bời như này, thể nên ai nấy đều rất vui vẻ, chỉ trừ cậu ta.
Thiếu niên mặc kệ tiếng cười đùa của đồng bạn, cứ ngồi đó trầm ngâm mãi mà uống rượu một mình, sự nhiệt huyết luôn có trên người cũng như biến đi đâu mất.
Sư phụ của hắn, môn chủ phi đao môn, Lôi thần Chí Viễn, thấy đồ đệ của mình như vậy thì cũng không khỏi thở dài một hơi, ông biết là trong lòng học trò mình lúc này hẳn là đang rất khó chịu.
Không cam lòng, đó chính là cảm giác chung của cả các trưởng lão phi đao môn và Khương Nha lúc này.
Họ đã thua vì cái gì chứ? Luận về thực lực, có thể thấy rõ, cấp bậc của Khương Nha cao hơn Vân Chi Sơn, luận về tài năng, chắc chắn cậu ta cũng không hề thua kém với thiên tài của Võ Phái.
Hơn ai hết, là một người sư phụ, Chí Viễn biết rõ người đồ đệ này của ông ta nỗ lực đến mức nào để có thể đi xa đến vậy, nhưng mà cuối cùng thì...
Họ vẫn thua, bởi vì họ không có vị thần nào chúc phúc cả.
Nghĩ tới đây, Chí Viễn bống thấy đồ đệ mình đứng lên đi ra ngoài mà không nói tiếng nào, ông thấy vậy cũng không đành lòng nói ra câu yêu cầu cậu ta ở lại, chỉ cứ vậy ngồi thở dài thườn thượt.
Khương Nha một mình dạo bước trong con hẻm, trên tay cầm bình rượu tu ừng ực mãi không thôi, ánh trăng trên bầu trời rọi xuống chiếu ra bóng dáng thất thểu của thiếu niên trong đêm tối mang vẻ trầm buồn.
"Haa, ta vẫn là đánh giá... quá cao chính mình..." Cậu ta ngước mặt lên mình vào bầu trời đêm mà lầm bẩm, tiếng nói nỉ non tựa sắp khóc.
"Làm sao... một nhân loại tầm thường như ta, có thể thắng được sức mạnh của thần chứ?"
"Ai nói không được?" đột ngột, một tiếng nói từ trên đầu Khương Nha truyền tới khiến cho cậu ta giật mình, ngước mắt lên nhìn thì phát hiện ra là người quen.
"Số số số 4!!" Thiếu niên nhìn bóng dáng của Huyễn, quần áo màu đen che khuất đầu khiến thân hình hắn trong màn đêm trông như một bóng ma, nếu không phải còn có ánh trăng chiếu sáng có lẽ cậu còn không nhận thấy là trên đầu mình có người.
"Lắp bắp cái gì? Thua một trận xong là bị cà lăm luôn rồi?" Huyễn cười mỉa mai khi thấy sự thảm hại của Khương Nha lúc này.
"Ngươi! Có việc gì không?"
"Sao vậy? Lúc trước còn xưng 'các hạ' mà, thua một trận là hết luôn khí phách của võ nhân luôn à."
Nói mới có mấy câu, Huyễn đã xoáy vào chữ 'thua' tận mấy lần, rõ ràng là đang có ý châm chọc vào nỗi đau của
Khương Nha, khiến cho cậu ta tức muốn hộc máu.
"Ngươi! Ngươi! Ngươi! A a, rốt cục là tìm ta có việc gì?"
Huyễn thấy người trước mắt đã cáu tiết lắm rồi thì nhún nhún vai, sau bỗng hạ giọng xuống hỏi:
"Ta biết, năng lực của ngươi không thua kém gì Vân Chi Sơn, nhưng ngươi biết lý do mình thua mà, đúng chứ?"
Nói tới chuyện này, cảm xúc của Khương Nha liền hạ xuống, đây rõ ràng là điểm đau trong lòng của cậu ta, có ai có thể chịu đựng được việc bản thân có trình độ cao hơn đối thủ nhưng lại bị thua kém bởi xuất thân của mình?
Đương lúc tâm tình đang cậu ta đang xuống dốc vì điều ấy, Huyễn liền nói một câu khiến cho cậu ta bất ngờ:
"Ta có cách giúp ngươi giải quyết chuyện này đấy, muốn nghe không?"
"Cách gì?!"
Nghe thấy cầu hỏi này, Khương Nha liền không giữ được bình tĩnh mà hoảng hốt ngước đầu lên hỏi lại, kỳ thực thì ngoài trừ cảm giác khó tin, thiếu niên cũng có chút mong chờ khi nghe được câu nói ấy của người thần bí trước mắt mình.
Dù biết là... kẻ đứng trước mặt mình chính là một tên thợ săn tiền thưởng, danh tính, thông tin của hắn ta đều bí ẩn, cho nên lời nói của hắn cũng chưa chắc đã đáng tin, thậm chí có thể người này chính là một tên lừa đảo, muốn chiếm lấy thứ gì từ cậu nên mới nói thế.
Nhưng, người đang khát trong sa mạc sao có thể từ chối một ly nước nằm ngay trước mắt mình? Ngay cả khi cốc nước đó chỉ là huyền ảnh do khát vọng của họ tạo ra, họ dù biết cũng sẽ không tài nào ngăn lại cái tay muốn với đến nắm lấy hy vọng giả dối đó được.
Tương tự với Khương Nha, cậu ta bây giờ chính là cái kẻ khát nước lang thang đó.
Đã có biết bao lời đồn về việc có thể Kiếm thần đã biến mất mãi mãi, và đối với những môn phái lấy vũ khí làm chủ đích tập luyện như họ, đó chắc chắn là tin tức động trời, nhưng biết làm sao khi dù có không muốn tin thì đã 300 năm rồi, cái ngày kiếm phái được tái sinh vẫn không tới.
Đã biết bao nhiêu lần, Khương Nha oán hận ông trời bất công, hà cớ gì chỉ có mình Kiểm phái phải chịu đựng việc thiếu hụt này, trong khi bản thân họ chính là công thần trong việc làm suy yếu Quỷ vương Chiến Tranh, cứu cả thế giới một phen nước sôi lửa bỏng cơ chứ?
Thậm chí... đã có lúc, một thiếu niên như Khương Nha cũng từng cảm thấy tủi thân vì xuất thân từ một môn phái dưới quyền Kiếm Phái đấy.
Thế cho nên, cậu ta mới không tài nào nhịn được khi nghe thấy câu hỏi của Huyễn.
Ai dè đầu, ông tướng trước mắt bỗng lại đứng nghĩ nghĩ, sau đó trả lời bằng một câu nói không thể cợt nhả hơn:
"Um thi.. dung la co cach that nhung ma cach do 200 nam nua mdi thuc hien dudc..."
"Cái gì cơ? Ngươi giỡn mặt với ta à?"
Huyen nhun nhin vai, nua nhu dua nua nhu that ma noi:
"Tin hay không thì tùy ngươi, ta nói sự thật, nhưng hôm nay ta đến đây cũng chỉ để nhắc nhở ngươi một câu mà thôi. Nếu chỉ vì một trận thua mà đã suy sút tinh thần như thế thì chắc hai trăm năm là quá dài."
"Dù sao thì... kiểu như ngươi bây giờ, có khi chưa tới 200 năm, ngươi đã chết ở cái nơi xó xỉnh nào rồi ấy chứ."
Khương Nha nghe câu nói ấy thì thân mình không khỏi chấn động một chút, ánh mắt cậu ta khựng lại, đại não không ngừng suy nghĩ về những gì kẻ trước mắt mình vừa nói, rồi cứ đứng trân trân ra đó mà không hó hé được lời nào.
Đó là một sự thật trần trụi, cậu ta đã bởi vì trận thua ban nãy mà xuống tinh thần quá nhiều.
Huyễn thấy thiếu niên cứ im lặng mãi, bỗng cảm thấy thất vọng ít nhiều, có lẽ hắn đã kỳ vọng vào Khương Nha quá nhiều rồi chăng.
Vốn thấy tên này cũng có chút tài năng, muốn chiêu mộ hắn để giúp bản thân hoàn thành kế hoạch trong tương lai, nhưng mà thôi, nếu đã không thể hồi thần được thì dù có tài năng cỡ nào cũng vô dụng, đành quay bước chuẩn bị rời đi.
Nhưng đương lúc hắn làm vậy, thì Khương Nha vốn luôn giữ im lặng, bấy giờ đã bắt đầu lí nhí lên tiếng:
"Ta... Ta phải làm gì?"
Huyễn đã nghe thấy câu hỏi nhỏ như tiếng muối này, nhoẻn miệng cười.