Đứng bên cạnh Yêu Hoàng, một người nam nhân trung niên thân mặc hoàng bào, đầu đội mũ phượng cũng đang dùng con ngươi thâm thúy của mình bình tĩnh mà dò xét cục diện phía dưới, không khó để đoán được đó không ai khác chính là Hoàng Đế Nam Việt Quốc.
Hai người họ, một Yêu một nhân đối địch với phía bên kia là đệ nhị Quỷ Vương, thay vì nói nó là chiến tranh thông thường thì thực tế nó còn hàm chứa cả sự đọ sức giữa các bậc vua chúa.
Sự tề tựu của tộc nhân cả ba tộc trên cùng một chiến trường này quả là hiểm thấy!
Yêu hoàng dùng con mắt của mình dò xét đám người phía dưới, đánh giá sơ bộ thì nhân tộc chiếm đa số trong toàn quân, hơn trăm ngàn hồn giả cùng tề tựu với khí thế ngút trời, trong số đó có không ít kẻ có cảnh giới cao ngất ngưởng.
Trái lại, so sánh với họ thì số lượng yêu tham gia đại chiến lần này ít ỏi đến đáng thương, đếm sơ sơ chắc chỉ trên dưới hai ngàn, chẳng qua điều đó không có nghĩa là bọn họ không bỏ vốn liếng gì, thực tế thì chỉ với hai ngàn quân ấy cũng đã đủ để khiến cho cục diện cuộc chiến được đến sự thay đổi long trời lở đất.
Rồi ông ta lại đưa mắt nhìn ra đẳng xa, nơi đó có bóng dáng uy nghi liệt lầm của Quỷ Vương cũng đang hướng cái nhìn của mình về phía này, hai đôi mắt như cách không mà đối chọi lần nhau, một luồng không khí áp lực đến cực điểm bao trùm không khí vốn đã nghẹt thở.
Một trận chiến không có khói lửa đã bắt đầu trước cả khi máu bắt đầu chảy!
Rồi một tiếng tù và đinh tai nhức óc vang dội trên không trung, tiếng còi báo cho chiến tranh, tiếng còi báo tử đã vang lên, đánh dấu giây phút sự bùng nổ bắt đầu.
"KÉTTTT!"
Cồng thành Thiết Bích đã chính thức khai mở!
"Toàn quân xông lên!"
Mở đầu một trận chiến không gì khác chính là những hỏa lực bay vèo vèo trong không khí, các hồn giả phóng ra sức mạnh của mình, từng cơn mưa tiền mang theo lửa cháy phóng đến phía của binh đoàn quỷ, tiếng nổ ẩm ẩm
bat dau ren vang.
Bọn quỷ cũng không kém cạnh.
Chúng lần lượt xông đến như lũ mọi rợ, ào ạt chui vào cánh cổng mặc cho những mũi tên cứ liên tục phẩm phập đâm vào người, miệng gào lên những tiếng thét chét tai.
"Krécccc!!!" Những móng vuốt màu đen kịt phủ lấy đám hồn giả ở phía đầu đoàn bình, quỷ khí, hồn lực nhiều màu bắt đầu va chạm trong không gian.
Đệ nhất Quỷ tướng quân, Bão Tố chi quỷ tụ lực trong lòng bàn tay nổi lên một cơn cuồng phong như cắn nuốt toàn bộ bầu không khí, đôi mắt màu đen không có một tia sáng của hắn ánh lên vẻ cười cợt:
"Còn gì tuyệt vời hơn khi trên chiến trường có một cơn bão chứ?!"
Cơn gió cứ thế xoay xòng rồi khi thả ra nó ngay lập tức hướng về phía bên kia chiến tuyến, bụi đất, lá cây và vô số thứ theo đó mà xoay vòng trên khí quyền, một cơn cuồng phong chấn động trào qua khiến cho những kẻ xấu số thấp cổ bé họng theo đó mà bị cuốn phăng lên.
"Ư AAAA!"
"Cơn gió này! Nó lớn quá!!"
"Là Quỷ Bão, hắn ra tay rồi! Mau mau dựng rào chẵn!!" Một lão đầu la lên, theo đó những yêu tộc cũng bắt đầu ra SứC.
"Để ta xem thực lực của ngươi tới đâu?!" Tiếng nói phát ra từ một nữ tử yêu tộc, sức mạnh màu xanh lục từ người cô ta phát ra bao trùm lấy toàn bộ đoàn quần.
Rồi "Bùm!!" một tiếng, vô số rễ cây trồi lên từ mặt đất, chúng đan xen lẫn nhau tạo thành một tấm lưới che chở những người đứng dưới mặt đất, chống cự lại sức mạnh từ cơn bão khủng khiếp kia.
"Đừng có mà kiêu ngạo thế, Bão Tố!"
Người vừa ra tay chính là một trong bát đại trưởng lão của Yêu tộc, Diệp Lan trưởng lão!
Số lượng những cái rễ là nhiều không đếm xuể, chúng bao trùm cả chiến trường khiến bãi đất hoang này tựa như hóa thành một khu rừng cổ đại.
Điều ấy khiến cho các Hồn giả nhân loại, những kẻ vốn đã ít khi chiêm ngưỡng được thực lực của yêu tộc không khỏi sửng sốt.
Phía bên này, Bão tố thấy đòn vừa rồi bị cản lại hắn cũng không hề ngạc nhiên, chỉ cười khúc khích như nhận thấy được điều gì đó vô cùng thú vị, rồi hắn giậm chân dưới mặt đất, cơn gió được tạo ra nâng đẩy hắn lên cao, một chưởng tung ra lại thêm một cơn lốc xoáy hướng thẳng về phía Diệp Lan mà hướng tới!
"Vẫn như ngày nào, ngươi vẫn ngu ngốc như vậy! Ai cho ngươi cái quyền nghĩ mình có thể cản được ta?!"
Cơn lốc như vòi rồng ấy xoáy tít lên thẳng tận không trung với tốc độ khủng khiếp!
"Để coi ai mới là kẻ ngu ngốc! Tên quỷ tộc dơ dáy!"
Trưởng lão yêu tộc cũng không nhún nhường, một bước đạp đã tạo ra một cái rễ khổng lồ nâng mình lên cao, sau đó lại vung tay tạo ra một sợi dây leo hướng thẳng về phía cơn gió dữ.
"Vun vút!" Tiếng thân cây va đập với cơn gió.
"Trưởng lão! Trưởng lão đang buộc lại lốc xoáy!" Một người la lên thất thanh khi nhìn thấy cảnh tượng khó tin trước mắt, đúng thế, những sợi dây leo của Diệp Lan đang mỗi lúc một nhiều và dần dần cắn nuốt cơn gió cuồng loạn kia.
Rồi bắt đầu, một cuộc chiến giữa Bão Tố và Diệp Lan trực tiếp nổ ra trên không trung, mở đầu cho sự bùng nổ của trận chiền.
Mười một con quỷ tướng quân khác cũng không phải chỉ đứng nhìn, chúng liên tục tung ra các chiêu thức của mình, phối hợp với bình đoàn quỷ quyệt đông như kiến cỏ cắn nuốt những hồn giả
"Bọn sâu mọt thấp hèn, nếm thử động đất của bổn tướng!" Một kẻ có thân hình cứng cáp tựa như một ngọn núi hét lên đầy phấn khích.
"Rầm rầm rầm!" Mặt đất nứt nẻ khi Đệ Lục Quỷ Rung Chấn đấm mạnh xuống đất, nó lan rộng dần ra và khiến cho những kẻ đang đứng phải dè chừng mà né tránh.
Theo đó, những dây leo do Diệp Lan tạo ra cũng nứt toát vì luồng sức mạnh ấy!
Không dừng lại ở đó, bóng dáng yểu điệu thướt tha của một nữ tử mặc đồ tím lại hiện ra, trên gương mặt yêu diễm là nụ cười quỷ dị, những đồ văn màu đen trên tà áo của cô ả như ẩn như hiện những gương mặt người đang đau khổ vùng vấy, chúng tuy nhỏ nhưng lại nhiều đến mức chẳng chịt hết cả.
"Thống khổ đi! Buồn bã đi!" Theo sau câu nói đó một tiếng khóc vang thấu trời xanh mang theo quỷ khí như đang tỏa ra khắp không trung khiến cho phía binh đoàn nhân loại bị chấn động, nhất là đối với những hồn giả có thực lực thấp bé!
"Đau... ta đau quá... AAA!!" Tiếng gào rú không rõ tự đâu vang vọng trong đại não bọn họ, nó tựa khóc lóc lại tựa van xin, nó ỉ ôi và mang cảm giác tuyệt vọng khó rõ.
Nhưng không phải chỉ một tiếng, chúng là ngàn ngàn vạn vạn những tiếng nói tương tự chồng chéo lên nhau, lời ca thán dài dòng không dứt quanh quẩn khắp ngõ ngách của trận chiến, dầu cho có bịt tai lại cũng không thể chẩm dứt.
Bài bi ca ai oán của những kẻ bị hành hình!
Mấy hồn giả vốn đang chém giết hăng say bỗng chốc rơi vào tuyệt vọng cùng cực, cảm giác sống không bằng chết bao phủ lấy tâm thần họ, những nỗi đau tinh thần giây phút này như được cụ thể hóa, khiến nhục thể họ thét gào rên rỉ.
"Ta... ta sao thế này!!"
"AAA, tha cho ta tha cho ta tha cho ta!!!!"
"Tiếng kêu này là sao! Đầu ta đau quá!"
Mấy trưởng lão tông môn loài người nhìn thấy cảnh này thì liền hốt hoảng:
"Đó là 'Bài Bi Ca' phải làm cách nào chấm dứt nó lại nếu không quân ta sẽ đều phát điên hết!"
Mấy tên quỷ lâu la được nước lấn tới, chúng chém giết và nhuốm đỏ móng tay của mình bằng màu máu tươi rồi rú lên như những con sói đói lâu ngày, tiếng cười man rợ của chúng chính là một bài ca khó nghe nhất trên chiến trường đẩm máu, càng khiến nhuệ khí của đoàn người chững lại hơn.
"Tang!"
Đương lúc Quỷ Tra Tấn hài lòng vì bài bi ca tráng lệ của ả ta, một tiếng đàn tranh vang lên mang theo linh khí lại vang vọng trong không khí, khiến ả không khỏi ngước nhìn.
Đập vào mắt là bóng dáng của một thanh niên mặc áo bào trắng ngồi trên ngọn tháp cao nhất của tường thành, hai chân xếp bằng là chỗ dựa của một chiếc đàn tranh, với đôi tay ngọc ngà tú khí, anh ta gảy lên những tiếng đàn vang vọng đối chọi với luồng quỷ khí bi sầu của Quỷ Tra tấn, tiếng cầm minh như tiếng của suối chảy, sông dai.
Bài hát ấy như một ngọn hải đăng soi sáng, bắt đầu luồn lách xoa dịu những tâm hồn vốn đang đau đớn dưới kia, khiến cho ai nấy nghe thấy đều giãn lông mày nhẹ nhõm như được giải thoát.
"Đó, đó là Cầm Tiên Bách Dương Vũ!"
Quỷ Tra tấn cười khằng khặc khi nhìn thấy người quen, ả ta nói:
"Chậc, lại gặp lại người quen rồi nà, tên đó là của ta đấy!