Là Nhân Vật Phụ Truyện Tranh: Ta Tăng Sức Mạnh Bằng Cách Nổi Tiếng

Chương 55: Ác?



Trước khi vào truyện thì mình muốn tâm sự một chút.

Thú thực thì đây là câu truyện mà mình dồn nhiều tâm huyết nhất vào nó từ trước đến nay, nhưng mà khoảng thời gian trước thì mình hơi bị thất vọng vì nó không được nhận nhiều sự chú ý cho lắm.

Điều đó có chút khiến mình buồn, Huyễn chính là nhân vật chính mình thích nhất trong tất cả các nv chính của mình, cốt truyện, nội dung và cả đặc tính của toàn bộ đại lục mình cũng đã suy nghĩ rất lâu mới hoàn chỉnh được, nhưng những gì mình nhận lại được khiến mình khá buồn. (

Mình đã tự hỏi là liệu có phải vấn đề nằm ở đối tượng độc giả của mình, thực sự thì nền tảng này có nhiều người yêu thích truyện tình cảm hơn và một truyện nam sinh thuần tuý toàn là đánh đấm với sức mạnh như này có lẽ không hợp với nó. D

Tất nhiên một phần cũng có do lối hành văn và diễn đạt của mình chưa thực sự lôi cuốn nữa, mình vẫn đang cố gắng để thay đổi điều đó hàng ngày, nhưng thực sự việc có quá ít người đọc, tương tác và trợ cấp khiến mình thất vọng vô cùng. (2)

Dạo gần đây thì tương tác của truyện đã tốt hơn nhiều, cũng như có nhiều độc giả đã và đang ủng hộ hết mình khiến mình rất vui, mình vô cùng cảm ơn vì điều đó.

Câu chuyện này có lẽ còn rất dài, rất dài thậm chí có thể lên tới cả ngàn chương, và mình sẽ chia chúng ra thành các ss, ss1 chính là những gì mà các bạn đang đọc, còn sau này, có thể ss2, ss3 mình sẽ không còn đăng trên này nữa, nhưng vẫn mong nếu ai yêu thích câu chuyện này vẫn sẽ theo dõi nó đến cuối cùng. 2

Cảm ơn vì đã đọc những dòng này, giờ thì vào truyện tiếp thôi.

Khương Nha đứng trước quả cầu quỷ khí kia mà sửng sốt hồi lâu không tài nào định thần lại được.

Nó trông như một cái hố đen không đáy, cuốn những luồng gió rít cuồn cuộn vào bên trong, hút tất cả vật sống vật chết hay thậm chí là cả linh hồn của cậu vào.

Một cảm giác sợ hãi kéo từ dưới lòng bàn chân dọc theo đốt sống lưng lên tới đại não.

Lông tơ và cả da gà của Khương Nha dựng đứng lên hết cả, cậu ta cảm thấy bây giờ mình giống như đang bị hàng ngàn hàng vạn con mắt nhìn vào, xăm soi và chú ý cậu.

Khương Nha cứ thế mà đứng chôn chân tại đấy, mặc cho quả cầu kia cứ dần dần tiếng cận gần mình.

"Tỉnh táo lại đi!" Có tiếng hô lớn ngay bên tai, đánh thức phản xạ của cậu.

Nhìn lại trước mắt, thì không còn thấy cái hố đen nào nữa cả, mà chính là ba chiếc phi tiêu đang rẽ nhánh đâm vào cậu.

Khương Nha nhanh tay lấy sợi chỉ bạc căng ra và đánh bật tất cả chúng, thấy cậu đã tránh thoát được đòn đó,

Huyền Nhiên bấy giờ mới có thể thở phào.



Rồi ông ta bỗng nghiêm mặt lại, nói với cậu:

"Đừng để ác ý của hắn đánh lừa ngươi, những thứ đó chỉ là phi tiêu mà thôi."

"Ác ý ư?" Khương Nha vừa đổ mồ hôi lạnh vừa hỏi lại, nhìn vào gương mặt đang cười hề hề của con quỷ trước mắt.

'Ra đó mới chính là điểm đáng sợ của hắn ta!' Khương Nha nghĩ, thực chất những chiếc phi tiêu đó chỉ là vũ khí phóng đi một cách đơn thuần mà ai cũng có thể né được.

Nhưng khi mang theo quỷ khí của Ác ý, nó giống như những ánh mắt xăm soi đâuy tiêu cực của người khác dành cho chủ thể vậy.

Con người, khi chịu phải sự đánh giá và chỉ trích, họ sẽ bị hạn chế bởi những cái nhìn của người khác dành cho họ, khiến cho họ cứng mình, thu hẹp lại hoặc thậm chí là tự ti vì điều đó.

"Nếu ngươi có thể tập bỏ qua được định kiến người khác dành cho mình, ngươi có thể dễ dàng vượt qua ma trận mà hắn áp đặt lên ngươi." Huyền Nhiên nói, với tư cách là một đối thủ truyền kì của quỷ vương chiến tranh, ông ta đã biết gần hết, những chiêu trò của bọn chúng.

Huyền Nhiên nheo nheo đôi mắt già nua đã có chút vẩn đục của mình nhìn về phía chiếc mặt nạ mang chữ 'Ác' đó, dù không phát ra tiếng và chẳng nhìn thấy được miệng của hắn ta, Huyền Nhiên vẫn có thể cảm nhận được hắn có vẻ đang cười nhạo báng mình.

Ác ý, một con quỷ được tao ra bởi nỗi sợ hãi của người ta đối với ác ý mà người khác nhằm vào cho mình, từ hư hình tới thực chất, ai cũng có bản năng sợ hãi nó.

"Hì Hì, đúng là bạn già thân thiết của ta mới có thể nhanh chóng phá giải chiêu thức đó như thế." Nói đoạn, hắn bống giơ lên ống tay áo của mình che mặt to ra e thẹn.

"Nhưng đừng có mà tưởng là ta chỉ có mỗi nhiêu đó thôi!" Tới đây thì, Ác ý phất tay ra, mười cái phi tiêu bay xé gió về phía hai người.

Những cái phi tiêu đó đa phần đều bị Khương Nha và cả Huyền Nhiên đón đỡ được, nhưng bất ngờ là, thay vì bị đánh bật ra xa, chúng lại hoa thành bọt nước sau đó bắn tung toé lên người ho những vết mực màu đen.

"Đây! Đây là..." Khương Nha hoảng hốt hô lên, màu mực đen tung toé chảy giọt trên cằm hắn.

Đau! Một cảm giác như da mặt gần như chảy xệ và đang rơi lỏng tỏng xuống xuất hiện trong đại não, khiến cậu ra phái rên la oai oái.

"Aaa, c- cái quái gì vậy chứ?!!"

"Thấy thế nào? Hỡi nhân loại ngu xuẩn? Sự bôi nhọ và vấy bẩn có làm các ngươi cảm thấy đau đớn không?"

Những vệt màu đen theo lời hắn nói hóá thành tử khí như axit nồng độ cao mà ăn mòn cả hai, khiến cho Huyền Nhiên cảm thấy bỏng rát, nhưng so với thái độ hoảng loạn của Khương Nha, ông ta lại rất bình tĩnh.



"Đừng hoảng loạn nữa, nó chỉ là cảm giác đau tâm lý thôi, mặc kệ nó và tấn công hắn đi!"

Khương Nha nghe thấy thế thì mới bàng hoàng nhận ra, đúng như lời ông ấy nói, những cảm giác đau gần như tan chảy ca da mặt đó thực tế lại không thật sự xảy ra trên gương mặt cậu ta.

"Vẫn là tấn công tinh thần ư?! Hắn có thể làm cho cảm giác đau chân thật tới như vậy luôn chỉ bằng tấn công tinh thần thôi sao?!'

Khương Nha giận dữ mà vung vẩy những sợi chỉ của mình trong không khí, cậu ta bắt đầu cảm thấy căm phẫn vì bị kẻ trước mắt mình chơi đùa như một con rối vậy, Huyền Nhiên cũng xông lên với kiếm để hợp lực với mũi kim xé gió, cả hai lao thẳng về phía Ác ý.

Phía bên này, Huyễn và Thiện ý cũng đứng đối mặt với nhau trong tình thế căng thẳng, yêu lực màu đỏ máu bao trùm lên thanh kiếm đen cứ vung vầy liên tục, va chạm với bạch khí từ những mũi phi tiêu.

'Sao ta không tài nào chạm được vào góc áo của hắn vậy chứ?' Huyễn cắn răng mà nghĩ, cánh tay vẫn không ngừng vung đao về phía trước.

Sàn gạch bị những vệt chém phá nát và để lại vết lõm sâu trên đất, tiếng nổ đùng đoàng cùng cát bụi bắn lên càng làm cho Huyễn trở nên mất bình tĩnh hơn.

'Rõ ràng! Con quỷ này không hề mạnh so với Ác ý cơ mà!' Huyễn nhớ lại những thông tin mà mình có về lần ám sát này trong cốt truyện, và sức mạnh của cặp đôi quỷ đã đánh với Huyền Nhiên trong lần này.

Theo như truyện, thì Ác ý và Thiện ý tuy cùng đều là giáo chủ dưới quyền Quỷ Ngục Tù, cũng là cặp bài trùng nổi tiếng khi kết hợp với nhau, nhưng thực tế thì sức mạnh của chúng không đồng đều.

Nếu Ác ý là đại diện cho nỗi sợ với ác cảm của người khác, thì Thiện ý lại đại diện cho sự sợ hãi và lo lắng khi người ta nhận được đối đãi đặc biệt mà không có lý do.

Và khỏi phải nói thì, Thiện ý có sức mạnh lép vế hơn hẳn so với Ác ý, không có mấy người sợ hãi trước lòng tốt của người khác bao giờ, trừ một số trường hợp đặc biệt.

Ấy vậy mà, vốn ban dầu Huyễn đã nghĩ hắn có thể kết thúc mọi thứ thật nhanh và chạy qua giúp hai người kia, nhưng không ngờ lại bị cầm chân tự nãy tới giờ.

Nếu không nhanh lên thì mọi thứ sẽ khó khăn hơn mất.' Hắn nghĩ, lòng vô cùng lo lắng.

Khương Nha có sức mạnh tinh thần quá yếu và trưởng lão Huyền Nhiên đã suy giảm thực lực nghiêm trọng, họ hoàn toàn không đủ sức để đánh bại một kẻ đang đứng hàng đầu trong số các giáo chủ như Ác ý.

'Từ nãy tới giờ, ta đã dồn ép hắn đi khá xa khỏi khu vực bên đó rồi, nhưng vẫn không tài nào đả thương hắn được.'

Huyễn vấn đang cố dẫn dụ Thiện ý ra xa khỏi chiến trường phía bên kia, một phần vì hắn muốn triển khai sức mạnh thoải mái hơi, một phần là vì nếu Thiện và Ác kết hợp lại và tất công cùng lúc, thì mọi chuyện sẽ tệ hại hơn nhiều.

'Ta phải kết thúc thật nhanh hơn nữa!