Ừ ừm đúng là Thánh nữ cũng mỹ lệ đó chứ, theo nghĩa nào đó thì nàng ấy có cơ bắp rất là đầy đặn? Gương mặt thì góc cạnh, mày rậm mắt kiếm, rất đẹp, chỉ là kiểu xinh đẹp này không giống với những gì người ta thường tưởng tượng.
'Thì... môn phái như thể phái hẳn rất là ưa chuộng ngoại hình như thế này?'
Với Khương Nha, một thanh niên sống ở nước nam, với gu thẩm mỹ và sự hiểu biết về phái nữ hạn hẹp thì hẳn hoàn toàn không thẩm được cái kiểu đẹp này của Thánh nữ. Khỏi phải nói hẳn sốc tới mức nào khi thực sự nhìn thấy diện mạo của nàng. Chỉ biết há hốc mồm miệng và tái mét mặt đi.
Tạ Khang thấy biểu hiện của họ thì lại tưởng đâu là họ đang ngỡ ngàng vì dung nhan diễm lệ của Thánh nữ. Hắn lấy làm tự hào lắm. E hèm một cái rồi ưỡn ngực lớn tiếng:
"Ta biết là các ngươi hẳn đang rất cảm thán trong lòng, nhưng hãy tạm bỏ qua điều đó. Bây giờ Thánh nữ có một số câu hỏi cho các ngươi đây."
So với sự bàng hoàng của Khương Nha và Huyễn, Lihu có vẻ gì đó trầm ngẩm khác lạ, cô ấy cứ nhìn chẳm chằm mãi vào Thánh nữ, đôi mắt lập lòe ánh sáng vàng kim.
"Ha ha, cứ tự nhiên và đừng quá khép nép với ta, ta cũng là võ nhân như các ngươi cả thôi." Thánh nữ hào sảng nói.
"Giờ thì... câu hỏi đầu tiên đã chứ nhỉ? Các ngươi có phải là võ nhân của tông phái nào không vậy?"
Lần này thì Khương Nha là người đại diện đáp lời:
"Tại hạ là môn sinh của Phi đao môn, còn hai vị bằng hữu đây thì đều là tán tu cả."
"Ô, ra là thế. Phi đao môn? Hừm hừm, ta không biết đến cái tên đó."
Khương Nha có chút mím môi khi nghe lời nói này của nàng ta, nhưng hắn vẫn lịch sự đáp:
"Đó là một môn phái nhỏ ở nước Nam thôi ạ."
Huyễn nhìn hắn, có chút tán thưởng khi nhìn thấy dù bàn tay của Khương Nha đã siết lại vẫn giữ được bình tĩnh.
Lời nói của Thánh nữ nghe có vẻ chỉ là vô ý vô tứ và chẳng hề định xúc phạm người khác, nhưng nó vẫn có hơi gây tồn thương cho người khác, đặc biệt là đối với những môn sinh mồ côi như Khương Nha, môn phái là nhà và là nơi hắn tự hào nhất khi nhớ về.
Nếu là hắn của mấy mươi năm trước, hẳn đã phát cáu lên và chứng minh bản thân rồi. Nhưng hôm nay hắn đã nhịn được. Thậm chí còn tự khiêm tốn về môn phái của bản thân nữa chứ.
'Ài, cảm giác như chứng kiến đứa trẻ mình nuôi nấng đã khôn lớn vậy.'
Được đấy! Nhóc con. Huyễn vỗ nhẹ vai của Khương Nha và nhướng mày lên mỉm cười khi hắn quay lại nhìn.
"Ra vậy, ra vậy. Thế có lý do gì khiến các ngươi ghé qua Thiết Tạ thành không? Đây là nơi cất chứa thánh tích, ta nghĩ ai cũng phải hiểu việc ghé thăm thánh tích của một môn phái lớn có ý nghĩa gì chứ?"
Khá bất ngờ đấy, vì đây là một câu hỏi sắc bén. Khác hẳn với ấn tượng tự nãy tới giờ mà vị Thánh nữ này tạo ra.
Nhưng Huyễn biết là thể nào rồi cũng có người sẽ hỏi hắn câu này, từ khi biết nơi này chứa thánh tích hắn đã chuẩn bị sẵn câu trả lời luôn rồi.
Trên cơ bản thì một võ nhần đi ghé thăm thánh tích của môn phái khác chỉ có ba ý nghĩa. Thứ nhất, quan hệ ngoại giao giữa hai phái lớn với nhau. Thứ hai, đầu quân hoặc nhờ cậy giúp đỡ từ phái đó. Thứ ba, muốn khiêu chiến với phái đó
Đây là điều cơ bản mà ai cũng phải biết khi đã bước lên con đường học võ, thử nghĩ mà xem, bạn thờ phụng vị thần này nhưng lại tùy tiện thích ghé thăm nơi chứa đựng lòng tin và ý niệm của một vị thần khác một cách vô ý thì thật là khiếm nhã và báng bồ đối với họ.
Đối với Huyễn, hắn ban đầu thực sự không định ghé thăm bất cứ thánh tích chi thành nào cả, việc đến đây cũng là do sơ suất vì ban đầu hắn đã không tìm hiểu thông tin. Nhưng còn lý do vì sao sau khi đã biết hắn vẫn lựa chọn đi theo Tạ Khang ư?
"Vốn dĩ chúng ta ghé qua nơi đây là vì một hiểu lầm trên con đường du ngoạn. Nhưng khi thấy được các môn đồ đầy tài năng của Thể phái, ta rất muốn được nhìn thấy thực lực của mọi người một phen."
Thái độ nghe qua thì rất khiêm tốn, nhưng thực tế thì đầy kiêu ngạo và thách thức này khiến Thánh nữ phải nhướng mày, nàng vỗ tay đôm đốp:
"Được, tuyệt đấy. Nếu đây là một lời mời tỷ võ đầy thiện chí thì Thể phái không bao giờ từ chối cả."
Nhưng nếu không phải thiện chí, thì nhất quyết không tha.
"Điều đó là đương nhiên." Huyễn đáp.
Tạ Khang ngạc nhiên khi nghe cuộc trò chuyện của họ, hắn vội vã hỏi Huyễn:
"Khoan, khoan đã, chuyện này là sao? Ta tưởng các ngươi đến đây chỉ để chiêm ngưỡng thánh tích thôi chứ?"
Khudng Nha cung quay da่น lai thi tham:
"Ta cũng tưởng vậy chứ?"
Huyễn thở dài, không ngờ hai vị môn sinh của danh môn lại thiếu hiểu biết hơn một tên yêu tộc là hắn nữa cơ đấy.
Tạ Khang cứ vô tư dẫn người vào mà không suy nghĩ gì thật luôn đấy hả? Hẳn là mấy võ nhân trước đó hắn gặp đều đã từ chối ghé thăm, chứ không thì sao có thể ngờ nghệch về vấn đề này như thế được?
Sau khi nghe câu trả lời của Huyễn, Thánh nữ chỉ cười cười, nàng bẻ bẻ khớp tay kêu tiếng rồm rốp như thể đang chuẩn bị chiến đấu với họ ngay tại đây và nói:
"Nhưng mà, đâu phải bất cứ hạng người nào xuất hiện đòi tỷ võ là ta phải đồng ý? Danh dự của Thể phái không thể rẻ rúng như thế được. Ít nhất cũng phải chứng minh giá trị của các ngươi đã chứ?"
Khương Nha nghe thế thì thấy cũng hứng thú, cơ hội để làm rạng danh Phi đao môn là đây chứ đâu:
"Vậy để ta với Tạ huynh..."
"Không, ta nghĩ là để thử sức thì với một người không thể sở hữu hồn lực như ta là quá đủ. Ta cũng biết nam nhân các ngươi khinh thường việc động tay chân với nữ nhân. Thế cho nên là..."
Nói tới đây, nàng đưa tay lên chỉ về hướng Lihu vốn im lặng tự nãy tới giờ.
"Ta muốn tỷ võ với cô ta. Được chứ?"
"Trông cô ta có vẻ yếu nhất trong cả ba ngươi. Nếu cô ta vượt qua được, thì nghĩa là hai ngươi cũng vậy."
Thánh nữ nhếch miệng cười đầy khiêu khích.
"Hon ทนัล... nhin co ve, co ta cung muon dieu do ma."
Nhìn theo hướng chỉ tay mới thấy, đúng là như vậy thật.
Đôi mắt của Lihu bấy giờ hằn học, tràn đầy tia máu, mày cô nhíu lại và hàm răng nghiến chặt nhìn về phía Thánh
ทนี.
Như thể cả hai đã có thâm thù đại hận nhiều năm.
Lại nhìn về phía Thánh nữ, thái độ mỉa mai và hơn thua ấy cho thấy nàng cũng không hề có ý định nhún nhường.
Trận chiến này có vẻ là không thể tránh khỏi rồi.
'Hai người họ có quen biết nhau sao?' Huyễn nghĩ mà đau hết cả đầu, hắn thực sự không muốn Lihu thể hiện bản thân trước người lạ quá nhiều vì thân phận cô thực sự nhạy cảm.
Mà dù họ có quen nhau từ trước và Thánh nữ đã biết Lihu là một bán yêu thì để cô ấy đánh nhau ngay lúc này vẫn không phải là một ý hay. Lihu không hiểu về văn hóa của võ nhân, cô ấy chỉ là một thợ săn và Huyễn còn chưa kịp bắt đầu dạy cô cách để chiến đấu với người khác. Từ cái lần giao đấu trước đó hắn đã thấy được điểm yếu này của cô rồi.
Hắn đã tính là sẽ nhân cơ hội này vừa thăm dò thực lực môn sinh thể phái, vừa kết hợp thị phạm cho Lihu thấy cơ mà. Nhưng giờ thì cô ấy lại là người mở đầu.
"Được thôi, ta cũng sẽ không dùng đến hồn lực của bản thân mình."
Có muốn cản cũng không cản được rồi... Huyễn ôm đầu, day trán, chỉ đành phải để mọi thứ diễn ra một cách tự nhiên thôi.
Ở bên cạnh, Tạ Khang vẫn đang cắn mong tay đồ mồ hôi.
'Sao hôm nay thánh nữ lại ham chiến vậy chứ? Tại sao lại đồng ý tỷ võ rồi? Ta dẫn người vào là sai rồi sao?'
Chết rồi, nếu để người bị thương thì hôm nay về thể nào cũng bị sư phụ đánh cho nát mông cho mà coi!