- Mộ tông chủ! Ngài chắc là có xạ hương...có thể cứu tỉnh đám người tộc Ly Thủ và Hỏa Kiêu chứ?
- Nếu chỉ dùng Trầm thủy lan hương khiến cho mất đi tri giác thì chẳng cần dược vật. Ta chỉ cần dùng Từ Châm Hồi Nguyên thuật là khiến họ tỉnh lại. - Mộ Hàm Phong gật đầu nói.
- Cái gì? Ngươi định thả đám người tộc Ly Thủ và Hỏa Kiêu? Máu huyết của chúng rất hữu dụng, làm sao có thể thả được. Từ châm hổi nguyên thuật? Ngươi là người Hiên Hồ tông?
Mộ Hàm Phong vừa mới dứt lời thì Bích Căn sơn nhân đã thốt lên:
- Hiên Hồ tông các ngươi có phải có Bổn Dược Thạch Thần Thiên hay không? Trong đó sách có nói dùng dược vật có thể thay đổi bản chất pháp thuật của ngọc thạch. Thứ pháp quyết này có thể nói là vô cùng thần kỳ, không chừng có thể giúp ta lĩnh ngộ được rất nhiều phương pháp luyện bảo, lại có thể dùng một số nguyên khí thảo mộc để tăng công hiệu của Tinh Kim, Ngọc Thạch. Ta đã từng nói với Thao Sinh Nguyên nhưng hắn vẫn chưa lấy được thứ đó của các ngươi cho ta. Đúng là vô dụng. Có điều hiện tại các ngươi tới đây thì mau đưa nó cho ta xem.
Bích Căn sơn nhân vừa nói ra thì Mộ Hàm Phong liền toát mồ hôi. Trên thực tế, Mộ Hàm Phong và Hiên Hồ tông đi tới bước này cũng là vì chứng kiến mọi chuyện nên rơi vào tình thế bắt buộc. Nếu bọn họ biết phải đối đầu với Côn Luân từ sớm thì có khả năng Mộ Hàm Phong cũng quyết tâm không đi với đám người Lạc Bắc. Nhưng khi Bích Căn sơn nhân vừa mới dứt lời, Mộ Hàm Phong liền hiểu ra có lẽ Thao Sinh Nguyên đã sớm muốn ra tay với Hiên Hồ tông chỉ có điều vẫn chưa tìm được vị trí của con thuyền Xiêm La mà thôi.
- Câm mồm! - Đúng vào lúc này, Lạc Bắc chợt quát to:
- Bích Căn sơn nhân! Ta niệm tình đám người tộc Ly Thủ không phải do ngươi bắt, và ngươi chỉ chuyên tâm luyện khí không hiểu những chuyện khác nên mới không giết ngươi. Nhưng nếu ngươi còn nói như vậy, ta sẽ đánh chết ngươi ngay lập tức. Ngươi là người chuyên tâm luyện khí, nhưng ngươi lại hay để ý tới chuyện người khác. Chỉ một câu nói của ngươi mà có bao nhiêu người vô tội bị chết. Trong lòng ngươi chỉ có sự tư lợi của bản thân, không thể hiểu được những kiến thức uyên thâm của trận pháp, pháp thuật thì làm sao có thể hiểu được những điều cao thâm ảo diệu của luyện khí?
- Ngươi nói cũng có lý. - Bích Căn sơn nhân hơi ngạc nhiên nhìn Lạc Bắc:
- Ngươi thật sự muốn giết ta? Chẳng lẽ ngươi không muốn ta luyện chế pháp bảo cho ngươi?
- Bình thường, pháp bảo chỉ là thứ kích phát uy lực của trời đất, làm sao có thể sánh được với tính mạng của bằng hữu? Lạc Bắc lạnh lùng nhìn Bích Căn sơn nhân:
- Ta cũng không biết ngươi dành cả đời luyện chế pháp bảo là vì cái gì.
- Ta muốn trở thành người luyện khí lợi hại nhất. - Bích Căn sơn nhân chẳng thèm suy nghĩ, nói ngay lập tức.
Lạc Bắc nói:
- Vậy thành người luyện khí lợi hại nhất thì sao?
- Cái này không nghĩ tới. - Bích Căn sơn nhân gãi mái tóc bù xù rồi lắc đầu:
- Dù sao thì trong ngàn năm qua, người luyện khí lợi hại hơn ta cũng có vài người. Đương thời, Trạm Thai Thanh Minh lợi hại hơn ta một chút. Chờ sau khi ta vượt qua họ cũng chưa muộn. Hiện tại ta chưa có tâm trí mà nghĩ tới chuyện đó.
- May mắn là đã thu được nhiều máu đám người tộc Ly Thủ và Hỏa Kiêu rồi, đủ dùng cho nửa năm. Thả chúng đi. Nếu giết ta, ta cũng không thể luyện chế pháp bảo được nữa.
Câu nói này lão đạo lôi thôi như tự nói cho mình nghe.
- Dù sao thì lão đạo này cũng là kẻ điên, có giết cũng chẳng có tác dụng. Hơn nữa lão lại là nhân vật luyện khí số một, số hai trên thế gian. Chúng ta còn phải thống nhất Thất Hải, đối đầu với Côn Luân, có thể để cho lão luyện chế pháp bảo cho chúng ta. Hơn nữa, hiện tại chúng ta có rất nhiều pháp bảo bị hỏng, có thể để cho lão nghĩ cách hồi phục.
Thái Thúc nhìn Bích Cái sơn nhân mà lắc đầu rồi nói với Lạc Bắc.
Lạc Bắc gật đầu. Trước tiên để cho Ly Nghiêu Ly và Cầu Thương Dương cùng với đám người tộc Long Nghê đưa người tộc Ly Thủ và Hỏa Kiêu ra ngoài. Sau đó, hắn lại sai Cầu Thương Dương dẫn người đưa số pháp bảo treo trên người Thanh Vân Hải ngưu tới đây.
Bích Cái sơn nhân đúng là một người điên. Thấy Lạc Bắc nói chuyện với người khác, lão liền đi lựa một số khoáng thạch dường như để chuẩn bị tiếp tục luyện một ít Thiên Văn cương tinh kim.
Lạc Bắc và Thái Thúc biết lão khó thuyết phục nên cũng chẳng để ý tới lão. Đồng thời nhân cơ hội này, cả hai xem xét Địa Tâm hỏa mạch trong cái hang. Sau khi cả hai xem xong thì cảm thấy Bích Căn sơn nhân đúng là một người điên. Bởi vì trong này, ngoại trừ cái hang treo người tộc Ly Thủ và Hỏa Kiêu ra thì những cái hang khác đều bố trí rất nhiều trận pháp, chất đống những tài liệu hỏng. Lại có một vài đống phôi pháp bảo như là luyện hỏng vất đó.
Xem ra Bích Căn sơn nhân ngoài việc điều tức, nghỉ ngơi ra thì chỉ có vùi đầu vào luyện chế.
Khi Lạc Bắc và Thái Thúc quan sát hết toàn bộ cái hang, đang đứng ở bên ngoài hang của Bích Căn sơn nhân mà nhìn dòng thác dung nham đổ xuống thì một đám người đi vào.
- Tại sao các ngươi lại tới đây? Người Thương Lãng cung đâu? Ai đang bảo vệ?
Lạc Bắc và Thái Thúc giật mình khi thấy gần như toàn bộ đám người tộc Đằng Giao, tộc Kim Thiềm, tộc Ly Thủ, Tịch tộc, tộc Thủy Tính đều tới đây.
Những người đó đều xung phong nhận việc. Thật ra việc mang số pháp bảo đó chỉ cần một mình Cầu Thương Dương là có thể làm được. Có điều tên tuổi của Bích Căn sơn nhân quá lớn cho nên những người này đếu muốn gặp xem người mà ngay cả pháp bảo của sư môn cũng phá hỏng, lấy linh dược của sư phụ đi đổi lấy pháp quyết là người như thế nào.
- Yêu vương! - Nghe thấy Lạc Bắc hỏi vậy, Tịch Tây Nguyên hơi ngượng:
- Tịch tộc chúng ta và tộc Đằng Giao vẫn còn có người trên đó. Ngoài ra còn có Thất Hải Yêu Vương thú, Quỷ Xa Âm Vương Cưu thì đám người Thương Lãng cung không ai trốn thoát được.
- Nếu các ngươi đã muốn tới xem thì cũng không mất thời gian nữa. Theo ta vào thôi.
Mặc dù Lạc Bắc là Thất Hải Yêu Vương mà Yêu tộc kính phục nhưng trong lòng hắn vẫn có một sự ngượng ngùng đối với chuyện sai khiến, ra lệnh. Hơn nữa, khi những người này có mặt ở đây, Lạc Bắc và Thái Thúc thậm chí hơi buồn cười. Bởi vì ở đây có rất nhiều phôi pháp bảo chỉ nhỏ có mấy tấc, so với dáng người của Yêu tộc chẳng khác nào họ đang cầm một con châu chấu.
Đám người Yêu tộc ngây thơ so với nhưng người trên thế gian quả thật là đáng yêu hơn nhiều.
- Các ngươi vào đây nhiều người như vậy định làm gì?
- Làm sao mà các ngươi có nhiều pháp bảo bị hỏng đến vậy?
Cả đám người tiến vào theo Lạc Bắc và Thái Thúc khiến cho Bích Căn sơn nhân giật mình.
Sau đó, nhìn thấy từng người một mang pháp bảo tới đặt trước mặt thì lão chợt hiểu ra:
- Các ngươi nghĩ ta vẫn còn có hứng thú đối với mấy thứ pháp bảo rách nát này như trước đây hay sao?
Đám người Yêu tộc đang mặt mày hớn hở đi vào đây khi nghe thấy Bích Căn sơn nhân nói vậy thì ngơ ngác nhìn nhau:
- Ngươi...ngươi chẳng phải có ngoại hiệu Tu Bổ đạo nhân, rất thích sửa chữa pháp bảo hay sao?
- Các ngươi biết cái gì? - Bích Căn sơn nhân đắc ý lên tiếng:
- Trước kia ta sửa chữa pháp bảo thứ nhất là từ trong pháp bảo bị hỏng có thể xem tính chất của nó, nghiên cứu được phương pháp luyện chế và trận pháp. Ngoài ra việc sửa chữa so với việc luyện chế một cái pháp bảo mới còn khó khăn hơn. Ta sửa chữa pháp bảo là để nâng cao trình độ luyện khí của mình. Hiện tại mấy cái pháp bảo này đều hết sức bình thường, ta sửa chứa chúng thì nâng cao cái gì? Từ mười năm trước, những cái loại này ta không thèm để ý tới rồi.
- A! Tinh Tuyền Diệt ma thần giáp? Lại còn có cả Ô Đàm Kim Ma Lang chiến xa?
Vừa mới dương dương đắc ý, ánh mắt của Bích Căn sơn nhân chợt sững sờ rồi hét lên. Lạc Bắc và Thái Thúc ngẩn người rồi cũng phát hiện ra những ngời này vì để tới đây xem mà mang cả hai cái Tinh Tuyền Diệt Ma thần giáp và Ô Đàm Kim Ma lang chiến xa tới đây.
- Hai thứ này đối với ta rất có ích. Cấp cho ta dùng đi.
Sau khi hét lên chói tai, Bích Căn sơn nhân thốt lên câu nói đó.
- Cái gì?
Hai người tộc Thủy Tính cầm Tinh Tuyền Diệt Ma thần giáp và Ô Đàm Kim Ma lang chiến xa ôm chặt lấy hai cái pháp bảo mà lắc đầu liên tục. Đùa? Hai cái pháp bảo lợi hại thế này cho dù là pháp bảo của mình cũng không thể dễ dàng đưa cho Bích Căn sơn nhân tặng. Huống chi hai cái đó là do bọn họ muốn xuống đây nên cầm theo, còn những cái pháp bảo khác bị hỏng thì bị người ta lấy hết.