La Phù

Chương 199: Ma quyết quái dị



- Mặt nạ Cưu Bàn Đồ tăng trưởng.

Vừa nhìn thấy cái mặt nạ của Lạc Bắc, Mộc chân quân hét lên một tiếng kêu kinh ngạc.

Mặt nạ Cưu Bà đồ tăng trưởng là pháp bảo lợi hại của La thần tướng trong thập đại kim tiên, tại sao lại ở trong tay người này?

Làm thế nào mà hắn có được nó?

Mộc chân quân không biết cái mặt nạ Lạc Bắc đang mang là do Bích căn sơn nhân dựa theo Cưu bàn đồ trăng trưởng diện cụ làm ra. Vì vậy mà tinh thần của lão dao động mạnh, vô số suy nghĩ xuất hiện trong lòng.

Lần này, pháp thuật và việc điều khiển Bạch cốt nại hà luân của Mộc chân quân chậm đi một chút.

Chỉ trong tích tắc đó, cả trăm quả cầu nước to bằng nắm tay đồng loạt bay lên khỏi mặt biển, lao thẳng vào vầng ánh sáng màu vàng bao phủ quanh người Mộc chân quân.

- Không ổn.

Thần Đạo Khôi, Hoàng Phổ Huy đứng cách đó chừng sáu mươi trượng quan sát trận chiến đều kinh hoàng.

Cả trăm quả cầu nước đó là do Pháp vương thủy chu phóng ra. Sau khi bị Mộc chân quân đánh bị thương, Pháp vương thủy chu nghỉ ngơi một lúc liền bắt đầu tấn công. Pháp thuật của nó đánh vào vầng sáng màu vàng mặc dù không đánh tan những cũng làm cho Mộc chân quân văng ra khoảng hai trượng, còn vầng ánh sáng màu vàng thì dao động chẳng khác nào ngọn nến trước gió.

Còn Thần Đạo Khôi, Hoàng Phổ Huy quan sát trận chiến thì kinh hoàng là bởi vì cùng lúc đó một cốt nước màu trắng cũng từ dưới biển lao lên với mái tóc bạc tung bay, móng tay dài tới cả xích. Đó chính là Thi vương ẩn nấp dưới làn nước cũng phóng lên, vừa đúng lúc xuất hiện bên cạnh Mộc chân quân.

Mười cái móng tay của nó sắc bén chẳng khác nào phi kiếm. Nó chộp một cái không ngờ xuyên qua vầng sáng màu vàng giống như xuyên qua lớp vải.

- Không ổn.

Bị Thi vương áp sát, lông tóc của Mộc chân quân dựng đứng. Nhìn thấy Thi vương đâm xuyên cả vầng sáng bảo vệ của mình, Mộc chân quân biết nếu mình bị chộp trùng thì chỉ sợ bị cắt đứt thành nhiều mảnh. Vì vậy mà trong tích tắc, Mộc chân quân cũng chỉ kịp phóng ra âm lôi đánh lên người Thi vương. Âm lôi nổ tung làm cho Thi vương bị đẩy văng ra tới mấy trượng.

Nhưng lão vừa mới tránh được một đòn của Thi vương thì mười luồng lửa màu đen cũng đã bao phủ lấy người Mộc chân quân.

Mười luồng lửa đó cũng chính là những trái cây nhỏ mà Quỷ Xa Âm Vương Cưu tạo ra trên cái cây kia. Uy lực của trái cây hoàn toàn vượt qua Thiết bối lân ngư bạch cốt phi đao của Mộc chân quân. Trong khoảng thời gian ngắn, Lạc Bắc lại lách người, tránh được Bạch cốt nại hà luân, đồng thời chỉ còn cách Mộc chân quân chừng năm trượng.

Trong số cao thủ đứng đầu của Ma môn - Bạch cốt chân quân Mộc chân quân bị giáp công, cơ bản không còn có sức chống đỡ.

- Yêu vương.

Nhất thời, Bạch cốt chân quân kêu lên:

- Hạ thủ lưu tình. Ta đã biết thủ đoạn của ngài rồi.

- Cái gì?

Nại Hà Ma cung hết sức thần bí. Lạc Bắc và Ma môn cũng không có gì vướng mắc với nhau, bản thân cũng không muốn ra tay giết chóc. Vì vậy mà nghe thấy Mộc chân quân nhận thua, Lạc Bắc mới nghĩ liền lướt ra xa. Cùng lúc đó, Thi vương, Quỷ Xa Âm Vương Cưu, Pháp vương thủy chu đều dừng lại.

- Thần Đạo Khôi! Hoàng Phổ Huy! Ra tay.

Nhưng ngay lúc này, Mộc chân quân vừa mới hét lên nhận thua đột nhiên nét mặt trở nên tàn nhẫn, hét to.

Cùng với tiếc hét, ánh sáng vàng trong tay Mộc chân quân cũng lao về phía Lạc Bắc còn Bạch cốt nại hà luân thì quay đầu nện xuống pháp vương thủy chu. Cùng lúc đó, Thần Đạo Khôi, Hoàng Phổ Huy đều vung tay lên lấy ra một thứ pháp bảo màu đen và một cái như đám mây màu vàng. Cái pháp bảo màu đen là một cái bình cao chừng hai thước. Từ trong đó có một con quỷ anh nhảy ra hét lên oa oa lao về phía Quỷ Xa Âm Vương Cưu. Còn đám mây vàng do Hoàng Phổ Huy đánh ra thì bay thẳng về phía trước, đồng thời ngưng tụ thành hai con Hoàng long đánh về phía Lạc Bắc và Quỷ Xa Âm Vương Cưu.

- Không ngờ muốn đánh chết Pháp vương thủy chu của ta mà còn định chạy trốn.

Mộc chân quân, Thần Đạo Khôi, Hoàng Phổ Huy là những người tu luyện pháp quyết ma môn có tâm tư độc ác còn hơn sự tưởng tượng của Lạc Bắc.

Mộc chân quân không cam lòng để mất không sáu bộ bạch cốt khô lâu mà không có được Pháp vương thủy chu. Sau khi đánh lừa Lạc Bắc, y định đánh chết Pháp vương thủy chu rồi bỏ chạy.

- Các ngươi muốn chết.

Một cơn giận không thể ngăn được bốc lên trong đầu Lạc Bắc. Cùng với tiếng thét phẫn nộ, một làn pháp lực dao động hủy thiên diệt địa từ dưới mặt biển dâng lên.

Sóng biển dâng lên cao như ngọn núi, chẳng khác nào một đám mây mù bốc lên từ đáy biển. Hai đám mây vàng do Hoàng Phổ Huy phóng ra bị nó chạm phải lập tức tan vỡ.

- Cái gì vậy?

Mộc chân quân biến sắc khi sóng nước cao như ngọn núi chạm phải lớp ánh sáng vàng bao phủ quanh người lão. Còn Bạch cốt nại hà luân khi cách Pháp vương thủy chu chừng năm trượng cũng bị vô số nước biển, gió và Hắc sát hỏa khí bốc lên ngăn lại, không thể nào đánh xuống tiếp được.

Trong lúc nhất thời, vô số Hắc sát chân hỏa từ trong nước biển, giống như những đóa hoa sen nở rộ.

Một cái bóng tản ra hơi thở khổng lồ từ trong nước biển bay lên.

- Thất Hải Yêu Vương thú!

Vừa nhìn thấy cái bóng khổng lồ với hơi thở từ thời viễn cổ, Thần Đạo Khôi hét lên thất thanh.

Một trong những thứ mà Lạc Bắc che giấu cuối cùng cũng chính thức xuất hiện trước đám người Mộc chân quân.

Tu vi của đám người Mộc chân quân mặc dù rất cao, pháp thuật quỷ dỉ nhưng nhiều lắm cũng chỉ so được với Đinh Ngao, Chiến Bách Lý. Còn thực lực của Thất Hải Yêu Vương thú thì vượt hẳn qua đám người Đinh Ngao. Trước đây, nếu như Thao Sinh Nguyên không ra tay thì đám người Đinh Ngao, Chiến Bách Lý và Hi Ngọc Sa cơ bản không làm gì nổi Thất Hải Yêu Vương thú.

Chưa nói lúc trước, Thất Hải Yêu Vương thú còn chưa nhận chủ, chiến đấu chỉ theo bản năng. Hiện tại thực lực của nó đã vượt qua khi bị đám người Đinh Ngao vây công nhiều lắm.

Trong hoàn cảnh này, cho dù Lạc Bắc không ra tay thì chỉ với Quỷ Xa Âm Vương Cưu và Thất Hải Yêu Vương thú cũng hoàn toàn chiến thắng.

- Ngươi thậm chí thu phục được cả Thất Hải Yêu Vương thú?

Trong tiếng kêu kinh ngạc của Thần Đạo Khôi, Mộc chân quân cũng thốt lên tương tự. Gần như không hề chần chừ, Mộc chân quân, Thần Đạo Khôi, Hoàng Phổ Huy đều hóa thành những vầng sáng màu đen bỏ chạy theo ba hướng.

- Muốn chạy? Không dễ như vậy đâu.

Lạc Bắc cười lạnh một tiếng, Thất Hải Yêu Vương thú vừa mới trồi lên khỏi mặt nước liền gầm lên một tiếng điên cuồng. Tiếng gầm của nó chẳng khác nào một tiếng sét nổ tung trên mặt biển khiến cho trước mặt Mộc chân quân đang bỏ chạy chợt xuất hiện mười quả cầu to.

Quả cầu nước to đó là do nước biển ngưng tụ lại thành. Chúng bay lên trước mặt lão khiến cho nước biển bên dưới như xuất hiện một cái hố sâu rộng tới năm, sáu mươi trượng, sâu cả trăm trượng. Một khối lượng nước biển khổng lồ như vậy không ngờ bị pháp thuật của Thất Hải Yêu Vương thú ngưng tụ vào trong cả mười quả cầu nước.

Quả cầu rộng tới mười trượng tản ra nguyên khí quý thủy sáng bóng. Tuy nhiên bên trong nó lại tuôn ra vô số âm lôi và Hắc sát chân hỏa. Mộc chân quân không thể ngờ được với khoảng cách xa như vậy mà Thất Hải Yêu Vương thú vẫn có thể thi triển pháp thuật. Lão thu lại không kịp nên đụng thẳng vào đó.

Trong Thất Hải, Thất Hải Yêu Vương thú chính là một vị vua.

Một tiếng động vang lên. Giống như đụng phải một quả cầu lưu ly, Mộc chân quân chạm phải quả cầu to khiến cho toàn bộ nước biển trong đó lập tức ập về phía lão. Ngay cả âm lôi màu xám và hắc sát chân hỏa cũng giống như bị nam châm hút mà lao tới, nổ tung trên người lão.

Chỉ trong chốc lát, ánh sáng màu vàng trên cái đại bàn dưới chân Mộc chân quân đã nổ tan tành. Ngay cả phôi của đại bàn cũng xuất hiện nhiều vết nứt.

Bị nhiều âm lôi và hắc sát chân hỏa nổ trên người như vậy, ngay cả Lạc Bắc bước đâu tu luyện thành Lưu ly kim thân cũng chưa chắc đã chịu được. Mắt thấy Mộc chân quân có thể bị một cái pháp thuật của Thất Hải Yêu Vương thú nổ chết thì đột nhiên lão hét lên một tiếng thê lương. Một vầng ánh sáng màu hồng từ người lão bắn ra. Ngay vào lúc cái pháp bảo bảo vệ lão bị phá hủy thì toàn thân lão như biến thành một cái bóng bằng máu mà lao đi với tốc độ kinh người. Trong nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng.

- Huyết Ảnh độn?

Vừa thấy Mộc chân quân hóa thành vầng ánh sáng màu đỏ rồi chạy trốn, ánh mắt của Lạc Bắc lóe lên một tia sát khí.

Huyết Ảnh độn là một trong những pháp quyết độc ác của ma môn. Nó có thể phát động máu huyết của mình trong nháy mắt khiến cho tốc độ bỏ chạy nhanh hơn gấp mấy lần. Nhưng thi triển thứ pháp quyết này sẽ tốn một lượng máu huyết lớn làm cho tu vi giảm xuống nhiều. Mà chỗ ác độc của thứ công pháp này đó là để thi triển nó cần phải lấy một tấm da người để làm vật dẫn. Mà thứ da người đó phải lột từ trên người sống xuống.

Lạc Bắc hiểu rất rõ đạo lý cá lớn nuốt cá bé, nếu không phải ngươi chết thì ta chết. Từ sau khi rời khỏi Thục Sơn, Lạc Bắc đã đánh chết rất nhiều người. Nhưng muốn để cho Lạc Bắc bắt một người rồi lột da người ta thì hắn không thể làm được.

Giết thì giết, còn cái cách làm đó thật sự quá mức tàn nhẫn.

Nhưng vào lúc này, Quỷ Xa Âm Vương Cưu lại ngưng tụ ra một đám mây đen giữa không trung, che khuất cả ánh trăng. Từ trong mây đen đột nhiên có một ngọn lửa đen dài to bằng cánh tay rủ xuống nhốt Thần Đạo Khôi và Hoàng Phổ Huy vào bên trong.

Nhìn thấy Mộc chân quân bất chấp tu vi giảm đi mà sử dụng Huyết Ảnh độn, Thần Đạo Khôi và Hoàng Phổ Huy đều hết lên một tiếng chói tai. Trong tiếng hét thê lương, bóng cả hai đột nhiên phân ra thành năm người bỏ chạy về bốn hướng.

Cả hai người, mỗi người hóa thành năm bỏ chạy tán loạn khắp nơi. Chỉ có điều mười bóng người đó nhìn hơi u ám, dường như được bao phủ bởi một lớp khí đen.

- Độn pháp này tên là gì?

Lạc Bắc chưa hề thấy thứ độn pháp nào như vậy. Nhất thời, Quỷ Xa Âm Vương Cưu, Pháp Vương thủy chu và Thất Hải Yêu Vương thú đều thi triển pháp thuật đánh tan sáu cái bóng nhưng vẫn còn bốn bóng người phi độn đi mất.

Toàn bộ mặt biển đang sục sôi từ từ trở nên yên tĩnh. Một đám nước bọt ùng ục bốc lên trên mặt nước biển. Kèm theo đó là Khuất Đạo Tử cầm Bỉ Ngạn Vô Thường Kiếm và Ngũ Âm Thần Lôi Giám từ từ xuất hiện.

- Những người tu luyện pháp quyết Ma môn đều hết sức quỷ dị.

Chưa hề sử dụng tới Khuất Đạo Tử, và lực lượng của Tam Thiên Phù Đồ, Lạc Bắc đã đánh cho ba người Mộc chân quân bỏ chạy trối chết. Tuy nhiên, lúc này, Lạc Bắc lại cảm thấy trĩu nặng trong lòng.

Hiển nhiên, pháp thuật mà đám người Mộc chân quân tu luyện hết sức âm trầm quỷ dị. Từ trong giao thủ mà xét thì chân nguyên của họ dẫn phát uy lực của trời đất nhưng ẩn chứa trong đó lại có thi khí, độc thủy. Cứ như vậy, cho dù có ngăn được lực lượng chân nguyên nhưng nếu không cẩn thận mà để chúng dính vào người cũng rất rắc rối.

Tới lúc này, mặc dù đánh cho ba người đó bỏ chạy nhưng bọn họ cũng phải e dè Nại Hà ma cung.

- Yêu vương.

Khuất Đạo Tử chui ra khỏi làn nước đứng cùng với Thi vương ở phía sau lưng Lạc Bắc. Cách đó không xa, là Quỷ Xa Âm Vương Cưu và một đám bọt biển đang ùng ục trào lên.

Tộc Đằng Giao, tộc Ly thủ, tộc thủy tính, Tịch tộc...từ từ xuất hiện khiến cho mặt biển như nhỏ lại. Xung quanh Lạc Bắc dường như xuất hiện cả một đội quân.

Có điều, mặc dù mọi người nóng lòng xông lên nhưng chợt phát hiện mình không còn tác dụng gì nữa. Trận chiến giữa Lạc Bắc và ba người Mộc chân quân đã đánh xong.

- Cuối cùng thì cũng đột phá đến tầng thứ tư.

Lúc này, trong cái động dưới khu vực hỏa mạch trong lòng đất, Thái Thúc từ từ mở mắt ra. Trong tròng mắt sáng ngời hiện rõ một chút ánh sáng màu tím.

Một cái trận pháp được bố trí ngăn cản khí ly hỏa và Địa tâm hắc sát hỏa khí cùng với cả linh khí của trời đất ở bên ngoài.

Hiện tại, trong sơn động của Thái Thúc không hề có lấy một chút nguyên khí. Nếu so sánh linh khí của thiên địa là nước thì cái động Thái Thúc ngồi chính là một cái sa mạc không hề có lấy một giọt nước.

Ở cái chỗ như thế này đừng nói là tu luyện, cho dù muốn thi triển pháp thuật cũng vô cùng khó khăn.

Nhưng khi Thái Thúc từ từ mở mắt ra, không hề thấy nàng có lấy một động tác nào. Ánh sáng màu tím khẽ dịch chuyển trong mắt, ngay lập tức một tia chớp màu tìm đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng rồi ngưng tụ thành một quả cầu chớp.

Vừa niệm đã sinh ra, cho dù ở nơi không có linh khí cũng có thể dẫn được tia chớp trong nháy mắt thì đó chính là cảnh giới tầng thứ tư của Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu yếu.

Trên cái bàn đá bên cạnh Thái Thúc có đặt hai mươi mấy cái lọ với đủ mọi loại màu sắc. Phần lớn trong số đó đều trống rỗng, chỉ còn vương lại mùi thuốc rất đậm. Bế quan liên tục ngày đêm, luyện hóa hơn nửa số linh đan của Hiên Hồ tông và Thương Lãng cung, tu vi Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu yếu của Thái Thúc đã đạt tới tầng thứ tư.

Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu yếu cũng giống như Đại Đạo Trực chỉ thúy hư quyết đều là đạo pháp nội đan, được chia ra làm chín tầng. Lúc trước, Đại Đạo Trực chỉ thúy hư quyết của Thái Thúc đã đạt tới tầng thứ năm. Nhưng hiện tại, nàng hiểu rất rõ, uy lực của Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu yếu hơn hẳn Đại Đạo Trực chỉ thúy hư quyết. Sau khi tu luyện lên, tốc độ so với Đại Đạo Trực chỉ thúy hư quyết sẽ chậm hơn nhiều.

Hiện tại, mặc dù Thái Thúc đã đạt tới tầng thứ tư nhưng nàng có thể cảm nhận được lực lượng chân nguyên trong cơ thể mình đã tương đương với trước đây. Còn tu vi của Hi Ngọc Sa thì cũng chỉ mới gần tới tầng thứ năm mà thôi.

Có thể nói mặc dù hiện tại Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu yếu của Thái Thúc mới chỉ tới tầng thứ tư nhưng so với đệ tử Thục Sơn tu luyện tới tầng thứ năm của Đại Đạo Trực chỉ thúy hư quyết, cho dù sử dụng Tân Thiên Trạm Lô cũng không thể địch nổi Thái Thúc.

- Hiện tại không thể luyện hóa dược lực tiếp được.

Bên trong Thức Hải của Thái Thúc, chân nguyên Đại Đạo Trực chỉ thúy hư quyết ngưng tụ thành đóa hoa sen đã biến mất toàn bộ. Ngược lại một quả lôi cầu to bằng trứng ngỗng, bên trên quấn đầy những tia chớp lại xuất hiện. Nhưng bên trong quả cầu đó lại có một chút màu khác. Thái Thúc biết những màu loang lổ này cũng là do mình luyện hóa dược lực chuyển thành chân nguyên. Thái Thúc cũng hiểu rất rõ, nếu cứ tiếp tục tu luyện, đột phá tầng thứ tư, quả cầu màu tím sẽ biến thành một đám mây. Tới lúc này tương đương với việc quả trứng được ấp nở. Đến lúc đó đám lôi vân không đủ khí tiên thiên nên rất khó bồi đắp trở lại. Vì vậy mà hiện tại không thể luyện hóa dược lực, phải theo pháp quyết mà từ từ lưu chuyển chân nguyên để đẩy tạp chất trong dược lực ra ngoài.

Sau khi Thái Thúc nghĩ như vậy liền không hề do dự, nhắm mắt lại tiến vào trạng thái nhập tĩnh.

Chân nguyên giống như lôi quang màu tím lại một lần nữa lưu chuyển trong cơ thể mà tẩy rửa.

Tu luyện như vậy cơ bản không hề biết tới thời gian. Chẳng biết trải qua bao lâu, những màu pha tạp trong chân nguyên của Thái Thúc hoàn toàn được luyện hóa. Quả lôi cầu hình thành trong Thức Hải của Thái Thúc nhìn giống như một viên bảo thạch màu tím.

Nhưng vào lúc này, Thái Thúc đột nhiên giật mình khi cảm nhận có tiếng người kêu rồi vọt qua cửa động của mình mà vào bên trong.

- Ai?

Ngoại trừ thứ chí bảo như Thạch Nhũ quỳnh dịch, cơ bản tất cả dược lực của linh dược đều mãnh liệt hơn so với linh khí trong trời đất, luyện hóa phải hết sức cẩn thận. Vì vậy mà như Thái Thúc bế quan tu luyện, mỗi lần bị quấy nhiễu sẽ nguy hiểm hơn người tu đạo tu luyện lúc bình thường rất nhiều. Trước khi Thái Thúc bế quan, Lạc Bắc đã sắp xếp rất nhiều người phòng thủ bên ngoài. Hơn nữu, Lạc Bắc tu luyện và luyện chế Thi vương cũng ở ngay bên cạnh động của Thái Thúc để đề phòng bất trắc. Vì vậy mà hiện tại có người dám xông vào, trong lòng Thái Thúc chợt nảy sinh địch ý.

Địch ý xuất hiện, Thái Thúc liền mở mắt. Trong nháy mắt, hai con ngươi của Thái Thúc liền biến thành màu tím, rồi ngay lập tức trong động xuất hiện một thanh tiểu kiếm màu tím chói mắt.

- Là ngươi?

Một tiếng hét chói tai vang lên cùng với mấy tiếng nổ liên tiếp. Từng tia chớp xuất hiện đánh tan toàn bộ lôi quang màu tím, khiến cho nó biến mất.

Người xông vào động chính là Bích Căn sơn nhân.

Thái Thúc vừa mới phóng ra Tử lôi thần mang, một khi phát thì không có cách nào khống chế. Vì vậy mà khi thấy người xông vào là Bích Căn sơn nhân, Thái Thúc liền phóng một đạo pháp quyết khác đánh tan toàn bộ Tử lôi thần mang.

Hai đạo pháp quyết chỉ là do Thái Thúc phản ứng theo bản năng. Có điều lúc này, nàng lại dở khóc dở cười, thầm nghĩ trong lòng:

- Ngươi có phải chuyên thích quấy rầy người đang bế quan hay không?

- Cái này là pháp thuật gì mà tốc độ phóng ra nhanh như vậy?

Khuôn mặt Bích Căn sơn nhân trắng nhợt. Lão kinh hoàng lau mồ hôi lạnh trên trán.

Mãi một lúc, Bích Căn sơn nhân mới nhìn rõ khuôn mặt bất đắc dĩ của Thái Thúc ở trong động. Vừa rồi khi mới xông vào, lão liền cảm nhận được lôi quang trước mặt nổ tung khiến cho bản thân không kịp phản ứng để phóng pháp thuật hay lấy pháp bảo ra ngăn cản. Hơn nữa, vừa rồi, Bích Căn sơn nhân cũng cảm nhận được lực lượng của lôi quang rất mạnh. Nếu nó đánh trúng người lão thì không chết cũng phải trọng thương. Mặc dù đạo pháp thuật thứ hai của Thái Thúc làm cho lôi quang triệt tiêu nhưng những tia chớp tản ra cũng khiến cho tóc tai của lão dựng đứng.

- Bích Căn sơn nhân! Lần này lão xông loạn vào đây định làm gì? - Thái Thúc đứng dậy hỏi Bích Căn sơn nhân vẫn còn đang thất thần.

- Bích Căn sơn nhân! Ngươi?

Mấy người tộc Ly Thủ hổn hển chạy vào. Nhìn sắc mặt của họ thì biết lần này Bích Căn sơn nhân cũng giống như lần trước, chỉ không biết dùng cách nào mà xông vào.

Nghe thấy câu hỏi của Thái Thúc, Bích Căn sơn nhân định thần nhưng cũng chẳng thèm để ý tới đám người tộc Ly Thủ mà chỉ ảo não:

- Ta tới tìm Lạc Bắc! Vốn ta tưởng hắn ở trong cái động này, không ngờ lại vào nhầm động. Hắn ở đâu? Ta có chuyện gấp cần gặp hắn.