“Ngươi hãy luyện một lượt ba sáu thế võ ta dạy ngươi cho ta xem.”
“...”
Sáng sớm, ngay tại tiểu viện trên Thiên Hạo Phong (ngọn Thiên Hạo) nơi Lạc Bắc đang ở, có một vị nam nhân thân mặc trường bào màu đen, tóc vấn sau đầu, mặt lạnh như tiền đang chăm chú theo dõi từng thế võ của Lạch Bắc.
Gương mặt lạnh băng dường như trước nay chưa từng cười này chính là thất đệ tử của Yến Kinh Tà chưởng quản Qua Lý quần phong- Đoạn Thiên Nhai.
Mười mấy ngày nay Lạc Bắc cũng đã học thuộc hòm hòm một số điển tịch nhập môn cơ bản của phái Thục Sơn rồi, nhưng Tiêu Tiêu tuyệt nhiên không đến nữa, thay vào đó là vị Đoạn Thiên Nhai này đến dạy y ba mươi sáu thức chưởng pháp cơ bản để nhập môn Thục Sơn.
Ba mươi sáu thức chưởng pháp cơ bản này đều không phải là để đả thương địch nhân, mà chỉ là các tư thế đạo dẫn, kiện thân. Trong núi nhiệt độ không khí thay đổi liên tục cả ngày, nếu kiên trì luyện các tư thế này có thể giúp cho các đệ tử nhập môn nhưng chưa tu đạo pháp có thể điều hòa huyết mạch, xương cốt tráng kiện, tránh mọi bệnh tật.
Khác với Tiêu Tiêu bình dị gần gũi, Đoạn Thiên Nhai từ đầu chí cuối lạnh lùng băng giá, đối với Lạc Bắc vô cùng nghiêm khắc.
“Thức này, hôm qua Đoạn sư thúc đã có nói với mình, hai tay trái phải phải thật khoan thai, nhưng cũng phải kiềm chế ở một mức nhất định.”
Luyện đến Vãn Cung thức tức thức thứ ba mươi sáu, Lạc Bắc nhớ lại những lời Đoạn Thiên Nhai nói với mình ngày hôm qua liền bị lúng túng.
Đoạn Thiên Nhai quắc mắt, Lạc Bắc lại bị y quở trách: “Hôm qua đến thức này cũng tập không đúng, hôm nay lại còn chần chừ, rõ ràng là ngươi lười biếng không chịu tập luyện, làm lại năm lần cho ta!”
Lạc Bắc tuyệt đối không phải là do lười biếng không chịu tập luyện. Hôm qua sau khi Đoạn Thiên Nhai rời đi, y đã tự tập luyện đến mười mấy lần, ba mươi sáu thức này luyện đã vô cùng thuần thục, nhưng hôm nay do Đoạn Thiên Nhai ở đây, căng thẳng quá nên mới mắc lỗi như thế.
Nhưng Lạc Bắc cũng không cãi lại nửa lời, ngoan ngoãn tập thêm năm lần nữa.
“Ba mươi sáu thức này tuy có phần miễn cưỡng, nhưng ý tại hành tiên, khi ngươi luyện ba sáu thức này, phải nhớ cho kĩ thân chưa động, nhưng ý đã động.” Nhìn thấy Lạc Bắc chăm chỉ luyện một lúc năm lần mà không có một lỗi sai nào, trong mắt Đoạn Thiên Nhai cũng không hề có ý khen ngợi, y chỉ lạnh lùng nói ra câu này.
Nói xong câu này, Đoạn Thiên Nhai quay người bước đi, tay đẩy cánh cửa ở tiểu vện, “Đi theo ta, bắt đầu từ hôm nay ngươi sẽ luyện tập cùng các sư huynh sư đệ ở ngọn Thiên Ngu.”
“Bây giờ có thể đi ngay ạ?” Lạc Bắc sung sướng ngẩng đầu lên.
“Tu đạo buộc phải tịnh tâm, người tu hành không được cợt nhả, có gì đáng để vui mừng.” Đoạn Thiên Nhai tiến thẳng ra cửa không quay đầu lại, trước khi Lạc Bắc theo chân y bước đến sơn đạo, nhìn đỉnh Thiên Ngu lớp lớp mây mù, Đoạn Thiên Nhai lạnh lùng nói: “Lạc Bắc! Ngươi nên biết điều này, đại đa số người ở Thục Sơn đều nghĩ rằng ngươi có thiên tư siêu tuyệt, nhưng ta đây cũng đã gặp qua rất nhiều nhân vật thiên tư siêu tuyệt nhưng thành tựu lại chẳng bằng một người bình thường. Thân làm kẻ có tư chất hơn người mà thành tựu lại không bằng người, sẽ khiến cho người ta thất vọng, coi thường. Cho phép ngươi một mình đến đó có nghĩa là đã nhìn nhận ngươi bằng con mắt khác. Nhưng ta hi vọng bản thân ngươi không nghĩ như thế. Ngươi nên nhớ rằng, những người có thành tựu cao tuyệt, tuyệt đối không phải do họ có tư chất hơn người, mà chính là do họ nỗ lực hơn người tầm thường. Việc ngươi được theo các sư huynh sư đệ lên núi tu hành, hay việc ngươi ở lại đây, tốt nhất ngươi hãy xem đây như là một bước đi trong việc tu hành chứ đừng coi đây là việc hiển nhiên sinh ra đã có.”
Đây rốt cuộc là trách mắng hay là lời cảnh cáo có thiện ý?
Lạc Bắc ngẩn người một lúc, y chợt nhật ra rằng khi Đoạn Thiên Nhai khi nói với mình câu này không phải là người lạnh lùng như vẻ bề ngoài. Nhưng khi hắn ngẩng đầu lên đã thấy Đoạn Thiên Nhai lạnh lùng bước lên sơn lộ.
Đoạn Thiên Nhai rõ ràng không lạnh lùng như vẻ bề ngoài, nhưng y không biết rằng Lạc Bắc kiên cường hơn y tưởng rất nhiều, lại càng không biết rằng Lạc Bắc bước theo sau Đoạn Thiên Nhai đi qua con đường gập ghềnh này lại đang nghĩ: “Lạn Hàng sư huynh hàng ngày đều đi qua con đường này đến đưa cơm cho mình, thật là không dễ dàng gì. Những lời Đoạn Thiên Nhai sư thúc nói rất có đạo lí, mình phải nói lại với Lạn Hàng sư huynh mới được.”
***
“Y chính là Lạc Bắc sao?”
Lạc Bắc theo sau Đoạn Thiên Nhai, đã đi hơn một giờ sơn lộ, vừa mới bước qua ngưỡng cửa đại điện có treo tấm biển ghi ba chữ Dưỡng Tâm Điện, y đã cảm thấy có hàng chục con mắt đang đổ dồn vê phía mình.
“Đệ tử trên dãy Qua Ly không phải là nhiều. Nếu muốn trở thành đệ tử Thục Sơn lại càng không phải là chuyện dễ dàng.”
Lạc Bắc đảo mắt nhìn một lượt, thấy trong đại điện bày ra mấy chục miếng đệm màu vàng, trong điện có mười ba mười bốn thiếu niên và hai thiêu nữ trạc tuổi y đang ngồi. Trước mặt các thiếu niên thiếu nữ này có đặt một bàn sách rất lớn. Đứng trước mặt là một người mà Lạc Bắc chưa gặp bao giờ, một nho sĩ mặc trường bào xanh, thân hình hơi béo nhưng vẻ mặt ôn hòa.
“Lạn Hàng sư huynh...” Lạc Bắc nhìn thấy Lạn Hàng đang ngồi lặng lẽ một mình trong góc, dáng người bé nhỏ nổi bật hơn hẳn so với Không Đãng và những người khác ngồi xung quanh.
Lạc Bắc cũng nhìn thấy Tử Huyền Cốc và Lăng Đông Sơn ở bên trong, khẽ gật đầu với mình. Y còn chưa kịp quan sát hết những người còn lại thì Đoạn Thiên Nhai đã lạnh lùng nói: “Còn không mau bá kiến Minh Hạo sư thúc?”
“Minh Hạo sư thúc.” Lạc Bắc vội hành lễ với vị Minh Hạo mặc trường bào xanh đang nhìn mình. Đoạn Thiên Nhai liền lạnh lùng quay người rời đi, “bắt đầu từ hôm nay, ngươi hãy tạm thời tu hành với Minh Hạo sư thúc.”
Minh Hạo đã sớm quen với tác phong này của Đoạn Thiên Nhai, nhìn Đoạn Thiên Nhai bỏ đi lạnh lùng như vậy y cũng không để bụng, chỉ khẽ mỉm cười, “Lạc Bắc, ngươi hãy chọn một chỗ ngồi đi.”
“Lạc Bắc cớ sao lại muốn thân thiết với loại phế vật như thế chứ?!”
Nghe Minh Hạo bảo chọn chỗ ngồi, Tử Huyền Cốc và Lăng Đông Sơn đã dành sẵn một chỗ trống bên cạnh mình cho Lạc Bắc. Nhưng hai người đó đâu có ngờ, Lạc Bắc lại không hề đến ngồi cạnh họ, mà lại đến ngồi bên cạnh Lạn Hàng.
“Lạc...Lạc Bắc sư đệ...” Lạn Hàng cũng nhất thời sửng sốt.
“Người ta đều nói, đệ tử mới đến Lạc Bắc tư chất số một, ta quyết không tin ta lại không bằng hắn!” Đúng lúc Lạc Bắc vừa ngồi xuống, thì phía bên trái đại điện, có một thiếu niên đầu tóc gọn gàng, mặt mũi sáng sủa, tướng mạo anh tuấn, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lạc Bắc.
“Đây chính là Lạc Bắc sư đệ, ai cũng nói hắn tư chất tốt, không ngờ tướng mạo cũng không tồi.” Trong số hai thiếu nữ diễm lệ có một thiếu nữ lớn tuổi hơn, khuôn mặt đầy đặn, nhìn Lạc Bắc một lượt với ánh mắt sáng ngời.
“Ôi chao! Yên Nhiên sư tỉ lại có tật đào hoa rồi. Tên Lạc Bắc này chạy một mạch đến bên Lạn Hàng mà không ngồi cùng chúng ta, chẳng phải rõ ràng là không thể cùng đẳng cấp với chúng ta sao? Muội thấy chẳng qua chỉ là loại đồ đệ cậy có chút tư chất hành xử bừa bãi thôi!” Nhưng lại có người trong lòng đã phân đẳng cấp như vậy, đó chính là thiếu nữ nhỏ hơn, nàng dung mạo thanh lệ, mặt hoa da phấn.
“Lạc Bắc, sáng sớm ngày mai ngươi phải đến đây luyện ba mươi sáu thức chưởng pháp cơ bản.” Minh Hạo không nói nhiều, chỉ hô to một tiếng, sau đó đứng trước bàn sách, nói như giáo viên tư thục: “Bây giờ ta sẽ bắt đầu bài học tu hành ngày hôm nay. Mọi người quan sát cho rõ, ta chỉ làm một lần, nếu không nhớ được, thì đừng trách ta.”
Lạc Bắc trước nay chưa đến học đường, ở La Phù toàn là nghe Lão Triệu Nam giảng giải, rồi ra sức học vẹt, bây giờ lại được ngồi ở đây nghe Minh Hạo truyền thụ với bao nhiêu là bạn cùng trang lứa, quả là hết sức lạ lẫm. Nhưng bây giờ nghe Minh Hạo nói chỉ làm một lần, Lạc Bắc đành xua bỏ hết tạp niệm trong đầu, căng mắt ra nhìn Minh Hạo.
“Đây là cái gì?!”
Trước mắt lóe lên một tia sáng, chỉ nhìn thấy Minh Hạo thân người bất động, giơ tay vạch một đường lên không trung, không khí trước mặt y bỗng hiện ra ảo ảnh của một thứ cây kì dị, thân giống như cây hành nhưng lại ra hoa màu xanh.
Khi Lạc Bắc đang sửng sốt với ảo ảnh của Minh Hạo cũng nghe thấy xung quanh mọi người đều ồ lên kinh ngạc, chứng to những người ở đây cũng chưa từng được chứng kiến Minh Hạo dùng thủ pháp này.
“Minh Hạo sư thúc” bên dưới có một thiếu niên mập mạp không nhịn được phải lên tiếng hỏi câu hỏi mà trong lòng Lạc Bắc cũng rất thắc mắc: “Đây là gì vậy?”
“Văn Hoán, lần sau phải nhớ khi ta chưa bảo các ngươi được hỏi, thì không được tùy tiện nói leo.” Minh Hạo quả nhiên nhẹ nhàng hơn Đoạn Thiên Nhai rất nhiều, tuy miệng nói nghiêm khắc, nhưng vẫn nhẫn nại trả lời câu hỏi vừa rồi của Văn Hoán, “Đây là Trúc Dư thảo, công hiệu ngày mai sẽ nói. Hôm nay các ngươi chỉ cần nhớ cho kĩ loại cỏ này hình dáng ra sao, vì đây chính là loại dược thảo đầu tiên các ngươi phải tìm hôm nay.”
“Minh Hạo sư thúc, con nhớ kĩ rồi. Nhưng cái con cần hỏi không phải đây là dược thảo gì, mà con muốn hỏi người dùng cách nào để biến ra ảo ảnh của dược thảo.” Thiếu niên béo gật đầu lia lịa.
“Đây là thủ pháp Ngưng Khí Họa Phù. Sau này các ngươi sẽ được học Phù Lục mật pháp, tu đến một trình độ nhất định có thể dùng thủ pháp này để đánh địch. Bây giờ ta chỉ dùng cách ngưng khí để hóa ra hình dáng của dược thảo mà thôi.”
Trong khi Minh Hạo đang nói thì Lạc Bắc lại kinh ngạc đến mức quay đầu về sau, đưa mắt qua đám đông nhìn vào một thiếu nữ hãy còn ít tuổi đang ngồi ở phía bên kia đại điện.
Sở dĩ y nhìn kinh ngạc như thế là do khi Minh Hạo còn chưa dứt lời đã nghe thấy cô bé đó thì thầm: “Có gì lạ đâu, chẳng phải là Ngưng Khí Họa Phù đó sao.”
Khi Lạc Bắc định không nhìn nữa, thiếu nữ đó lại phát hiện ra y đang nhìn mình, liền quay mặt ra mắt đối mắt với Lạc Bắc. Đột nhiên nàng nháy mắt với Lạc Bắc, sau đó lại bí mật ra hiệu gì đó.
“Cái gì?” Lạc Bắc không hiểu ý nàng ta là gì, nhất thời ngẩn ra, lộ ra vẻ mặt chẳng hiểu gì cả.
Thiếu nữ đó thấy thế lại liên tiếp nháy mắt thêm vài cái, lại đưa ra càng nhiều ám hiệu, Lạc Bắc càng thêm lúng túng, lúc độ đột nhiên nàng ta mỉm cười đắc ý. Chính vào lúc này, Lạc Bắc nghe thấy tiếng Minh Hạo nói bên tai: “Đây là loại dược thảo thứ hai cần tìm hôm nay, Thích Đồng thảo, các ngươi nhớ cho kĩ, đừng có quên đấy.”
“Hỏng rồi!” Lạc Bắc vỡ lẽ, vội vàng quay đầu lại nhìn thì ảo ảnh của Minh Hạo đã tan thành mây khói.