Hiện tại có thượng cổ dị bảo này, linh khí trong động phủ Thần Kiêu Vương cực kỳ đậm, mà ngay cả trong thung lũng chia làm bốn mùa xuân hạ thu đông cũng đều tản ra một tia linh khí.
Loại linh khí của trời đất này thấm vào đất đai so với Linh Điền trong truyền thuyết thượng cổ của các môn phái luyện đan chuyên gieo trồng linh dược không khác là bao. Loại dược thảo này bình thường sinh trưởng trong Linh Điền, đều có dược lực phi phàm.
Ngồi dưới cây thông thiên diệu thụ tu luyện, không khác ngồi trên một linh mạch đầy đủ linh khí, tốc độ tu luyện so với địa phương bình thường nhanh hơn nhiều lần.
Nhưng gốc thông thiên diệu thụ cũng chỉ là một pháp bảo có thể liên tục hút và phát ra linh khí của trời đất, không có bất kỳ lực công kích và phòng ngự nàohay các công hiệu khác. Đông Nhan không nghĩ món pháp bảo này theo lời Nhan Thọ Sơn có quan hệ gì với nhân vật đúng thời điểm sinh ra thay đổi khí vận thiên hạ. Vì thế Đông Nhan nhìn gốc cây thông thiên diệu thụ trong thung lũng đang tỏa ra hàng nghìn hàng vạn ánh sáng mang điềm lành và Linh điền rồi không kìm nổi quay đầu nhìn Nhan Thọ Sơn nói:
- Nhan đại lão bản, là ngươi quá thông minh, hay là ta rất ngu ngốc, cho nên ta không hiểu ngươi có ý gì. Phiền ngươi có thể nói rõ ràng được không.
- Phúc duyên yêu vương quá nhiều. Người tu đạo bình thường, không có cơ duyên như vậy. - Nhan Thọ Sơn nhìn thoáng qua gốc cây thông thiên diệu thụ, nói:
- Yêu Vương không phải có một pháp trận hộ sơn sao… Trong tay ta vừa lúc có phương pháp bày trận Thiên bảo đại thừa. Thiên bảo đại thừa pháp trận này huyền ảo ở chỗ, nó lấy một linh mạch làm mắt trận, sau đó có thể dựa theo trận đồ, bố trí ngàn kiện pháp bảo. Đén lúc đó kiểm soát pháp trận không cần tiêu hao chân nguyên sử dụng toàn bộ pháp bảo, mà chỉ cần tiêu hao linh khí của trời đất bên trong linh mạch. Nếu linh khí của trời đất trong linh mạch không đủ, thì không thể sử dụng tất cả các pháp bảo, chỉ có thể phát huy một phần uy lực thiên bảo đại thừa pháp trận. Hiện tại yêu vương muốn khai sơn lập phái, phải bố trí thiên bảo đại thừa pháp trận, lại có gốc thông thiên diệu thụ này! Không phải đúng thời điểm mà sinh, là nhân vật thay đổi khí vận thiên hạ, làm sao có được may mắn như vậy.
Thì ra thiên bảo đại thừa pháp trận trực tiếp sử dụng linh khí của trời đất, là một cái pháp trận có thể sử dụng ngàn kiện pháp bảo.
Căn bản Lạc Bắc không để ý Nhan Thọ Sơn nói, trên thực tế hắn không tin vận mệnh thiên định, hay thuyết pháp vận số. Làm những chuyện như vậy, tuyệt đại đa số người nhìn là nghịch thiên, chính hắn cũng chỉ nghĩ không bị thiên mệnh và cường quyền khống chế, có thể nắm vận mệnh mình trong tay, không phải sống theo ý người khác. Chẳng qua theo lời Nhan Thọ Sơn nói về cái Thiên bảo đại thừa pháp trận cũng khiến hắn phải nhướng mày. Hắn nhìn Nhan Thọ Sơn, lập tức hỏi:
- Bố trí pháp bảo, nếu không đủ ngàn kiện, có thể bố trí trận pháp không? Bố trí pháp bảo, có thể thay đổi không?
- Chỗ lợi hại của thiên bảo đại thừa pháp trận, chính là người khống chế trận pháp không cần tiêu hao bất cứ chân nguyên và tinh thần để sử dụng đồng thời rất nhiều pháp bảo. - Nhan Thọ Sơn cực kỳ cung kính giải thích cẩn thận:
- Cho nên không đủ ngàn cái, cũng có thể thành trận, bố trí ít pháp bảo, thì lúc sử dụng sẽ ít pháp bảo. Hơn nữa thiên bảo đại thừa pháp trận không yêu cầu cấp độ pháp bảo, dù cho là một thanh phi kiếm cấp thấp nhất, một đạo bùa, cũng có thể bố trí, để gom góp một ngàn kiện là chuyện không quá khó khăn. Pháp bảo tốt xấu liên quan đến uy lực pháp trận, trong trận pháp bố trí pháp bảo càng lợi hại, uy lực pháp trận càng mạnh mẽ. Giống như yêu vương nói, pháp bảo lợi hại, có thể thay đổi cho vào, pháp bảo chưa dùng trong trận pháp, cũng có thể lấy ra dùng. Thiên bảo đại thừa pháp trận bố trí khó khăn nhất là phải có một linh mạch có linh khí đầy đủ, nhưng hiện tại có thông thiên diệu thụ, quả thực chính là mắt trận chủ pháp tốt nhất.
-Vô luận là loại hình pháp bảo tấn công hay phòng thủ cũng đều có thể bố trí? - Thái Thục cũng không nhịn được lập tức hỏi
- Đều có thể. - Nhan Thọ Sơn gật đầu nói:
- Pháp bảo phòng ngự có dùng để phòng ngự, pháp bảo tấn công thì dùng để tấn công.
“Thật là lợi hại. Thiên bảo đại thừa pháp trận mà lưu truyền ra ngoài, chỉ sợ lập tức khiến cho tuyệt đại đa số môn phái điên cuồng cướp đoạt!”
Vừa nghe Nhan Thọ Sơn nói xong, ánh mắt Thái Thục chợt lóe, trong lòng nghĩ như vậy
Pháp trận này đối với tất cả các đại phái mà nói, quá mức hữu dụng.
Không yêu cầu phẩm giai pháp bảo, cho dù là một đạo bùa, cũng có thể bố trí, như vậy coi như là một ngàn đạo bùa mà toàn bộ tấn công thì uy lực cũng sẽ hết sức khủng bố.
Phần lớn các đại phái đều có rất nhiều pháp bảo không dùng đến, tạm thời phong ấn trong kho.
Những pháp bảo này, vì phẩm giai không đủ, hay phẩm giai quá cao, không thích hợp cho đệ tử sử dụng, cho đệ tử bình thường, lại sợ mất mát.
Thật ra cho dù một môn phái có nhiều đệ tử có tu vi không tầm thường, cũng sẽ niêm phong nhiều pháp bảo tốt vào kho. Vì người tu đạo lúc đối địch, cũng chỉ dùng tới vài món pháp bảo. Trên người có một hai kiện pháp bảo công kích, một hai kiện pháp bảo phòng ngự lợi hại, như vậy cũng đủ rồi.
Tỉ như trên người có một kiện pháp bảo như Hạo Thiên Kính, lại mang pháp bảo phòng ngự khác, cũng như vẽ rắn thêm chân, căn bản là không cần thiết.
Hơn nữa người tu đạo có cấp bậc giống Lạc Bắc, uy lực pháp thuật cũng đã vượt qua pháp bảo cấp kim tiên, rất nhiều pháp bảo công kích cũng đã không dùng đến.
Hiện tại trên người Lạc Bắc có Thập nhị đô thiên hữu tướng Thần Ma đều là những pháp bảo có uy lực mạnh mẽ, nhưng rất nhiều thời điểm lại không cần dùng đến. Người tu đạo có cấp bậc như Lạc Bắc có thể dùng đến ngoại trừ pháp bảo phòng ngự lợi hại ra thì đại đa số là pháp bảo có công hiệu đặc thù. Như pháp bảo đề cao lực lượng chân nguyên của Độc Long Tôn Giả, pháp bảo hóa ra phân thân như Thần Kiêu Pháp Giới. Thái Thục có thể sử dụng pháp bảo giảm bớt chân nguyên tiêu hao như Thai Hư Nghê Y, pháp quyết thiên hưu lôi châu có thể từ từ xuất ra nhiều đạo lôi hệ.
Hiện tại bố trí thiên bảo đại thừa pháp trận, tất cả pháp bảo không dùng đến đều có thể dùng đến rồi.
Đến khi đối địch, chẳng khác nàomang toàn bộ pháp bảo của một môn phái dùng để đối địch. Uy lực đối địch của cả môn pháichỉ sợ phải tăng gấp đôi.
- May mắn là trong tay Côn Luân không có pháp trận này, nếu không có ai có khả năng công kích được Côn Luân?
Sau khi Đông Nhan hoàn toàn hiểu rõ, cũng không nhịn được phải thốt lên như vậy.
Quả thực, đối với một đại quái vật như Côn Luân, số lượng pháp bảo không dùng đến chắc chắn hết sức kinh người. Một đại phái bình thường trong ngàn kiện pháp bảo có hơn mười kiên pháp bảo tiên cấp đã không tệ, nhưng nhìn Côn Luân, pháp bảo linh bậc chỉ sợ không thiếu.
- Nhan Thọ Sơn, hiện tại thiên bảo đại thừa ở đâu?
Sau khi Lạc Băc suy nghĩ một chút, nhìn y hỏi.
- Ở ngay trên người ta. Nhan Thọ Sơn gật gật đầu, rút trong lồng ngực ra một cái ngọc giản màu trắng, đưa cho Lạc Bắc.
Mặt ngoài cái ngọc giản này không có bất kỳ cái gì, nhưng trong đó lại có nhiều phù văn chi chít lưu động, ghí chép phương pháp bố trí thiên bảo đại thừa pháp trận.
- Nhan Thọ Sơn! Ngươi vì ta phục vụ. Vũ Mạc Thạch! Ngươi thì sao?
Sau khi Lạc Bắc nhìn qua ngọc giản ghi chép thiên bảo đại thừa pháp trận, liền ngẩng đầu lên, nhìn Vũ Mạc Thạch hỏi.
Trong lòng Vũ Mạc Thạch căng thẳng, lập tức nói:
- Bất cứ việc gì ta đều nghe đại ca. Nếu yêu vương không chê, ta cũng nguyện ý vì yêu vương phục vụ.
- Ta là người làm việc vô cùng đơn giản. Thiết Cừu do ta mà chết, nhưng cũng là do các ngươi muốn giết ta trước. - Lạc Bắc gật gật đầu nói:
- Nếu các ngươi thật sự nguyện ý phục vụ cho ta, ta cũng không nhớ lại chuyện lúc trước, coi bọn ngươi là người một nhà, tuyệt đối sẽ không bạc đãi các ngươi. Đông Nhan! Ngươi giải trừ hủ thần bích yên trên người bọn họ đi.
Nhan Thọ Sơn và Vũ Mạc Thạch giật mình, quỳ trên mặt đất:
- Nguyện vì yêu vương phục vụ đến chết.
Lạc Bắc đối nhân xử thế thẳng thắn, không có dối trá, đã dùng người thì không nghi ngờ, khiến cho Nhan Thọ Sơn và Vũ Mạc Thạch thật tâm thần phục.
- Nạp Lan Nhược Tuyết, Thái Thục! Trước tiên chúng ta về Thương lãng cung! Chuẩn bị khai sơn lập phái!
Sau khi gật gật đầu, Lạc Bắc xoay người, nhìn Nạp Lan Nhược Tuyết và Thái Thục nói.