La Phù

Chương 568: Nhất niệm bất sinh*



Dịch giả: hany

Thiên thần ngân châm hấp thu U Minh ma huyết càng nhiều thì tốc độ càng lúc càng chậm. Hiện tại, Lạc Bắc đã hấp thu sạch U Minh ma huyết khiến cho tốc độ hấp thu của Thiên thần ngân châm lại nhanh lên. Sở dĩ làm vậy là vì Lạc Bắc không muốn thời gian kéo dài khiến cho thân thể của tiểu Trà và tiểu Ô Cầu yếu thêm.

Trong thời gian chưa tới một nén hương, Lạc Bắc lại giơ tay chộp một cái hút mười hai cây Thiên thần ngân châm ra. Từng làn U Minh ma huyết lập tức bị hút vào trong cơ thể của Lạc Bắc. Lúc này khi mười hai cây ngân châm bay ra, ánh mắt của đám người Lạc Bắc và Đông Nhan đều hết sức lo lắng.

Ngay khi Lạc Bắc hút lấy mười hai cây thiên thần ngân châm, Dạ Đông Nhan liền bắt mấy cái pháp quyết tạo thành một vầng sáng màu xanh nhạt bao phủ một thứ thần dược có hình giọt nước. Dưới sự điều khiển bởi đôi tay nàng, hai làn nước thuốc từ trong lò đan được chuẩn bị sẵn cũng bay lên hòa với giọt thần dược mà hóa thành một làn mây mù bao phủ tiểu Trà và tiểu Ô Cầu ở trong trận. Nước thuốc nhanh chóng thấm vào trong cơ thể của tiểu Trà và tiểu Ô cầu.

Vào lúc này, việc cứu chữa cho tiểu Trà và tiểu Ô Cầu đang vào lúc quan trọng nhất.

Nếu thần hồn của tiểu Trà và tiểu Ô Cầu không hồi phục được thì thân niệm của Ma huyết trong cơ thể cả hai sẽ nhanh chóng trở thành chủ đạo. Tới khi đó cho dù Lạc Bắc có sự dự phòng không để cho thiên thần ngâm châm bị hủy hay phong ấn toàn bộ U Minh ma huyết thì cũng không thể làm cho tiểu Trà và tiểu Ô cầu sống lại được nữa.

Còn nếu thần hồn hồi phục, thân thể không chống lại được sự suy yếu thì cũng không thể cứu được tiểu Trà và tiêu Ô cầu.

...

Sự chú ý của Đông Nhan tập trung toàn bộ vào tiểu Trà và tiểu Ô Cầu. Điều khiến cho ánh mắt nàng xuất hiện sự vui sướng đó là có thể cảm nhận được thần dược Hoa Giáo và thứ thuốc do mình luyện chế bắt đầu có tác dụng. Một làn sức sống từ từ tản ra từ người của tiểu Trà và tiểu Ô Cầu.

Ánh mắt của Lạc Bắc cũng không giấu được sự vui mừng.

Hắn tu luyện Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh nên sự cảm ứng của bản thân với nguyên khí của trời đất ở xung quanh mạnh hơn các công pháp khác rất nhiều. Nhất là khi đột phá tới tầng thứ chín, sự cảm giác của hắn đối với nguyên khí của trời đất xung quanh lại càng rõ hơn.

Hiện tại sức thuốc có tác dụng hay không Lạc Bắc cảm nhận còn rõ hơn Đông Nhan nhiều.

Nhưng bất ngờ, hai mắt của Lạc Bắc chợt giật giật rồi kinh hãi. Ngay sau đó, mỗi người trong động đang trập trung sử dụng pháp thuật quan sát sự thay đổi của tiểu Trà và tiêu Ô Cầu đều có thể cảm nh được.

- Sao lại như thế này?

Đám người Nạp Lan Nhược Tuyết và Thái Thúc còn chưa kịp hỏi, mới chỉ quay sang nhìn Lạc Bắc thì bảy vầng sáng đỏ như máu lập tức xuất hiện bao phủ lấy Thiên thần ngân châm còn chưa hút hết U minh ma huyết sau đó phong ấn chúng và đưa vào trong cơ thể.

- Có người tới. Tu vi của người này rất cao dường như có ý đồ không tốt. Các ngươi ở đây bảo vệ Đông Nhan. Ta ra ngoài xem.

Nói xong, Lạc Bắc khẽ nhích người lập tức vọt ra khỏi hang.

Sắc mặt của Vũ Sư Thanh, Nạp Lan Nhược Tuyết, Thái Thúc và Đông Nhan lập tức thay đổi. Chỉ có Tô Hâm Duyệt là ngơ ngác như chưa hiểu tại sao sắc mặt của mọi người lại như vậy.

Vừa rồi Lạc Bắc thể hiện thực lực của hắn giúp cho nàng hiểu được hắn không chỉ có như vậy.

Bốn, năm người tu đạo Nguyên anh hậu kỳ cũng chưa chắc đã là đối thủ của Lạc Bắc. Hơn nữa hiện tại có các nàng ở đây, cho dù là ai tới thì mọi người cũng có thể đối phó được. Nhưng sắc mặt của Vũ Sư Thanh, Nạp Lan Nhược Tuyết tại sao lại trở nên khó coi như vậy?

Nhưng nàng không biết, Lạc Bắc điều một lực lượng tới ẩn nấp trong Thập Vạn Đại Sơn.

Đám người Vũ Sư Thanh và Nạp Lan Nhược Tuyết biết rõ trong Thập Vạn Đại Sơn có bao nhiêu người bên mình. Bọn họ cũng biết rõ đám người Ảnh La Sát mạnh tới cỡ nào. Cho dù Lạc Bắc muốn giết một nhân vật trong Ảnh La Sát không phải chuyện khó nhưng muốn đột phá tới đây mà khiến cho họ không phát hiện được... Hoặc là bọn họ không kịp truyền tin thì chắc chắn là một nhân vật đáng sợ.

...

- Hoàng Vô Thần!

Chỉ với pháp lực dao động tản ra quanh người mình, Lạc Bắc cũng nhẹ nhàng ngăn cản mưa gió tách khỏi bản thân tới mấy trượng. Trong màn đêm đen như mực, Lạc Bắc chợt híp mắt lại đồng thời cảm thấy một sự ớn lạnh chạy dọc theo cột sống.

Mặc dù chưa hề gặp Hoàng Vô Thần và lúc này trong đêm mưa cũng không nhìn thấy rõ mặt người nọ nhưng chỉ cần nhìn thấy tấm trường bảo màu vàng kia và đôi mắt đang nhắm là Lạc Bắc biết được người vừa tới là ai.

Cũng chỉ có một mình Hoàng Vô Thần mới có được phong thái hùng mạnh chỉ có một mình ta là vua như thế.

Xoẹt!

Trong đêm đen chợt vang lên một tiếng gió rít rồi sau đó là tiếng nổ vang.

Làn mưa bụi trong phạm vi trăm trượng quanh người Lạc Bắc chợt biến mất.

Những hạt mưa đó bị Kiếm ý kinh người làm cho tan tác không còn thấy bóng dáng. Trong không gian trước mặt Lạc Bắc lập tức xuất hiện những vết nứt nhỏ dài.

Chín đạo kiếm cương và bản mệnh kiếm nguyên màu đỏ sậm cùng với huyền bảo màu lam đồng thời xuất hiện mang theo ý giết người cùng với sự tức giận và thù hận lao về phía Hoàng Vô Thần.

Không hề có một câu nói.

Tử Huyền Cốc, những người của Từ Hàng Tĩnh Trai...vì hắn mà chết trong tay Côn Luân khiến cho Lạc Bắc không cần phải nói bất cứ một điều gì cả.

Hắn chỉ biết giết Hoàng Vô Thần.

Nếu ngươi không chết thì chính là ta chết.

Kiếm cương, bản mệnh kiếm nguyên và huyền bảo màu lam... Trong nháy mắt, Lạc Bắc ra tay hết sức đơn giản nhưng đã dồn hết toàn bộ thực lực của mình. Ngoại trừ chân nguyên trong một vạn ba ngàn chư thiên ra, gần như tất cả lực lượng chân nguyên trong cơ thể của Lạc Bắc đều ngưng tụ vào trong bản mệnh kiếm nguyên mà lao thẳng về phía Hoàng Vô Thần.

Lúc này, Lạc Bắc ra tay không hề che giấu một chút thực lực của mình, thể hiện rõ ràng chân nguyên của Độ Kiếp hậu kỳ.

Đó là do khi đối mặt với Hoàng Vô Thần, chân nguyên trong cơ thể của y mang tới cho Lạc Bắc một cái cảm giác mênh mông giống như biển rộng vô tận. Mặc dù Lạc Bắc không thể khám phá được chân nguyên thực sự của y nhưng hắn có thể khẳng định một điều cho dù dốc hết sức thì tu vi của Hoàng Vô Thần vẫn hơn xa mình.

Cùng với khi Kiếm cương, bản mệnh kiếm nguyên và huyền bảo màu lam tấn công về phía Hoàng Vô Thần, trên đỉnh đầu Lạc Bắc chợt lóe lên ánh sáng vàng rồi cái Nguyên Anh thứ hai ôm hạt châu màu bạc bay ra và trong tay hắn cũng xuất hiện Cửu Thiên tinh thần pháo.

- Hoàng Vô Thần!

Lạc Bắc vừa mới ra tay, Vũ Sư Thanh, Nạp Lan Nhược Tuyết, Thái Thúc và Tô Hâm Duyệt ở trong động lập tức cảm nhận được. Cả bốn người nhanh chóng xuất hiện bên ngoài hang. Vừa thấy cái bóng đối diện với Lạc Bắc, ánh mắt của cả bốn người lập tức trần ngập một sự khiếp sợ.

- Chẳng trách mà đám người Vương Dĩnh, Lệ Nan Phùng liên thủ vẫn không phải là đối thủ của ngươi. Hóa ra tu vi của ngươi đã tới mức độ này.

- Hâm Duyệt! Ngươi là đệ tử Côn Luân. Ta sử dụng mật pháp tăng tu vi của ngươi lên để cho ngươi giúp hắn đối phó lại ta?

- Vũ Sư Thanh! Nga Mi và Côn Luân có cùng một nhánh, chỉ cần ngươi thay đổi suy nghĩ không đi với hắn thì sau này ta đảm bảo không truy cứu chuyện Nga Mi của các ngươi với Lạc Bắc.

Lạc Bắc dốc sức khiến cho tốc độ của chín đạo kiếm cương còn đỡ, trong khi tốc độ của bản mệnh kiếm nguyên và huyền bảo màu lam cũng gần đạt tới tốc độ thuấn di, gần như chớp mắt đã tới trước mặt Hoàng Vô Thần nhưng không biết tại sao, tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy trước mặt Hoàng Vô Thần, thời gian như chậm lại khiến cho tốc độ của bản mệnh kiếm nguyên và huyền bảo màu lam hết sức thong thả.

Hoàng Vô Thần cũng không mở miệng nhưng âm thanh của y vang lên trong đầu đám người Lạc Bắc hết sức rõ ràng.

Âm thanh đó giống như của một vị thần chưởng quản toàn bộ vạn vật trên thế gian phát ra khiến cho tất cả không có lòng kháng cự.

Theo âm thanh đó, pháp lực dao động trên người Hoàng Vô Thần như tăng lên liên tục. Vô số khiếu huyệt trên người y như phun ra chân nguyên màu vàng rồi một pho đạo tôn hai tay nâng một cái bánh xe xuất hiện. Mà nhìn kỹ thì pho tượng đạo tôn đó do một vạn ba nghìn đạo tôn nhỏ bé tạo thành.

Cảnh tượng lúc này chẳng khác nào bầu trời tràn ngập thần phật, tất cả xúm xít xung quanh Hoàng Vô Thần chấp nhận cho y điều khiển.

*: Đó là cảnh giới hoàn toàn không có một ý niệm gì phát khởi, là cảnh giới vượt khỏi mọi khái niệm, tức cảnh giới Phật.