Tên quái nhân chợt gào lên một tiếng. Tiếng gào của y vừa mới vang lên, hơn chục người tu đạo pháp y màu đỏ lập tức phóng ra các vầng sáng về phía người thanh niên. Tuy nhiên tên quái nhân cũng lập tức tản ra khỏi đen mù mịt rồi nhanh chóng lao đi với một tốc độ cực nhanh.
Nhưng cũng không thấy người thanh niên áo trắng có động tác dư thừa, dường như chỉ sải bước một cái rồi một làn hơi thở từ người hắn tản ra, cũng không thấy ánh sáng mà chỉ có đầu của hơn mười người tu đạo kia bay lên.
- Nếu không muốn chết thì đứng im.
Người thanh niên thoáng cái giết chết mười người tu đạo nói vậy rồi chỉ một cái sải chân, hắn đã tới cách sau lưng tên quái nhân kia chưa tới năm mươi trượng.
Một tia sáng màu hồng lóe lên rồi một cây châm nhỏ chợt xuất hiện sau đầu tên quái nhân, nhưng một tia chớp màu tím cũng xuất hiện đánh văng cây châm nhỏ. Rồi một đạo kiếm nguyên đỏ sậm xuất hiện, tên quái nhân áo đen chỉ kịp kêu lên một tiếng, vội vàng rơi xuống tránh được đạo kiếm nguyên. Nhưng dưới lòng bàn chân của y lại xuất hiện một tia sáng màu xanh như đợi sẵn, chờ y rơi xuống mà cắt thân thể của y ra thành hai nửa.
Khi thân thể của tên quái nhân đó bị tách ra làm hai, một cái Nguyên Anh lóng lánh vội vàng vọt ra nhưng chưa bay được mười trượng thì một tiếng cười lạnh vang lên rồi một cái Nguyên anh màu vàng đất như nấp sẵn xuất hiện. Cái khăn gấm khoác trên người Nguyên Anh đó chợt lóe lên ánh sáng màu hồng rồi bắn ra những sợi tơ, trói nguyên ánh của tên quái nhân lại.
- Đừng giết ta. Ta là đệ tử của Thái Hư lão tổ.
Nguyên Anh tên quái nhân cố gắng né tranh nhưng không tránh được những sợi tơ trói lấy mình. Y sợ hãi vội vàng kêu lên.
- Thái hư lão tổ?
Người thanh niên áo trắng đó chính là Lạc Bắc trở lại La Phù là để chuẩn bị tiến vào nơi truyền kinh thụ đạo. Sau khi tiến vào rặng La Phù, hắn bị đám quái điểu màu đen thu hút, sau đó lại cảm nhận được có nhiều người tu đạo nên mới tới cái trại Miêu này trước. Người Miêu trong rặng La Phù vẫn coi Nguyên Thiên Y là thần, mà Nguyên Thiên Y cũng bảo vệ những người đó. Vì vậy mà khi nhìn thấy đám người tu đạo đối xử với những người Miêu như vậy, Lạc Bắc cũng không nương tay. Tuy nhiên Lạc Bắc cũng chỉ nghĩ chúng là người của Côn Luân hoặc là một số môn phái dưới trướng Côn Luân. Vì vậy mà khi nghe thấy tên quái nhân nói mình là đệ tử thân truyền của Thái Hư lão tổ thì Lạc Bắc hơi ngẩn người.
Bốn trăm năm trước Thái Hư lão tổ đã là một tán tu nổi danh, nghe nói có công pháp cao thâm lại vô cùng thần bí. Sau loạn U Minh huyết ma, trong bốn trăm năm qua lão vẫn mai danh ẩn tích. Khi ở Thục Sơn, nhờ vô tình đọc được trên một điển tịch, Lạc Bắc mới nhớ người này.
- Sư tôn Thái Hư lão tổ của ta có công pháp huyền diệu, nếu ngươi giết ta, người sẽ báo thù cho ta. Tu vi của ngươi mặc dù cao nhưng cũng chưa chắc đã đối chọi được với nhiều kẻ thù như vậy.
- Nơi này được Hoàng Vô Thần tặng cho sư tôn của ta. Chúng ta cũng không chịu sự quản lý của Côn Luân. Tới bây giờ đã tìm được một ít thảo dược và khoáng thạch nên không có ý bỏ.
Nguyên Anh của tên quái nhân biết không chạy thoát được nên thôi không giãy dụa nữa mà nói vậy.
- Tặng cho Thái Hư lão tổ của các ngươi?
Tên quái nhân nghĩ đưa sư tôn của mình ra thì Lạc Bắc sẽ e ngại nhưng hắn chỉ cười lạnh:
- Rặng La Phù được phái La Phù chúng ta che chở. Khắp cả giới tu đạo đều biết đây là khu vực của phái La Phù chúng ta. Cho dù Hoàng Vô Thần nói tặng khu vực này cho người khác cũng chưa chắc có người nào dám tới chiếm. Thái hư lão tổ dám làm chứng tỏ không coi La Phù chúng ta vào đâu. Có phải là có quan hệ với đám người Côn Luân? Còn về chuyện ta giết ngươi thì Thái Hư lão tổ sẽ báo thủ, ta thật sự rất muốn chứng kiến tu vi của lão. Nếu ngươi không muốn nếm mùi đau khổ thì nhanh chóng nói cho ta biết chỗ của lão.
- Ngươi thật sự ngông cuồng! Sư tôn ta sẽ băm thấy ngươi ra thành cám.
Nhìn sắc mặt của Lạc Bắc, Nguyên Anh của tên quái nhân biết không thoát lên lên tiếng chửi.
Một tia sáng chợt lóe lên trong mắt Lạc Bắc. Hắn không nói gì chỉ bắn một tia sáng đen vào người Nguyên Anh của tên quái nhân khiến cho nó run lên rồi cất tiếng kêu thảm thiết. Một lát sau, ngay cả kêu cũng không kêu được mà chỉ còn run rẩy co giật. Cảnh tượng đó khiến cho Mạc Thiên Hình đang điều khiển Huyết Phượng La cũng phải biến sắc.
Nhưng Lạc Bắc lại như không thấy phất tay hóa ra một cái bóng màu hồng. Cái bóng hồng đó là do U Minh ma huyết ngưng tụ thành Huyết Thần Tử. Huyết Thần tử vừa mới xuất hiện lập tức hút cho xác của mười người tu đạo mới bị Lạc Bắc giết thành mấy cái xác khô. Sau khi hút xong, ánh sáng của con Huyết Thần tử đó trở nên rực rỡ, lực lượng tăng lên rất nhiều. Nhưng nó còn chưa kịp bay về phía những người còn lại, Lạc Bắc đã bắn ra một tia sáng màu vàng bao bọc lấy nó rồi hấp thu vào trong cơ thể.
Sau khi luyện hóa viên Huyết Xá lợi của Nga Mi có được Đại Hắc thiên ma quyết, Lạc Bắc có thể coi như là một nửa đệ tử của U Minh ma huyết. Năm đó U Minh ma huyết để cho pháp quyết tan vào trong Huyết xá lợi, muốn có được phải luyện hóa Huyết xá lợi mới được. Nên cho dù Lạc Bắc có luyện hóa hết của Thiên thủ huyết phật thì cũng không thể có được Trừu Tủy đoạt nguyên quyết hay các công pháp khác.
Nhưng với những pháp quyết mà hiện giờ Lạc Bắc am hiểu và với tu vi như thế này, hắn cũng không hề sợ U minh ma huyết xâm nhập. Lần này, số lượng U minh ma huyết từ cơ thể của tiểu Trà và tiểu ô cầu được hắn hút vào trong người còn nhiều hơn cả thiên thủ huyết phật. Vì vậy mà cho tới giờ, Lạc Bắc cũng chỉ mới luyện được một nửa. Nhưng cho dù có đủ thời gian thì hắn vẫn sẽ giữ lại một chút.
Bởi vì lợi dụng đám U Minh ma huyết có thể giúp hắn cảm giác được rõ rệt con đường đi với một vạn ba ngàn chư thiên trong cơ thể. Hơn nữa, hắn còn có thể làm như bây giờ, sử dụng chúng để hấp thu khí huyết của người tu đạo, tương dương với việc lấy chân nguyên của họ cho mình dùng.
Tuy rằng tu vi của đám người tu đạo kia đối với Lạc Bắc rất kém nhưng tổng mười người tu đạo cũng đủ cho hắn bớt được mười ngày tu luyện.
Nhìn thấy Lạc Bắc giơ tay giết chết tên quái nhân rồi bắt lấy Nguyên Anh của y, tới giờ lại thấy hắn thản nhiên sử dụng U Minh ma huyết hấp thu lực lượng của những người mình giết, đám người tu đạo áo đỏ còn lại đều sợ tới tái mặt đứng nguyên tại chỗ không dám nhúc nhích.
Ước chừng sau một nén hương, Nguyên Anh của tên quái nhân thôi không run rẩy và co giật nữa. Lạc Bắc vẫn đợi cho tới khi Nguyên Anh của y trở lại bình thường liền giơ tay ngưng tụ một tia sáng màu đen.
- Không!
Vừa thấy trên ngón tay của Lạc Bắc xuất hiện tia sáng đen, Nguyên Anh của tên quái nhân vội vàng hét lên:
- Ngươi cần hỏi gì mà ta biết, sẽ nói hết cho ngươi.
- Thái Hư lão tổ đang ở đâu? Tu vi của y bây giờ như thế nào? Các ngươi và Côn Luân có quan hệ ra sao?
Lạc Bắc cũng không thu vầng sáng trên ngón tay mà chỉ nhìn Nguyên Anh của tên quái nhân rồi hỏi:
- Các ngươi còn ai ở trong rặng La Phù nữa không?
- Mấy ngày trước, sư tôn của ta tới núi Đan Hà. Hiện tại đang ở đâu thì ta không biết.
Nguyên Anh của tên quái nhân hơi run rẩy, vội vàng trả lời:
- Mấy chục năm trước có lẽ người đã đột phá qua một lần Thiên Kiếp. Chúng ta với Côn Luân cũng không có quan hệ, chỉ có điều Côn Luân muốn nhờ tay sư phụ của ta cho nên mới làm vậy.
- Núi Đan Hà? Một lần Thiên kiếp? Không ngờ tu vi của Thái Hư lão tổ đã vượt qua một lần thiên kiếp rồi sao?
Mí mắt của Lạc Bắc giật giật.
Núi Đan Hà chính là nơi đầu tiên sau khi Lạc Bắc rời khỏi Thục Sơn đã tới đó cho nên hắn nắm rõ. Từ La Phù đi về phía Nam không xa lắm là tới.
Một tên tán tu khi tu luyện có nhiều sự hạn chế, lại không có nhiều tài nguyên như các phái lớn. Nhưng hiện tại khi nghe Nguyên Anh của tên quái nhân nói một tên tán tu mà tới được một lần Thiên kiếp vậy mà không có tiếng tăm trong giới tu đạo thì đúng là khiến cho người ta phải giật mình.
- Ta còn có hai vị sư đệ ở đây, tu vi tương đương với ta. Ngoài ra còn có mấy chục người là đệ tử ngoại môn như mấy người ở đây. - Nguyên anh của tên quái nhân nói tiếp.
Lạc Bắc trầm ngâm một chút. Một tia sáng như lóe lên trong mắt hắn rồi Yêu vương liên thai lập tức xuất hiện. Sau khi một làn chân nguyên đưa vào, trận pháp truyền tông của Yêu vương liên thai cũng được mở ra.