Kiếm quang vừa mới từ cửa động xuyên vào, con quái vật liền có cảm giác gần như tắc thở, giống như sự nguy hiểm của thiên tai mang tới.
Trong nháy mắt, những nếp nhăn sâu trên mặt con quái vật như mở ra. "Phù!" Hai cái đầu của nó liền há miệng phun ra ngọn lửa. Hai luồng lửa đó so với vừa rồi còn mạnh hơn nhiều khiến cho không khí trong động tưởng chừng bị bốc cháy.
Nhưng đạo kiếm quang dường như ngay cả không gian còn có tể cắt nhỏ đó liền cắt đứt ngọn lửa. Một tia sáng lóe lên, một trong hai cái đầu con quái vật bay lên cao.
Máu tươi từ cổ con quái vật phun mạnh lên cao, không ngờ lại có sáu màu. Con quái vật đau đớn gào lên, cái đuôi cá sấu vĩ đại của nó quật lên mặt đất khiến cho đá vụn bay tứ tung.
Nhưng thiếu niên dường như quên mất con quái vật đang ở ngay bên cạnh. Ánh mắt của hắn chỉ nhìn không chớp mắt vào đạo phi kiếm kia.
Ánh sáng của nó chỉ mới lóe lên mà con quái vật kinh khủng kia đã bị chém mất một cái đầu.
"Cho tới khi nào thì ta mới có được lực lượng, tài năng như những người đó có được kiếm quang mà không phải đứng từ dưới đất nhìn lên?"
Thiếu niên nhìn đạo kiếm quang đó tràn ngập rung động. Đạo kiếm quang lượn thêm một vòng rồi lại chém xuống con quái vật.
Vầng ánh sáng hạ xuống. Thiếu niên quan sát thấy trên người con quái vật nhuộm đầy máu tươi sáu màu hết sức đáng sợ nhưng trong đôi mắt của nó lại đầy sự sợ hãi và cầu xin. Hai tay nó khoanh trước ngực liên tục thở dài. Thiếu niên có cảm giác con quái vật đáng sợ giống như một đứa bé làm sai chuyện gì đó đang xin lỗi. Thiếu niên sống khổ từ nhỏ nên nhìn thấy vậy liền có một sự đồng cảm. Mắt thấy kiếm quang giáng xuống, thiếu niên theo bản năng chắn trước mặt con quái vật.
- Đồ ngu.
Phi kiếm của Nguyên Thiên Y nhanh tới mức nào? Khi thiếu niên vừa mới chắn trước mặt con quái vật thì kiếm quang đã chạm vào lồng ngực của hắn. Cũng may phi kiếm và Nguyên Thiên Y tương thông với nhau nhưng cho dù thu lại kịp thời thì cũng suýt chút nữa chém thiếu niên ra làm hai đoạn.
- Nó muốn giết người vậy mà ngươi lại muốn cứu nó. Nếu như vậy thì mặc kệ ngươi.
Trong cơn giận dữ, Nguyên Thiên Y liền thu hồi phi kiếm, mặc kệ sinh tử của thiếu niên.
Những mảnh đá vỡ vụn cuồn cuộn rơi xuống. Trong cơn tức giận, Nguyên Thiên Y để cho phi kiếm xuyên thẳng qua đỉnh núi. Cái đỉnh sơn động toản là đá nham thạch cứng rắn vậy mà bị kiếm quang của y cắt qua chẳng khác nào miếng đậu không hề có một chút trở ngại, trong nháy mắt đã xuyên lên tới đỉnh. Thiếu niên nghiêm mặt lại nghĩ thầm "nếu phi kiếm đó mà chém tới thì cho dù mình có làm bằng sắt cũng phải đứt làm hai đoạn." Đột nhiên thiếu niên cảm thấy trước ngực đau nhói. Cúi đầu xuống hắn mới phát hiện máu tươi chảy đầm đìa. Hóa ra, cho dù Nguyên Thiên Y thu hồi phi kiếm trong nháy mắt thì kiếm quang của nó cũng vạch lên trên ngực hắn một vết thương nhẹ.
Dưới những động tác luân phiên, thân mình của thiếu niên lảo đảo sắp ngã, lại thêm một vết thương này nữa khiến cho hai chân hắn mềm nhũn, trời đất quay cuồng. Bị vết thương tác động, thiếu niên không nhịn được phải rên lên một tiếng.
- Không biết ta cứu con quái vật này nó có định giết ta hay không?
Ý nghĩ đó xuất hiện trong đầu của thiếu niên. Khi hắn quay đầu lại nhìn con quái vật thì phát hiện ra nó đã bị kiếm quang của Nguyên Thiên Y làm cho sợ hãi, rúc vào một góc động mà run như cầy sấy.
Thấy con quái vật đáng thương như vậy, thiếu niên lại xuất hiện sự đồng cảm mà lên tiếng an ủi:
- Ngươi đừng sợ. Ngài là nhân vật tuyệt thế trong thế gian. Nếu ngài đã nói không giết ngươi thì chắc chắn không ra tay nữa.
Thiếu niên vô cùng tôn kính Nguyên Thiên Y. Nhưng trước khi được Nguyên Thiên Y thu làm đồ đệ thì hắn chỉ có thể dùng từ ngài mà thay thế cho chữ sư phụ.
Con quái vật như hiểu được lời nói của hắn mà thôi run rẩy, tuy nhiên ánh mắt của nó vẫn còn sự sợ hãi như trước.
Vết thương của thiếu niên làm cho hắn đau đớn, ngực chảy máu mãi không dừng. Hắn cũng chẳng còn tâm trí để ý tới con quái vật, xé chỗ quần áo rách mà bắt đầu băng bó vết thương. Đợi cho tới khi vết thương cầm máu, thiếu niên hết sức ngã ra đất. Ước chừng mấy nén hương, thiếu niên nghe thấy có tiếng động. Thì ra là con quái vật đi tới bên cạnh hắn.
Mặc dù bị chém mất một cái đầu nhưng con quái vật cũng không lo tới tính mạng. Máu ở vết thương của nó đã được cầm. Đôi mắt đỏ như lửa của nó liên tục xoay chuyển, mấp máy, nhìn cực kỳ hung ác.
- Ngươi định giết ta sao? Hiện tại nếu ngươi định giết ta, ta cũng chẳng có sức chống cự. Muốn giết thì giết đi. - Thấy con quái vật như vậy, thiếu niên đang nằm trên mặt đất chỉ biết cười khổ.
"Tê tê" con quái vật nhìn hắn một lúc rồi đột nhiên thở dài và liên tục gật đầu với thiếu niên.
- Hóa ra ngươi muốn tạ ơn ta chứ không phải giết ta? - Thiếu niên ngẩn người rồi lập tức lắc đầu:
- Không cần phải cảm ơn ta. Ngươi bị chém mất một cái đầu có bị thương nặng không? Trái cây này là của ngươi sao? Ta cũng không muốn cướp mà do chưa thấy bao giờ nên tò mò muốn hái một trái để xem mà thôi.
- Tê tê.
Thiếu niên nói xong mới nghĩ ra con quái vật không hiểu được ngôn ngữ. Nào ngờ nó như hiểu được lời nói của hắn mà khoa chân múa tay làm cho thiếu niên không nhịn được mà bật cười.
Nụ cười của thiếu niên làm cho con quái vật xấu hổ, cuộn tay lại gãi mấy cái lông còn sót trên đầu. Cái động tác của nó lại càng thêm buồn cười khiến cho thiếu niên không nhịn được mà bật cười ha hả. Con quái vật cũng nhếch miệng mà cười theo. Nhất thời trong mắt thiếu niên, nó không còn có cảm giác ghê tởm nữa.
- Ngươi ở đây sao?
- Nơi này là nhà của ngươi, có thể cho ta ở lại thêm một đêm không? Thật sự bây giờ ta không còn sức nữa.
Thiếu niên nói với con quái vật mà cũng không biết nó có nghe hiểu hay không. Khi sức khỏe của hắn hơi hồi phục lại một chút mới từ từ ngồi dậy. Con quái vật chợt đưa bàn tay, nâng một cái cây nhỏ màu xanh biếc tới trước mặt thiếu niên.
- Đây là cái gì? - Thiếu niên chỉ thấy cái cây xanh biếc đó nhìn không có gì lạ, chỉ có điều rễ cây của nó vẫn còn nguyên vẹn, như được nhổ lên một cách cẩn thận.
- A? - Qua phân quang kính, vừa thấy con quái vật đưa gốc cây đó, Nguyên Thiên Y cũng giật mình. Đôi mắt màu hổ phách của lão Triệu Nam cũng lóe lên một tia sáng:
- Cỏ Tiêm tây?
- Không thể ngờ được một thứ động vật hoang dã ở hậu sơn mà cũng biết báo ân. - Nguyên Thiên Y không trả lời lão Triệu Nam mà hừ một tiếng rồi phân quang kính lập tức biến mất.
Những nếp nhăn trên mặt lão Triệu Nam giãn ra mà nở nụ cười:
- Chủ nhân! Cho dù đẹp hay xấu thì cũng có thể phân biệt thiện ác. Đây cũng là sự khác biệt giữa chủ nhân và những người bên ngoài.
Nguyên Thiên Y trầm lặng không nói, từ từ ngửa đầu lên nhìn trời. Cơn mưa bụi mù mịt trong mắt y lại có được rất nhiều sự thay đổi ý vị mà người khác không nhìn được, nhưng vẫn như trước không nhìn rõ nhân quả của thế gian.
Thiếu niên quan sát cái cây nhỏ màu xanh biếc mà con quái vật đưa thì phát hiện nó liên tục hoa chân múa tay, hai tay liên tục chỉ vào miệng. Thiếu niên thấy vậy thì hơi ngạc nhiên:
- Ngươi định bảo ta ăn cái này có phải không?
Nghe thiếu niên nói vậy, con quái vật vừa thốt lên những tiếng tê tê đồng thời gật đầu liên tục.
- Cái thứ này dùng làm sao? - Thiếu niên hỏi lại. Con quái vật liền khoa tay múa chân. Do lúc trước bị lừa ăn mâu xá châu nên hiện tại thiếu niên hơi do dự. Nhưng nhìn con quái vật khoa chân múa tay liên tục, ánh mắt lại hết sức chân thành, thiếu niên do dự một chút liền đặt cái cây vào miệng. Cái cây đó khi nhai có vị hơi chua cộng với một chút gì đó tanh hôi. Khi ăn xong không hề có cảm giác gì nhưng một lát sau, một dòng nước ấm đột nhiên bốc lên từ trong bụng giống như một ngọn lửa lan ra khắp cơ thể, cuối cùng tập trung vào não. Một tiếng ổ vang lên, thiếu niên không nhịn được kêu lên một tiếng, thở ra một làn khói trắng.
Điều khiến cho thiếu niên giật mình đó là toàn thân như được ngâm trong dòng nước ấm. Chỉ mới một lát thiếu niên đã cảm thây sảng khoái hơn nhiều khiến cho hắn nhảy lên. Mới nhảy lên, hắn chợt lắp bắp khi thấy mình đạt tới độ cao một trượng. Còn khi rơi xuống mặt đất, mặc dù vết thương lại chảy máu nhưng hắn vẫn cảm giác bản thân khỏe mạnh bình thường.