Sau khi một kiếm chém chết Bạch Nguyên Thần, sự phẫn nộ và bất khuất mãnh liệt trong người Lạc Bắc cũng vơi đi quá nửa, sức mạnh kinh khủng trong Tam Thiên Phù Đồ trong chốc lát cũng thoát ra ngoài cùng chân nguyên của y. Giống như phải khống chế một con rồng đứt cương, Lạc Bặc bị sức mạnh đó kéo lại, bất giác loạng choạng mấy bước.
“ Tam Thiên Phù Đồ sao đột nhiên lại có thể bộc phát ra uy lực như thế này?!”
Ba người Thái Thúc, Lạn Hàng, Huyền Vô Kỳ nhìn thấy Bạch Nguyên Thần tu vị cao hơn mình không biết bao nhiêu lần lại bị một kiếm chém chết thì đều mồm miệng há hốc, không tin vào mắt mình.
Nhưng đúng lúc đó, bỗng có biến cố!
“ Lão quỷ Khuất Đạo Tử nhà ngươi! Đệ tử của ngươi bị hậu bối Thục Sơn chém chết, việc này mà nói ra ngoài đúng là bị cho người ta cười cho thối mũi! Thanh Tam Thiên Phù Đồ này đúng là vô cùng huyền diệu! Thấy ngươi có tình có nghĩa, ta đành cho sư huynh sư muội ngươi một con đường sống!”
Đột nhiên một cơn lốc xoáy từ lòng đất cuốn lên, cuốn theo cả thi thể của Bạch Nguyên Thần và Lạc Bắc. Lạc Bắc chỉ kịp cảm thấy cơ thể mình bị một cơn lốc mãnh liệt bọc lấy, toàn thân chấn động, chân nguyên trên thanh Tam Thiên Phù Đồ dường như cũng tiêu tán mất. Khiến cho hắn nhất thời mất đi sự liên hệ với Tam Thiên Phù Đồ. Đột nhiên xảy ra biến cố, Thái Thúc, Lạn Hàng và Huyền Vô Kỳ vô cùng kinh hãi, chỉ lờ mờ nhìn thấy trong cơn lốc xoáy, ngoài Lạc Bắc và thi thể của Bạch Nguyên Thần còn có một bóng người mờ mờ nữa, liền phóng phi kiếm ra. Nhưng một tiếng “ keng” vang lên đồng thời lóe lên một tia sáng màu tím, ba thanh phi kiếm dường như vừa chém phải một vật bằng kim loại vô cùng rắn chắc, không những không chém vào được, mà đến chân nguyên khống chế phi kiếm cũng biến mất khiến cho cả ba thanh kiếm đều rơi cả xuống đất.
“ Người này là ai, tu vi dường như còn cao hơn cả Minh Hạo sư huynh.”
Chỉ trong thời gian bằng một hơi thở, con lốc xoáy từ dưới đất chui lên đã cuốn theo thi thể của Bạch Nguyên Thần và Lạc Bắc biến mất vào trong màn đêm mênh mông.
Bên trong cơn lốc đang quay tít, toàn thân Lạc Bắc cũng không ngừng bị quay theo. Gió lốc kịch liệt không những quất vào mặt và chân tay Lạc Bắc khiến hắn không chỉ đau như bị dao cứa, mà còn không cách nào thở nổi.
Lạc Bắc vẫn chưa luyện được đến trình độ nội tức (hít thở từ bên trong). Vì vậy không thể thở được, chân nguyên trong người liền không thể vận chuyển linh hoạt, không thể cảm ứng được Tam Thiên Phù Đồ.
Tuy hắn đã luyện đến tầng cảnh giới thứ năm của Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh, nín thở được lâu, nhưng qua thời gian một tuần hương, hắn cũng đã ngạt thở đến mức mặt mũi tím tái, hai mắt đỏ ngầu, lồng ngực khó chịu đến mức như muốn nổ tung.
“ Sao thế, khó chịu hả?”
“ Ầm!”, trận cuồng phong đột nhiên tan dần, hắn rơi phịch xuống mặt đất. Lần này, Lạc Bắc bị đập mạnh đến mức mắt mũi tối sầm, nhưng hắn lại như người sắp chết đuối đến nơi, dường như không còn cảm thấy được đau đớn trên người nữa, mà chỉ gắng sức hít lấy hít để. Trong không khí vừa hít vào toàn thứ mùi bẩn đục và ẩm mốc. Lạc Bắc từ từ hoàn hồn lại, thì phát hiện ra mình đang ở trong một sơn động u ám gồ ghề, thi thể của Bạch Nguyên Thần bị vất sang một bên, còn cách chỗ y hơn một trượng có một hán tử tráng niên đang đứng ở đó, thân mặc trường bào màu đen, tóc tai thô cứng, khuôn mặt vừa nhỏ vừa dài, đang ngắm nghía thanh Tam Thiên Phù Đồ của mình.
“ Ngươi là ai?”
Lạc Bắc định dùng pháp môn nô kiếm để lấy lại Tam Thiên Phù Đồ, nhưng chân nguyên vừa chạy đến huyệt Thương Dương thì không xuất ra được nữa, dường như cơ thể đã biến thành một lớp vỏ cứng chắc, làm chân nguyên hoàn toàn bị phong bế trong cơ thể.
“ Ồ, ngươi muốn ngự kiếm? Ngươi bị ta dùng Vũ Quang Phong Mạch Đại Pháp phong tỏa chân nguyên rồi. Chỉ cần chân nguyên của ngươi không mạnh bằng ta, thì không xuất ra được đâu. Thế nên không cần cố sức làm gì.” Hán tử ngày trước ẩn cư ở dưới lòng hồ Động Đình rộng tám trăm dặm híp mắt lại, cười đầy đắc ý, “ Còn ta không có tên, nhưng hình như các sư trưởng của ngươi đều gọi ta là Hắc Phong lão tổ.”
“ Ông chính là Hắc Phong lão tổ?” Lạc Bắc thất kinh.
Hắc Phong lão tổ này là một tản tu (người không gia nhập môn phái nào) nổi tiếng trong giới tu đạo, không môn không phái, bất phân chính tà, tu vi cao tuyệt, nhưng hành tung bí hiểm, khi đối địch thì không từ thủ đoạn, ưa tập kích bất ngờ. Y là một trong bát đại yêu đạo mà huyền môn chính đạo vẫn truyền tai nhau, Hắc Phong lão tổ trong tưởng tượng của Lạc Bắc phải là một lão đạo nhân cao tuổi, không ngờ lại là một hán tử tráng niên như thế này.
“ Tên của ta e là không có ai dám mạo xưng đâu.” Nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của Lạc Bắc, Hắc Phong lão tổ nhoẻn miệng cười, tiếp tục lật đi lật lại, ngắm nghía thanh Tam Thiên Phù Đồ.
“ Ông là tiền bối cao nhân, sao lại muốn lấy kiếm của ta?” Lạc Bắc quan sát xung quanh, nhận thấy sơn động này bình thường không có người vào, lại thấy bộ dạng của Hắc Phong lão tổ như vậy, liền đoán ra được dụng ý của y.
“ Với tu vi của ngươi, nếu ta không lấy thì thanh Tam Thiên Phù Đồ này của ngươi cũng bị kẻ khác lấy mất, rơi vào tay ta còn tốt hơn rơi vào tay kẻ khác.” Hắc Phong lão tổ nhìn Lạc Bắc.
Dù câu nói cũng có lí nhưng trong lòng Lạc Bắc vẫn cảm thấy thật hoang đường. Nhưng không đợi để hắn lên tiếng, Hắc Phong lão tổ đã đến trước thi thể của Bạch Nguyên Thần, lục soát khắp người y, lấy ra được một số vật dụng lặt vặt. “ Ầy, ngoài Tị Ma Hoàn và đoạn Giao Cân Tiên (roi) lúc nãy ra thì còn lại toàn là đồ hạng ba. Ôi! Bắc Mang phái ngoài Khuất Đạo Tử lão quỷ ra thì còn lại toàn lũ hạng ba, âu cũng là chuyện bình thường.”
Tự nói một mình xong, Hắc Phong lão tổ phủi tay một cái, tạo nên một cơn cuồng phong thổi bay thi thể của Bạch Nguyên Thần ra ngoài, không biết là thổi đến nơi nào.
“ Y nhặt thi thể của Bạch Nguyên Thần chỉ là để xem trên người y có thứ gì có thể lấy được thôi sao?”
Đây hoàn toàn không phải là hành vi của một bậc tiền bối cao nhân làm cho Lạc Bắc phải lặng người đi.
“ Đúng rồi, tại sao Tử Lôi Nguyền Từ Chùy lại ở trong tay ngươi?” Xử lí xong thi thể của Bạch Nguyên Thần, Hắc Phong lão tổ chợt nhớ ra, hỏi Lạc Bắc.
Nhận thấy khoảng cách tu vi giữa mình và Hắc Phong lão tổ thật sự quá xa, không thể phản kháng, Lạc Bắc cũng không giấu giếm nữa, nói, “ Cái này tìm được trên người của Ma gia.”
“ Ồ? Tử Tiêu đạo và Ma gia là kình địch, pháp bảo của Tử Huyên lão đạo cũng rơi vào tay của Ma gia, xem ra Tử Tiêu đạo đúng là bị Ma gia tiêu diệt rồi. Có điều Ma gia này cũng chẳng ra làm sao, năm xưa vào lúc cực thịnh của Ma gia và Tử Tiêu đạo thật là vô cùng uy phong. Chậc chậc! Một tên thi thần (thần của xác chết), mười ba tên thi vương (vua của xác chết), bây giờ vận khí trong thiên hạ đã chuyển hóa, đâu đâu cũng là tài liệu luyện khí, luyện bảo của quỷ đạo, thi đạo, vậy mà cái bọn Ma gia này đến một tên thi vương cũng không luyện ra được, đúng là lụi bại, không ra cái thể thống gì cả!”
Hắc Phong lão tổ lẩm bẩm trong bụng mấy câu, nhưng không nói ra. Tâm ý vừa động, chân nguyên của y liền tràn vào trong Tam Thiên Phù Đồ.
Hắc Phong lão tổ hoành hành trong thiên hạ mấy chục năm nay, tuy không tu luyện phi kiếm nhưng pháp quyết phi kiếm cũng biết được một hai loại, việc dùng chân nguyên liên hệ với phi kiếm này đương nhiên không thể làm khó được y.
“ Í?”
Khi nãy nhìn thấy nhát kiếm của Lạc Bắc uy lực như thế, nhưng lại thấy tu vi của Lạc Bắc không cao, Hắc Phong đoan chắc đó là uy lực của bản thân thanh kiếm, nhưng chân nguyên vừa tuôn ra, y lại mới phát hiện ra trong thanh kiếm này hoàn toàn trống rỗng, không hề có gì đặc biệt. Nhưng khi dùng lại phương pháp ngự kiếm, xuất chân nguyên cùng với tâm niệm theo đó ra ngoài, Hắc Phong lão tổ lại phát hiện ra trong thanh Tam Thiên Phù Đồ này tử khí nặng nề, không hề giống như một thanh kiếm thai có thần khí, linh khí, mà giống như một thanh sắt gỉ bình thường.
“ Sao lại thế này?” Hắc Phong nheo mắt lại nhìn Lạc Bắc, “ Vừa rồi ngươi làm thế nào mà có được nhát kiếm uy lực như vậy? Bình thường ngươi ngự kiếm có cảm giác thế nào?”
“ Là do bản thân thanh kiếm đã có sức mạnh tiềm tàng, bản thân nó đã có cảm giác phẫn nộ bất khuất, nên mới có thể dung hợp với chân nguyên của ta, khiến ta chém ra được một kiếm như vậy. Lúc bình thường dùng phi kiếm, ta cũng không thể dùng được sức mạnh đó. Xem ra chỉ những khi trong lòng cực kì phẫn nộ thì mới mượn tạm được sức mạnh đó.Sức mạnh đó quả thật là rất lớn, phải nói là vô địch...”
Tam Thiên Phù Đồ là pháp bảo của Thục Sơn, cũng là kiếm thai của Lạc Bắc, Lạc Bắc đương nhiên không muốn nói cho Hắc Phong lão tổ biết, y chỉ lặng lẽ nghĩ đến nhát kiếm khi nãy mình chém ra, đồng thời lắc đầu: “ Không có cảm giác gì đặc biệt.” Nhưng khi y nghĩ đến nhát kiếm đó, dường như giác ngộ ra được gì đó, hai mắt sáng lên, liền bị Hắc Phong lão tổ nhìn ra ngay.
“ Ô? Ngươi dám lừa ta?” Hắc Phong lão tổ liền cười nhạt một tiếng.