Kĩ năng: Độc dược điều khiển (Độc tính tăng phúc gấp đôi tác dụng, có thể tùy ý di chuyển kịch độc đến bất kì một cái chỗ nào trên cơ thể), Tinh thẩn lực điều động (Tùy ý điều khiển tinh thần lực trong phạm vi bán kinh mười mét), Thôn phệ tất cả (Chuyển đổi bất cứ thứ gì ăn được thành điểm tiến hóa tương ứng)
Nhìn lên bảng trạng thái, Lí Việt con mắt lấp lóe vài tia âm lãnh, vẻ mặt là trầm ngâm biểu lộ.
Chủng loài tên gọi là thay đổi, không những thế bảng kĩ năng nhiều lên một cái độc dược điều khiển, mà cái này độc dược điều khiển kĩ năng bước đầu vẫn còn khá yếu.
"Độc dược điều khiển có chút ý tứ, xem ra phải kiếm vài đối tượng thử nghiệm, hơn nữa là cả biến dị người và nhân loại thì càng tốt." Lí Việt nhàn nhạt nói ra.
Dưới quang mang ánh nắng chiếu rọi, nhất thời Lí Việt đôi mắt thoáng qua tàn nhẫn loại hình này.
Tại mạt thế thời điểm bắt đầu, Lí Việt ý thức cùng nhận biết xảy ra cực to lớn thay đổi, hắn nhân tính trong người đã gần như bị hao một hết, chỉ còn thú tính dư lại, vì vậy đối với ý định giết chết đã từng là cùng đồng loại với mình hoàn toàn không mảy may nảy sinh một tia thương hại.
"Đem đến đi."
Lí Việt trong đầu bắn ra một luồng ý niệm truyền đến rắn đàn vị trí, ý niệm này phi thường rõ ràng.
Tức thì cuồn cuộn như thủy triều rắn đàn từ xa xa đi tới, mà bên trên chính là mang theo một đám nhân loại còn sống đang cựa quậy giãy dụa.
Biến dị người vì sinh ra một tia linh trí mà dưới khủng bố khí thế do Lí Việt tạo ra đã chạy đến tán loạn, quang cảnh trống trải đến kinh người, nhất thời trong thời gian ngắn là tìm không ra một cái, vì thế hắn chủ đích là nhắm lên nhân loại.
Mạt thế bắt đầu thời điểm cách bây giờ mới có vài ngày thời gian nên nhân loại trốn trong các tòa nhà là vô cùng nhiều hơn nữa vị trí rất dễ tìm.
Chính vì vậy mà theo Lí Việt ra lệnh rắn đàn đã ầm ầm kéo vào từng tòa nhà đồng thời theo sau đó là lôi ra đại lượng nhân loại còn sống, tổng số lượng bây giờ không ít hơn năm mươi.
Nhìn đến từng cái run sợ đến kịch liệt nhân loại trong rắn đàn vòng vây, Lí Việt phát sinh ra hung tàn tiếng cười, đầu rắn ngay lập tức hạ thấp xuống lộ ra khủng bố ánh mắt.
"Nhân loại, không biết mùi vị thế nào."
Bên dưới một đám nhân loại nghe không hiểu rắn ngữ nhưng dưới tình thế như thế này ai cũng mặt mày tái mét, hầu như đều nhận thức ra được con rắn trước mặt là muốn ăn mình, hơn nữa là trước nay chưa từng thấy khổng lồ như vậy con rắn.
Nhất thời một vùng tràn ngập tiếng la hét đinh tai nhức óc, tuy nhiên hét là trong vô vọng đáp lại.
"Không, ta còn cả sự nghiệp phía trước, làm sao lại rơi vào tình cảnh thế này." Một nữ tử chân tay bị rắn trói chặt không cam lòng thốt lên, nàng khuôn mặt đẹp đến mê người, lung linh như tiên nữ hạ phàm, trên đôi mắt quyến rũ là một chút ẩm ướt chảy ra hai hàng nhiệt lệ xuôi trên má.
Nữ tử này tên là Thiên An, trước mạt thế là một ca sĩ tiếng tăm vang vọng, nàng tiền tài, nhan sắc hay quyền lực một cái đều không thiếu, tưởng như cuộc đời chính là mãi đứng trên đỉnh nhân sinh thì bất ngờ mạt thế ập đến kéo theo đó là tất cả sụp đổ.
Biến dị người khắp nơi hoành hành tấn công nhân loại, Thiên An mặc dù mất hết tất cả trở thành một nữ tử chân yếu tay mềm nhưng nàng trí tuệ không thấp, nàng dựa vào kinh người tư duy mà ẩn nấp trốn tránh được hết tai nạn này đến tai nạn khác, thậm trí là phản sát mấy tên muốn làm nhục nàng.
Đương nhiên bây giờ Thiên An là vẫn không thoát được rắn đàn vây bắt, có trách chỉ trách nàng chỗ trốn trùng lặp với nơi rắn đàn lục tìm.
Mở ra đẫm lệ hai mắt nhìn lên khổng lồ hắc sắc rắn, mi mắt nhè nhẹ rung lên, Thiên An môi mấp máy như muốn cầu xin, nàng biểu lộ cực kì bắt mắt.
Muốn dùng nhan trị thu phục đi thú tâm, dựa vào điều này cũng đủ hiểu nữ tử trước mắt muốn sống tư tưởng mạnh đến cỡ nào.
Không biết có thành công hay không, nhưng nàng hấp dẫn đến Lí Việt ánh mắt chú ý.
Chỉ thấy Lí Việt đôi mắt bắn ra từng tia lăng lệ sắc bén mà nhìn, sát khí đỏ đậm vờn quanh khiến cho người ta không rét mà một trận run sợ.
"Nếu như là nhân loại trước kia hình dáng, có lẽ ta đã bị ngươi nhan trị này quyến rũ, có điều dưới rắn xác này những cái đấy có trứng dùng."
Muốn lấy nhân loại nhan sắc thu hút rắn tư tưởng, cái này là không thể tưởng tưởng nổi cách nghĩ, Thiên An có lẽ là trước nay đệ nhất, dù không biết có thành công hay không nhưng nàng dám làm.
Vẫn là dứt khoát làm cái kia biểu lộ.
Lí Việt hiện ra tiếu dung dáng vẻ, tuy nhiên động tác là không có đứng im, đuôi rắn đằng sau chậm rãi nâng lên giơ ra trước mặt Thiên An.
"Aaaaaa, có tác dụng..." Thiên An vẻ mặt không thể tin được thần sắc mà nhìn, nàng hai tay cũng là được gỡ bỏ không chế mà tự do vận động.
Hai mắt đối mặt nhìn nhau.
Song phương rơi vào im lặng trầm tư, Lí Việt kiên nhẫn vẫn là có bao nhiêu lớn mà Thiên An bây giờ nội tâm một trận khó hiểu chưa biết nên làm thế nào.
Rắn đưa đuôi lên trước mặt rốt cuộc là có ý gì.
Lắc lắc! Lí Việt cái đuôi rung lên nhè nhẹ mà chậm rãi tiến sát người Thiên An, tuy nhiên không chạm vào mà chỉ vòng quanh người nàng.
"Liều một lần." Thiên An cắn chặt răng, nhất quyết chốt xuống một cái quyết định, nàng hai tay cũng nhanh chóng đưa lên bắt lấy đuôi rắn mà xoa xoa, đồng thời rất dịu dàng cùng quyến rũ dáng hình hiển lộ.
Nhưng ngay sau đó Thiên An vẻ mặt biến sắc bởi nàng hai tay bất ngờ truyền đến hàng ngàn hàng vạn đợt nhói đau như kim châm kiến cắn một dạng.
"Đau quá, đau quá..."
Thiên An trong chớp mắt thu lại hai tay mà giơ lên trước mặt nhìn, đồng tử chợt co rụt lại khóe miệng một trận run rẩy.
Chỉ thấy trên bàn tay nàng chính là phủ lên một lớp tử sắc dịch lỏng nhầy nhầy không ngừng lan rộng ra xung quanh, mà khắp nơi bề mặt bị bao phủ đang liên tục bị ăn mòn phát ra xèo xèo thanh âm, thi thoảng có bọt khí bay lên.
"Đây là cái gì tình huống, độc dược..." Thiên An miệng khó khăn nói ra, nàng tư duy không tệ rất nhanh phán đoán ra độc dược, ngay sau đó chính là hướng bên cạnh rắn đàn cùng quần áo lau đi tử sắc chất lỏng.
Nhưng Lí Việt nào có để Thiên An được như ý, trong đầu truyền đến từng hiệu lệnh, ngay lập tức to lớn thân rắn cuốn lấy hai tay, ngang eo khóa trụ hoàn toàn.
Thiên An lúc này thật sâu hiểu rằng, nàng chính là đang bị đùa giỡn, toàn bộ đang bị xoay chuyển, miệng anh đào nhỏ nhắn run lên cầm cập, sắc mặt tái mét đi.
"Không, cứu mạng, cứu..."
Hối hận, phi thường hối hận, nhưng đã muộn.
Độc tính là kinh người ăn mòn, ngưng lại trong nháy mắt mà phá lệ phun trào, không ngừng có tế bào dưới tử sắc chất lỏng tiếp xúc mà bốc hơi thành khói như cuồn cuộn khí độc bay lên hòa vào không khí.
Thiên An miệng nhỏ nhắn điên cuồng kêu gào, cơ thể kịch liệt dãy dụa, mà hai tay của nàng là lấy mắt thường cũng có thể thấy được bị bào mòn đến lộ ra cả xương trắng.
Không chút nào người đến cứu tình huống, cứ như vậy Thiên An là thống khổ chịu đựng vô số cơn đau thể xác mãnh liệt kéo tới.
"Độc tính xem ra cũng không tệ, chỉ dính một chút mà bắt đầu lan ra toàn bộ cơ thể, cái này ăn mòn cùng lan truyền tính phi thường mạnh." Lí Việt một bên quan sát tỏ ra hài lòng chi sắc, hắn là không có một chút thương hại gì đối với nữ tử trước mặt, hoàn toàn xem như vậy thí nghiệm đồng dạng.
Chỉ thấy Thiên An phía dưới không quá một phút mà toàn bộ cơ thể từ màu trắng như bạch ngọc làn da đã chuyển thành đen sậm lại mà bốc lên tử vong chi khí.
Thiên An lúc này đầu óc đã một trận mơ hồ, độc tính là ăn mòn đến tận não bộ, xương cốt lục phủ ngũ tạng bên trong, giống như một người thực vật không hơn, nàng không còn đủ sức mà chỉ phát ra rên rỉ thanh âm.
"Giết ta, giết ta đi..." Thiên An dùng toàn bộ sức lực còn sót lại kêu lên một âm thanh thều thào, nàng hình dáng lúc này phi thường xấu xí cùng biến dạng.
"Ồ, được, coi như ân huệ hoàn thành ước nguyện cuối cùng của vật thí nghiệm đi."
Lí Việt cười lớn, đầu rắn nhanh như thiểm điện lao đến mở ra miệng máu đem Thiên An thân hình đưa xuống dưới dạ dày vị trí.