Nhiệm vụ do thám [ Ngọc ấn gia truyền ] khép lại, tổ đội La Thần cùng nhau khởi hành rời khỏi thành Hồng Trí. Cứ ngỡ như sẽ thuận lợi trở về, nhưng hiện tại, cả bốn người đang ngồi trong một bàn ăn, xung quanh có rất nhiều bàn ăn khác cùng với âm thanh tra tạp đến từ các vị khách nhân chung vui cùng Lạc gia.
Vì sao ư? Hãy quay thời gian trở về cách đây một canh giờ trước...
Tiếng bước chân của ngựa dẫm trên lá khô, bốn thân ảnh trẻ tuổi nối tiếp nhau đi trên con đường nhỏ men theo bìa rừng. Cho dù đã hoàn thành nhiệm vụ, đồng thời phá giải một bí mật động trời ẩn giấu sau đó, tinh thần của một người nào đó lại không được tốt lắm. Dẫn đầu đoàn người là Hoàng Vũ, hắn ngậm một cọng cỏ lau trong miệng, cả người lắc lư nhịp nhàng theo từng chuyển động của thân ngựa. Hồng Hoa thúc ngựa đi song song, nàng vươn người rút cọng cỏ lau khỏi miệng hắn, nhắc nhở:
" Hoàng Vũ, huynh nhớ giữ tác phong".
Hoàng Vũ cười cười gãi gãi đầu, lại bắt đầu ngân nga vài câu hát nào đó nghe không rõ. Nối tiếp phía sau là Tử Long và Bích Trà, nàng tâm tình nặng trĩu vì dư âm của đêm hôm qua. Tử Long lấy một viên kẹo đường đưa đến trước mặt nàng, nàng phối hợp mở miệng đón lấy ngậm trong miệng. Vị ngọt của kẹo đường khiến tâm tình Bích Trà tốt hơn đôi chút, nàng chần chừ một lúc lâu rồi xoay mặt nhìn Tử Long, nàng hỏi hắn:
" Tử Long ca, trên đời này thật sự có bí thuật trường sinh bất lão sao?"
" Hồi đó ca ca cũng không tin trên đời có bí thuật nghịch thiên đó, nhưng được tận mắt chứng kiến, ca ca như được mở rộng tầm mắt".
" Nếu thật sự có cách để trường sinh, liệu có ai có thể sử dụng loại bí thuật khác tương tự như vậy không?"
" Dù sao ngọc ấn ấy cũng đã được đập vỡ, bí thuật nghịch thiên hại người đó cũng không còn ai có thể sử dụng. Trời cao đất rộng, còn có nhiều thứ mà chúng ta chưa hề được biết".
Bích Trà nhận được câu trả lời của Tử Long, nàng gật đầu đồng ý. Bí thuật trường sinh bất lão là thu hoạch bất ngờ nhất mà nàng có được từ lúc đến thế giới cổ đại đến này. Phải biết rằng ở hiện đại, các công nghệ trẻ hóa tiên tiến bậc nhất cũng chỉ có thể giúp con người kéo dài thời gian sử dụng của các tế bào và làm giảm thời gian lão hóa. Còn về việc cải lão hoàn đồng, thoát thai hoán cốt, đây là điều mà chưa có một nghiên cứu nào thành công trên cơ thể con người. Huống chi đây là thế giới cổ đại, chỉ cần sử dụng những thứ như vật liên kết, yếu tố môi trường, hiến tế là đã có thể thực hiện nghi thức. Nghe có vẻ giống như những thủ thuật ma giáo tâm linh gì đó.
Đối với nàng, thuận theo tự nhiên, tận hưởng cuộc sống, mỗi ngày đều phải sống cho đáng một ngày, như vậy thì khi chết mới không có gì phải hối tiếc. Dù nói vậy, nàng vẫn tự nhận thức được một điều:
Cuộc đời này, vốn dĩ nơi nơi đều là tiếc nuối.
Tử Long không nghe Bích Trà nói chuyện nữa, quan tâm hỏi nàng:
" Tiểu Trà tò mò về bí thuật đó sao?"
" Không, muội chỉ là đang tò mò về chuyện khác".
" Tiểu Trà tò mò về chuyện gì?".
Tử Long nhìn Bích Trà, gương mặt nàng nhăn nhúm đáng yêu, gương mặt trắng bặm môi lộ rõ hai má bánh bao. Nàng hỏi Tử Long:
" Tử Long ca, tình yêu phải to lớn đến nhường nào mới khiến cho Phan lão gia và Phan lão phu nhân nhiều lần phá bỏ quy luật tuần hoàn của tự nhiên, sử dụng bí thuật để ở bên nhau đến tận ba trăm năm vậy? Muội chưa từng yêu ai, muội cũng không biết là thứ gọi là tình yêu đó có đáng để chúng ta đánh đổi mạng sống của mình hay không".
Tử Long nghe câu hỏi của nàng, hắn đưa ánh mắt nhìn về phía dãy núi xa xa vô tận trước mặt, giọng nói ý vị thâm trường như một lão niên đã từng bôn ba sương gió:
" Tình yêu là thứ khó đo lường nhất. Có khi bằng một ánh mắt, có khi lại bằng cả kiếp người. Chỉ có thời gian là thứ dễ đo lường nhất, bởi vì nó biến hoa nở thành tàn, biến trăng tròn thành khuyết. Ngỡ như chẳng thứ gì có thể bền vững theo thời gian, ấy vậy mà tình yêu bất diệt của hai người ấy đã chiến thắng nó".
" Ồ, Tử Long ca nói chuyện cứ như là đã từng yêu ai rồi vậy". Bích Trà tinh nghịch trêu đùa hắn.
" Sao Tiểu Trà lại nghĩ ca chưa từng yêu ai?". Tử Long ánh mắt nhìn nàng, giọng nói nửa thật nửa đùa như ẩn ý điều gì. Nàng bị hắn trêu lại, cứng họng chẳng thể phản bác, chỉ có thể lè lưỡi về phía hắn.
Cả bốn người vừa ngồi trên ngựa, vừa nói chuyện cười đùa với nhau. Nhiệm vị do thám lần này đã cho bọn họ có nhiều kiến thức mới nằm ngoài sách vở và những gì họ đã được học, đồng thời cũng dạy về tình yêu vĩnh cửu của nhân loại là vĩ đại đến nhường nào.
Đang chìm đắm trong sự thoải mái thư giãn, ở xa xa phía trước phát ra tiếng động. Một đám đạo tặc đâu đó hơn hai mươi người đang chặn đường một chiếc xe ngựa, bên ngoài có vài nô gia cầm gậy, đứng bảo vệ xung quanh. Hoàng Vũ đưa tay che ánh nắng đang chiếu rọi tầm mắt, lắng tay nghe xem phía trước đang nói cái gì. Gã cầm đầu bước ra hai bước, gương mặt dữ tợn vung đao về phía xe ngựa dọa nạt:
" Biết điều thì đưa của cải tiền bạc lại đây, ta sẽ tha cho các ngươi một mạng. Nếu còn chống cự..."
"... Giết chết không tha". Hoàng Vũ nhanh mồn nhanh miệng tiếp lời phía sau.
Gã cầm đầu bị kẻ khác cướp thoại, tức giận xoay ra sau nhìn tên nào chán sống như vậy. Nhìn thấy bốn con ngựa lớn ung dung đi đến, trên ngựa có bốn nam nữ tử trẻ tuổi, ăn mặc cũng ra dáng là người có tiền. Chỉ có điều khi nhìn bên hông ngựa treo binh khí, gã cầm đầu chỉ tỏ ra chút ái ngại, lại vì sỉ diện đạo tặc mà chẳng thèm quan tâm người tới là ai. Hắn vung kiếm chỉa về phía tổ đội La Thần, quát lớn:
" Là kẻ nào dám cướp lời của ta, bước ra đây".
Hoàng Vũ cười cười chỉ ngón tay về phía mình, giọng nói thật thà đáp lại:
" À, ta xin lỗi. Ban nãy nghe vị huynh đài nói câu này hay quá nên ta cũng muốn chung vui".
Ba người các nàng đồng loạt cười nhìn về phía Hoàng Vũ ngốc nghếch, Tuy nhiên tiếng cười đến tai người đang đứng phía dưới lại trở thành sự sỉ nhục. Gã cầm đầu gương mặt trở nên hung hãn, lên tiếng chỉ huy:
" Không cần nhiều lời, tiến lên giết bắt bốn tên này lại cho ta. Nam thì bán làm nô lệ, nữ thì mang về doanh trại, thưởng cho các huynh đệ vui chơi".
Mệnh lệnh vừa buông xuống, vô số đạo tặc cầm vũ khí nhào tới. Bích Trà lười biếng ngồi yên trên lưng ngựa, Tử Long, Hoàng Vũ và Hồng Hoa phi thân xuống mặt đất giao chiến. Một vài tên đã bị giết chết, số còn lại chỉ là hạng tiểu tốt, rất nhanh đã sợ hãi mà thoái lui.
Bích Trà thúc ngựa tiến lên đến gần xe ngựa, đám nô gia kính cẩn nhường đường cho ân nhân. Khi tiếng đến cửa sổ của xe, nàng lên tiếng nhắc nhở người bên trong:
" Phải để cho các vị sợ hãi rồi. Lần sau khi đi đường, các vị hãy nên mang theo một vài thị vệ giỏi võ công, như vậy thì sẽ an toàn hơn".
Bích Trà lời đã nói xong, tay cầm dây cương chuẩn bị thúc ngựa rời đi, bỗng có một giọng nói nữ tử phát ra:
" Ân nhân xin dừng bước".
Dứt lời, một bàn tay ngọc ngà vén màn cửa sổ lên, ánh nắng mặt trời chiếu vào bên trong xe ngựa lộ ra dung dang hai vị nữ tử. Nữ tử trẻ tuổi gật đầu, giọng nói vẫn còn chút run rẩy vì sợ hãi:
" Ta là Tuyết Thủy, là ái nữ Lạc gia. Hôm nay ta cùng mẫu thân đến chùa trả lộc, không may trên đường trở về lại gặp phải đạo tặc. Ta thay mặt mẫu thân, xin chân thành cảm tạ các vị đã cứu giúp".
Bích Trà ôm quyền khách sáo trả lời:
" Ta thay mặt các huynh tỷ của ta, xin nhận thành ý của tiểu thư. Trời đã gần trưa, tiểu thư và phu nhân cũng nên khởi hành trở về thôi. Cáo từ".
" Tiểu cô nương chờ chút". Lạc phu nhân chợt lên tiếng cắt ngang ý định rời đi của nàng, bà cúi người bước ra khỏi kiệu, hướng bước chân tiến đến ngựa của nàng. Bích Trà thấy thế cũng xuống ngựa hành lễ chào hỏi.
Lạc phu nhân bỗng dưng chộp lấy bàn tay nàng, gương mặt mười phần kích động:
" Tiểu cô nương năm nay bao nhiêu tuổi?"
Bích Trà ánh mắt ngoài nghi nhìn Lạc phu nhân, nhưng vẫn trả lời:
" Ta năm nay mười sáu tuổi".
Nghe được câu trả lời, khóe mắt Lạc phu nhân ngập nước. Bà vỗ vỗ mu bàn tay của nàng, giọng nói tràn ngập hạnh phúc cùng xót xa:
" Thứ lỗi cho ta vì đã hỏi câu hỏi này. Cô nương có gương mặt rất giống gương mặt của muội muội ta. Ta và muội ấy là tỷ muội song sinh, nhưng muội ấy không may mất sớm khi vừa tròn mười tám tuổi. Tính đến bây giờ cũng đã được mời sáu năm rồi, khi nhìn lại cô nương, ta cứ ngỡ như muội ấy đã được đầu thai chuyển kiếp, quay trở lại để gặp ta vậy".
Lạc phu nhân cảm xúc dâng trào, bà ôm Bích Trà vào trong lòng vỗ về. Nàng đứng đó mặc cho người đang ôm giải tỏa cảm xúc kìm nén đã lâu. Chắc hẳn Lạc phu nhân yêu thương vị muội muội kia nhiều đến mức chỉ cần nhìn thấy nàng liền sẽ nghĩ đến nàng ấy. Đợi bà ổn định cảm xúc, Hồng Hoa đã đứng bên cạnh hai người từ lúc nào lên tiếng:
" Chúng ta không nên kéo dài thời gian, cần phải nhanh chóng tìm quán ăn gần đây, sau đó lại lên đường trở về tổ chức báo cáo".
Lạc phu nhân nghe Hồng Hoa nói, bà ánh mắt sáng rực, vội vàng níu kéo người:
" Thật trùng hợp, Lạc gia chúng ta đang tổ chức yến tiệc chúc mừng.Ta muốn mời các vị đến Lạc gia dự tiệc, cũng coi như là cách để Lạc gia báo đáp ơn cứu mạng".
Hồng Hoa muốn từ chối, Tử Long đã dắt ngựa tiến đến nhận lời:
" Vậy ta thay mặt các đệ muội của ta, đa tạ Lạc phu nhân đã mời".
Cứ thế, lịch trình di chuyển bị thay đổi. Quay trở về thời điểm hiện tại, tổ đội La Thần đang bị vây quanh bởi tiếng chúc mừng, tiếng nhạc và âm thanh hỗn tạp đến từ các vị khách nhân có mặt trong bữa tiệc.
...
- -------
Bốn người Lạc gia đến bàn ăn của Bích Trà, một phần vì muốn đích thân cảm tạ hành động nghĩa hiệp của bốn vị ân nhân, phần khác là muốn đến chiêm ngưỡng nhan sắc giống muội muội Lạc phu nhân đến chính phần của Bích Trà.
Thông qua cuộc trò chuyện, nàng biết thêm vài thông tin về phủ viện Lạc gia. Lạc lão gia tên là Lạc Đại Sơn, bốn mươi bốn tuổi, có mối quan hệ thân thích gần xa với hoàng thất. Lạc gia chuyên thu mua lương thực, nắm thế chủ chốt về sản lượng lương thực đầu vào cũng như giá bán đầu ra của rất nhiều khu vực và thành trì khác xung quanh. Lạc phu nhân tên là Lý Tịch Nhược, ba mươi tư tuổi, trước kia là ái nữ nhà họ Lý, cũng là một nữ tử tài sắc vẹn toàn, tinh thông cầm kì thi họa, giỏi việc sổ sách.
Sau khi được gả vào Lạc gia, Lý Tịch Nhược và Lạc Đại Sơn có được hai người con. Đích tử Lạc gia là Lạc Tử Nam, mười tám tuổi, vừa mới đỗ khoa đầu bảng, trở thành trạng nguyên, yến tiệc hôm nay cũng được tổ chức vì điều này. Ái nữ Lạc gia là Lạc Tuyết Thủy, mười sáu tuổi, là một nữ tử hiền thục đúng chuẩn mực của nữ tử cổ đại. Tuyết Thủy đã mến mộ Bích Trà ngay từ lần đầu gặp mặt, trong suốt buổi tiệc cứ nhất mực bám theo nàng, rồi ép nàng cùng nàng ấy kết tình tỷ muội. Bích Trà thấy Tuyết Thủy nhiệt tình như vậy thì cũng miễn cưỡng đồng ý.
Yến tiệc cũng đến hồi kết thúc, Tử Long đang thay mặc tổ đội La Thần hành lễ với gia chủ Lạc gia, ánh mắt của Bích Trà lại nhìn về một nam tử trẻ tuổi đang đứng bên cạnh trạng nguyên Tử Nam. Nhận thấy Bích Trà nhìn vào chỗ khác, Tuyết Thủy hướng theo ánh mắt của Bích Trà, sau đó cũng tận tình giải thích:
" Huynh ấy là Ngô Thần Phong, là thiếu gia của Ngô gia, năm nay đạt Á khoa".
Bích Trà nghe Tuyết Thủy nói vậy cũng gật đầu tỏ vẻ hiểu, nhưng nàng lại bị chú ý bởi điều khác. Nàng nghiên đầu nói nhỏ vào tai Tuyết Thủy:
" Lạc tiểu thư có thấy Ngô công tử có nhiều phần tương đồng với Lạc công tử hay không?"
Tuyết Thủy gật đầu tán thành:
" Ta cũng thấy vậy, cả hai huynh ấy tài năng như nhau, cùng học chung một thầy, cùng đoạt khoa bảng, lại còn kết tình huynh đệ. Tất nhiên là có phần tương đồng rồi".
Bích Trà lắc đầu ngụ ý Tuyết Thủy đã hiểu sai ý nàng, nàng nói nhỏ:
" Ta không có ý này, ý của ta là gương mặt của hai vị công tử khá giống nhau. Cứ như là thân thích ruột thịt vậy".
" Bích Trà cũng giống thím, khiến cho mẫu thân và phụ thân sửng sốt cảm thán đấy thôi. Người giống người thì cũng chẳng có gì là lạ". Tuyết Thủy lấy khăn tay che miệng cười tủm tỉm.
Nghe Tuyết Thủy nói vậy, nàng cũng cười mỉm. Nàng tự trấn an bản thân là đã nghĩ ngợi nhiều rồi, trên đời này người giống người thì có gì lạ cơ chứ. Bích Trà và Tuyết Thủy đang say sưa nói chuyện cùng nhau, quản gia Lạc gia bước đến mời tiểu thư trở về phòng học nhạc cụ, Tuyết Thủy vẻ mặt tiếc nuối chẳng muốn rời xa Bích Trà. Sau vài câu giới thiệu ngắn, vị quản gia trước mặt này tên là Lan Yên, năm mươi ba tuổi, đã làm việc tại Lạc gia từ khi còn nhỏ, mọi người trong phủ đều gọi bà là Yên quản gia.
Yên quản gia gương mặt phúc hậu hiền từ, bà cúi người hành lễ với Bích Trà, giọng nói chậm rãi phát ra:
" Ta thay mặt tất cả nô gia trong phủ, cảm tạ ơn cứu mạng của Bích Trà cô nương, nhờ có các vị mà tiểu thư và phu nhân mới có thể bình an trở về".
" Yên quản gia đừng khách sáo như vậy, đây là điều mà bất cứ ai cũng sẽ làm thôi".
" Tiểu thư nhà ta từ nhỏ đã rất thích phong thái của các nữ hiệp, chỉ tiếc rằng tiểu thư không thể thực hiện được ước mơ của mình. Khi nhìn thấy tiểu thư giao hữu cùng với cô nương, ta cảm thấy tiểu thư hoạt bát hơn rất là nhiều. Vì vậy, ta mong cô nương và các vị ân nhân có thể nán lại Lạc gia vài hôm, để ta có thể hầu hạ các vị ân nhân được tốt hơn".
Tuyết Thủy nghe Yên quản gia đưa ra chủ ý hay, nàng hai mắt sáng rực gật đầu liên tục. Lạc phu nhân cũng tiến tới đồng ý chuyện này:
" Yên quản gia nói rất đúng, ta cũng đã nói chuyện này với Tử Long thiếu hiệp, ngài ấy cũng đã đồng ý để cô nương nán lại phủ Lạc gia vài hôm rồi".
Bích Trà nghe Lạc phu nhân nói chuyện, nàng hốt hoảng xoay người nhìn về phía ba người Tử Long đang đứng nói chuyện cùng với Lạc gia. Trên tay hắn đang cầm một túi vải nhỏ căng phồng, nàng dám cá rằng bên trong đó đựng đầy ắp ngân lượng. Nhận thấy ánh nhìn chằm chằm của Bích Trà, Tử Long quay mặt nhì về phía nàng nở nụ cười ôn nhu. Nhưng trong mắt nàng, nụ cười ấy đại biểu rằng: Muội cứ yên tâm ở lại Lạc gia, chúng ta sẽ trở về Vô Nguyệt Sơn Trang trước, khi nào muội chơi chán rồi thì trở về sau cũng chưa muộn.
Tử Long đây là đã bán nàng cho Lạc gia rồi, khóe miệng nàng giựt giựt, nàng nhắm mắt chấp chận sự thật phũ phàng này:
" Đa tạ hữu ý của Lạc phu nhân, mong rằng ta ở đây vài ngày sẽ không cản trở cuộc sống của mọi người".
Bích Trà hành lễ cảm tạ sự đối đãi nhiệt tình của người Lạc gia, sau đó lấy cớ là tiễn bằng hữu lên đường để tạm thời thoát khỏi bọn họ trong ít lát. Ba người đã leo lên ngựa chuẩn bị xuất phát, nàng dùng khinh công bay đến chắn trước ngựa của Tử Long, nở nụ cười như không cười hướng đến hắn:
" Tử Long ca thật tốt với muội, muội mới tách mọi người một lát, ca ca liền bán muội cho Lạc gia mất rồi".
" Ca ca chỉ là muốn Tiểu Trà thư giãn một vài ngày thôi. Ngày mai Vô Nguyệt Sơn Trang sẽ kiểm tra năng lực thực chiến trên núi phía Đông, ca ca sợ muội mệt nhọc, nên mới để người ở lại Lạc gia. Khi nào muội chơi chán rồi trở về cũng được mà". Tử Long dùng gương mặt tuyệt mỹ cùng giọng nói mị hoặc tâm trí Bích Trà, nhưng nàng là ai chứ, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua chuyện này được.
Bích Trà vươn tay về phía trước ngoắc ngoắc:
" Tử Long ca ca được nhiều lợi lộc như thế, chẳng lẽ không chia cho muội một ít hay sao".
Tử Long nhếch miệng tán dương khả năng quan sát của Bích Trà. Hắn lấy trong người ra một túi hoa nhỏ đã được chuẩn bị trước, ném về phía Bích Trà. Cả hai bên chào tạm biệt nhau, Bích Trà hướng bước chân đi vào cửa lớn phủ viện Lạc gia.
- --------
Đêm đã khuya, phủ viện đã tắt đèn, người người an giấc. Một bóng dáng lục y đang nằm trên nóc nhà đón gió thưởng trăng, ánh trăng như người mẹ ấm áp sưởi ấm trái tim cô đơn của nữ tử đang nằm lười biếng phía dưới. Hôm nay nàng được tiếp xúc với người nhà Lạc gia, cái không khí gia đình hòa thuận vui vẻ ấy bất giác khiến nàng nhớ lại gia đình của nàng. Nàng ở cổ đại đã lâu, không biết bố mẹ và chị gái ở nhà đang làm gì. Nàng nhớ nhà, nhớ thế giới ở hiện đại...
Nàng luôn tự nhủ bản thân phải thật mạnh mẽ ở thế giới này, nàng luôn thể hiện vẻ tinh nghịch lạc quan trước mặt mọi người, nhưng thực chất chỉ đang cố che dấu một tâm hồn yếu đuối cần một điểm tựa. Nàng nhắm mắt hồi tưởng về những ký ức ở hiện đại, nước mắt như pha lê óng ánh dưới ánh trăng, từng hạt nặng trĩu lăn dài trên má nàng. Một tiếng động nhỏ kích thích thính giác của nàng, nàng vẫn nhắm mắt như cũ, tập trung lắng nghe âm thanh phát ra. Tiếng bước chân tựa hư vô, nhưng qua tai nàng lại rõ ràng cực kỳ. Nàng chẳng buồn mở mắt xem thử âm thanh đó đến từ tên nào, bàn tay vung thẳng, ba chiếc phi tiêu phóng ra như nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân.
Bóng dáng bạch y xoay người bay lên không trung tránh né phi tiêu đang lao tới, một giọng nói nam tử vừa lạ vừa quen thốt lên:
" Cô nương vẫn nhẫn tâm như vậy, chẳng bao giờ biết thương hoa tiếc ngọc gì cả".
" Ở phủ viện này có thứ gì hấp dẫn ngươi đến đây à?". Bích Trà trêu chọc tên bạch y nam tử đang tiến đến ngồi cạnh nàng.
" Có đấy".
" Là thứ gì?".
" Chính là cô nương".
" Ồ, miệng lưỡi không xương, trăm đường lắc léo". Bích Trà nhếch miệng khinh thường.
Lục Vân mỉm cười nhìn nàng, hắn lấy trong tay áo ra hai quả táo đỏ, đưa nàng một quả:
" Cô nương không sợ ta bỏ thuốc vào trong táo sao?"
Bích Trà vẫn giữ dáng nằm lười biếng như cũ, đáp:
" Ta chẳng sợ, cùng lắm sau khi ta hôn mê, ngươi sẽ đem bán ta hay giở trò đồi bại gì gì đó với ta thôi mà. Ta tin rằng một tên đầu óc thông minh như ngươi không thể lại ngu ngốc đến mức muốn đắc tội với ta đâu nhỉ".
Lục Vân đưa ánh mắt tán thưởng Bích Trà. Ánh trăng mặc dù không đủ sáng để soi kĩ dung nhan hai người đang ở trên nóc nhà, nhưng những giọt nước lấp lánh còn đọng trên mắt nàng khiến hắn thập phần chú ý. Hắn lấy trong người ra một chiếc khăn tay đưa đến nàng. Nàng gật đầu nhận lấy rồi lau khô nước mắt.
Lục Vân quan tâm hỏi han nàng:
" Cô nương có chuyện gì buồn sao?"
" Có"
" Vậy cô nương có muốn tâm sự với ta không, ta sẽ lắng nghe"
" Không muốn"
" Vì sao lại không muốn?"
" Vì ta lười".
Lục Vân á khẩu với câu trả lời của Bích Trà, hắn chỉ có thể cười trừ cho qua chuyện. Hắn cũng bắt chước nàng nằm ngửa trên nóc nhà nhìn trăng, không gian đêm khuya chỉ còn nghe thấy tiếng cắn táo và tiếng nhai nhồm nhoàm.