Là Thiên Sư Không Phải Đạo Sĩ

Chương 19



(Giải thích:

*Minh giới: địa phủ, cõi âm.

*Phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí: phúc (những sự tình may mắn) thường không đến nhiều còn những điều họa (xui xẻo) thì thường hay gặp.)

Người đến sở cảnh sát gặp Phong Tuyền không phải là Phong Tĩnh đã gọi điện cho hắn tối hôm trước. Chắc hẳn hôm qua tên đó đứng ra liên lạc cũng chỉ bởi cái tên của hắn mà thôi, còn lâu mới tới lượt Phong Tĩnh phải đi gặp một nhân vật nhỏ bé như vậy.

Hai người được Cục thiên sư phái tới là một nam một nữ bề ngoài rất trẻ. Nhìn phong thái thanh cao ngạo mạn của họ hoàn toàn không giống nhân viên của một bộ phận đến xử lý vụ án - mà kỳ thực Phong Tuyền cũng biết, họ là con cháu của các gia tộc tu đạo được phái đi rèn luyện.

Hai thiên sư nọ hỏi Dịch Bách và Phong Tuyền về chuyện của Hà Lượng, nhưng có lẽ vì cảm thấy hai người trông như không có linh lực này ắt chẳng thể biết về quỷ ký sinh trong cơ thể gã kia, họ cũng không hỏi thăm gì ngoài vài vấn đề giống như khi lập biên bản trong đồn cảnh sát. May mắn rằng họ tin tưởng câu chuyện nghe đã thấy đậm mùi quỷ quái của Phong Tuyền, cuối cùng chỉ hỏi: "Các cậu nói người có thể khống chế Hà Lượng lúc hắn không bình thường tên là gì nhỉ?" Dứt lời, người vừa lên tiếng quay sang thầm thì với đồng bạn "Trước khi đến tôi gặp Hà Lượng rồi, quỷ ký sinh trong người hắn đã bị tách ra. Một mình mà tróc được con quỷ trong cơ thể vật chủ ra thì chắc chắn là một thiên sư rất lợi hại, không biết là trưởng bối nhà nào."


Phong Tuyền đang định phán bừa một cái tên, Dịch Bách đã nhanh nhảu đáp: "Tên là Lương Hưng Thành."

Phong Tuyền: ?!

Hai thiên sư trẻ vừa đi, Dịch Bách lập tức nở nụ cười xấu xa với hắn.

Phong Tuyền:... Lương sư thúc bị anh hại chết rồi.

Sau khi giao ác linh ký sinh cho Doãn Tùng xử lý, Phong Tuyền không can dự nhiều tới vụ việc này nữa. Có Cục thiên sư nhúng tay, chuyện của Thạch Việt và Phương Đồng đều được sáng tỏ, các bộ phận cơ thể bị chiếm đoạt và buôn bán phi pháp cũng đang được điều tra tung tích.

Lấy thân phận là con cháu đạo gia và người báo án, hắn cũng đã tìm hiểu được thông tin vụ án liên quan tới Thạch Việt. Thì ra sau khi phẫu thuật Thạch Việt chưa từng được về nhà, cậu ta bị nhốt trong phòng khám Đại Đồng, duy trì sự sống bằng những bình truyền dịch, bị trói chặt trên giường không cách nào cử động giống như cảnh tượng hắn từng thấy trong quỷ vực tại bệnh viện trung tâm Nam Thành, bị lấy đi từng cơ quan nội tạng... Cứ thế tới khi trái tim rời khỏi cơ thể, kết thúc cuộc đời.


Hắn giấu Béo Đù sự thật, cũng không cho cậu ta biết trong lon cà phê cậu ta mang về không phải tro cốt Thạch Việt mà chỉ là một vốc đất cát tro bụi hỗn tạp. Thế gian mịt mờ khói lửa, con người cuối cùng đều sẽ về với đất, đất này hay đất khác cũng không có gì khác nhau.

Một ngày trước khi phòng trọ của Thạch Việt hết hạn thuê nhà, Béo Đù dẫn ba tên bạn trong nhóm đến thu gom đồ đạc mang về quê cậu ta, đặt chúng cạnh đồ đạc của bà nội. Tang lễ của bà Thạch Việt do Phong Tuyền nhờ người tổ chức, tới ngày hạ táng hắn mới biết không chỉ Béo Đù, nguyên nhóm đàn em dưới trướng mình đều là đồ mít ướt.

Chăm trẻ con mệt tim quá.

Về phần Phương Đồng, hắn chọn một món đồ trang trí bằng ngọc ở nhà, khoét một mẩu nhỏ rồi đưa chút âm khí còn sót lại ngoài quỷ vực của cậu ta vào đó nuôi dưỡng. Hồn phách đã tan, nếu cố gắng thì vài chục hoặc trăm năm nữa có thể tái sinh ra linh hồn mới, kiếp sau đầu thai làm phù du cỏ dại, tuy kỳ thực cũng khó nói trước điều gì.


Một chuyện khiến hắn phải để tâm khác là đã vài ngày Doãn Tùng chưa về - không phải hắn lo lắng hay nhớ nhung anh ta, chỉ là hắn sợ mình sống cuộc sống không có Doãn Tùng lâu quá, suиɠ sướиɠ thành quen, sau này khi anh ta ở nhà sẽ càng thêm khó lòng chịu nhịn, lại thành tình thế nước sôi lửa bỏng.

Suốt thời gian này, Phong Tuyền vốn không tiếp xúc nhiều với internet đã ra sức "học hỏi" hết tất cả các loại phim điện ảnh, phim truyền hình, hoạt hình,... Rốt cục vào ngày nóng đỉnh điểm bốn mươi hai độ mà Nam Thành xưa giờ chưa từng gặp, vụ án kia đã có tiến triển.

"Qua điều tra, chúng tôi phát hiện nhân vật cốt lõi trong đường dây chiếm đoạt, buôn bán nội tạng cơ thể người của Hà Lượng là Trình Quang - hàng xóm của cậu, hiện anh ta đã bỏ trốn. Nếu có thông tin gì liên quan tới anh ta, mong cậu phối hợp cho chúng tôi biết."
Trong lòng Phong Tuyền bật ra một câu "quả thế".

Quả nhiên hắn không có mắt nhìn người.

Có điều hắn hoàn toàn dám chắc trên người Trình Quang không có ác linh sống bám. Đúng là đôi khi con người còn đáng sợ hơn ma quỷ.

Quỷ cũng thế? Người cũng vậy? Ai có thể phân biệt rõ chứ.

Sau khi khai báo những chuyện về Trình Quang với sĩ quan cảnh sát tới thu thập thông tin, Phong Tuyền bỗng cảm thấy ngoài cửa thấp thoáng một luồng âm khí nhàn nhạt.

Hắn thật sự vẫn chưa thể gạt đi lòng hiếu kỳ muốn lo chuyện bao đồng, bèn đứng dậy ra xem. Chỉ thấy trong vườn hoa là một hồn phách già nua yếu ớt đang co ro ở nơi ánh mặt trời chiếu rọi không cách nào ẩn náu, toàn thân run lên bần bật, thậm chí còn trở nên trong suốt. Phong Tuyền liền vào nhà lấy một chiếc ô đen, dùng nó che chắn cho linh hồn đó.
Hồn ma chậm chạp ngẩng đầu, lộ ra gương mặt từng xuất hiện trong trí nhớ của "Phong Tuyền" cũ.

Là bà của Thạch Việt, Ngô Quế Phương - bà lão tội nghiệp đã đột ngột ra đi sau tin báo tử của đứa cháu nội.

Phong Tuyền không khỏi cảm thấy kinh ngạc, không ngờ bà lão không bị quỷ ký sinh nuốt chửng, trái lại còn tìm được hắn.

Hắn chậm rãi ngồi xuống, ân cần hỏi: "Bà ơi, bà có chuyện gì không?"

Dường như Ngô Quế Phương còn nhớ rõ Phong Tuyền, đôi mắt toát lên ánh sáng nóng rực, vươn tay muốn cầm tay hắn, đáng tiếc lại chỉ xuyên qua.

Bà lão thoáng sửng sốt, đờ đẫn nhìn bàn tay hư ảo của mình. Phong Tuyền khẽ thở dài, ngưng tụ linh lực vào lòng bàn tay, nhẹ nhàng nâng bà đứng dậy.

Bà nói từng chữ đứt quãng: "Thằng bé... Thằng bé Thạch Đầu... nhà bà... Tiểu Thạch Đầu... nó..."
Phong Tuyền hỏi: "Bà muốn cho cháu biết chuyện gì?"

Sau đó hắn thấy bà tựa hồ đã hạ quyết tâm, nhắm mắt lại.

Hắn không ngăn cản, lẳng lặng nhìn linh hồn nửa trong suốt trước mặt.

Một hình ảnh chợt xuất hiện trong đầu hắn. Đó là một người phụ nữ có khuôn mặt tái nhợt nhưng thanh nhã, miệng nở nụ cười dịu dàng.

Hình ảnh kia chớp mắt tan biến, khi hắn nhìn lại, hồn phách đã kiệt sức của Ngô Quế Phương càng thêm trong suốt, dần dần phai nhạt, cuối cùng tiêu tan.

Phong Tuyền biết chấp niệm của bà lão này cũng chỉ đơn giản như vậy mà thôi.

... Trái tim của Thạch Việt nằm trong cơ thể người phụ nữ ấy.

Sau khi nói cho Phong Tuyền biết sự việc, chấp niệm của Ngô Quế Phương đã thành, không còn gì đáng níu kéo nữa. Thời khắc tận cùng, tất cả chung quy đều là hư vô.
Dưới tán ô đen, hắn một mình đứng lặng.

*

Bên ngoài tường rào, Doãn Tùng nhìn Phong Tuyền trong sân qua song cửa, ánh mắt thâm trầm.

Lát sau, anh quay lưng đi. Vạt trường bào nhẹ phất lên, không khiến người đứng nơi vườn hoa chú ý. Con đường giữa hai hàng hoa bên ngoài biệt thự bỗng như mờ ảo, nửa thân thể anh cũng ẩn hiện trong hư vô, cánh tay vươn vào lục tìm một lát, lấy ra từ không trung một cuốn sách bìa ngoài mộc mạc.

Cuốn sách nằm trong lòng bàn tay anh tự động mở ra, mặt giấy ngả vàng trống trơn chầm chậm bừng lên nét mực.

Ngón tay Doãn Tùng hơi gập lại, đẩy một cụm âm hồn hỗn loạn không rõ vào trang đầu. Gương mặt nhăn nhó của Đoàn Vũ và đám quỷ ký sinh từng bám trên cơ thể Hà Lượng dần dần nổi hằn trên giấy.

Trang đầu hiện ra một dòng chữ triện nhỏ sắc nét...
[Việc ác chớ làm, lòng dâng hướng thiện]

Cuốn sách khép lại, phút chốc hóa vô vàn điểm sáng tung bay. Doãn Tùng khẽ phất tay, đốm sáng lần nữa mất hút giữa không gian nửa hư nửa thực.

Anh nhấc chân bước tiếp, chỉ là đột nhiên ngoảnh đầu, thoáng đưa mắt nhìn về phía sau.

*

Ngày tiếp theo, Phong Tuyền tới chỗ Lương Hưng Thành, hỏi ông ta có biết cửa hàng vàng mã nào gần đó.

"Có yêu cầu gì không?"

"Con muốn đặt làm vài thứ, hàng vàng mã bình thường chắc không có đâu."

Lương Hưng Thành xoa cằm: "Đi gặp quán chủ ấy! Quán chủ mở tiệm đồ mã, con cần gì cứ việc bảo."

Phong Tuyền không biết phải diễn tả tâm trạng của mình ra sao: "Quán chủ làm đồ mã á?"

"Chính thế!" Lương Hưng Thành có phần tự hào lây "Tay nghề cao phết ấy!"

Tới tận lúc này Phong Tuyền mới được Lương Hưng Thành cho biết sản nghiệp của đạo quán còn có một cửa hàng vàng mã dưới chân núi Nam Hành, ông chủ chính là quán chủ Trường Nhất Quán. Cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao Lương Hưng Thành được phép ra khỏi đạo quán mở tiệm, đã vậy ông ta còn tỏ vẻ chuyện đương nhiên.
Mà điều khiến hắn không khỏi kinh ngạc là hóa ra quán chủ không phải ông già tuổi ngoại ngũ tuần, trái lại là một thanh niên thoạt trông mới trạc ba mươi. Khi hắn tới, vị quán chủ này đang mặc áo ba lỗ ngồi bên bộ bàn ghế trước cửa nheo mắt xâu chỉ luồn kim, hình như đang định vá chiếc quần đặt trên đùi.

Phong Tuyền gõ gõ một bên cửa gọi quán chủ. Thấy có khách, anh ta buông kim chỉ xuống, nhấc chiếc kính đặt bên cạnh đeo lên, ân cần hỏi: "Cậu nhóc cần gì đấy?"

Phong Tuyền đảo mắt quan sát đối phương, tuy anh ta ăn mặc vô cùng suồng sã nhưng khí chất lại không tầm thường. Nét tươi cười kia cũng có vẻ rất hiền hòa, chỉ là thực tế không hề mang chút cảm xúc.

Phong Tuyền mở lời: "Tôi muốn nhờ anh làm giúp vài thứ."

Thanh niên hỏi: "Không xem đồ có sẵn trong cửa hàng à, hay muốn đặt riêng?"
Phong Tuyền: "Đặt riêng."

"Muốn đặt cái gì?"

"Máy móc hiện đại dùng trong bệnh viện. Chụp CT, cộng hưởng từ gì gì đó."

Thanh niên:...

Anh ta chầm chậm ngẩng đầu, con mắt ngả xám dưới ánh mặt trời cẩn thận đánh giá hắn: "... Kiếm chuyện hả?"

Phong Tuyền: "... Có làm được không?"

Thanh niên không thèm ngó hắn nữa, cúi đầu tiếp tục khâu quần. Hắn đành nhượng bộ: "Thôi thế làm theo kiểu... thiết bị của bệnh viện chỉnh hình đi, loại mới nhất hết nhé."

Thanh niên lần nữa ngẩng nhìn Phong Tuyền: "Cậu muốn mở bệnh viện dưới âm phủ à?"

Phong Tuyền cười híp mắt, gật đầu: "Vâng, bệnh viện thẩm mỹ."

Không ngờ câu nói nửa đùa nửa thật này của hắn đã thành hiện thực, đúng là hắn đã có một bệnh viện thẩm mỹ ở cõi âm.

Nguyên nhân là vì tối đó, Doãn Tùng vắng nhà đã lâu rốt cục quay về. Anh trịnh trọng báo cáo những việc mình làm trong vài ngày qua với hắn: "Tôi đã vạch rõ lối vào quỷ vực, đưa nó về minh giới rồi, sau này đó sẽ là trạm trung chuyển trước khi tới minh giới dành cho hồn ma mới chết. Tôi cũng đã dựng rào bảo vệ xung quanh bệnh viện, có thể đảm bảo cho âm khí trong quỷ vực liên tục sinh sôi."
Phong Tuyền chống má ngồi nghe Doãn Tùng nói chuyện, trong lòng vẫn không ngừng suy đoán thân phận đối phương.

Rốt cuộc là ai mà có khả năng sáp nhập một quỷ vực vào âm giới?

Đang miên man suy nghĩ, lưng hắn thình lình bị đập một cú. Phong Tuyền phản xạ bật ngồi thẳng lên, giờ mới để ý thấy Doãn Tùng chìa ra bộ mặt nhăn nhó như ông thầy chủ nhiệm trán hói, tay cầm chiếc quạt, khiển trách hắn: "Ngồi không tử tế gì cả."

Hắn nghe vậy bèn ngả luôn lên ghế sô pha, ườn ra một cục.

Khiêu khích.

Lần này Doãn Tùng lại không quan tâm nữa, thản nhiên nói nốt chuyện: "Tôi đặt tên cho bệnh viện trong quỷ vực là "Bệnh viện thẩm mỹ Phong Tuyền", như thế thì ở minh giới sẽ có vô số ma quỷ được nghe danh cậu."

Phong Tuyền đang vênh vang nằm nhoài trên ghế tức thì đờ đẫn.

Doãn Tùng bình tĩnh bổ sung: "Đúng là tiếng tăm lừng lẫy, như sấm bên tai."
Phong Tuyền:...

*

Đêm đó, rốt cục Phong Tuyền đã biết cái gì gọi là "phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí".

Chuyện khiến hắn cảm thấy cuộc đời này thật tối tăm bất hạnh không chỉ có vụ việc "như sấm bên tai" bất đắc dĩ chốn âm ty...

Sau khi nhận cuộc gọi từ số điện thoại được lưu tên "Mẹ", bên kia đầu dây mới kịp quăng một câu "Mẹ sắp xếp cho con đi học lại rồi", thế giới trước mắt hắn bỗng nhiên chao đảo.

Hắn... Đi học lại?!

---

Hết chương 19

---