Là Thiên Sư Không Phải Đạo Sĩ

Chương 8



(Giải thích trước:

*Bình cảnh: Trong tu luyện mà gặp bình cảnh tức là tự nhiên bị chững lại không thể phát triển tiếp được, phải tìm cách vượt qua nó thì mới thăng cấp được lên í.

*Ngũ cung - 五供: bộ đồ cúng gồm lư hương, một cặp chân nến và một cặp bình hoa. Ngoài ra theo giải thích khác thì trong Phật giáo, "ngũ cung" gồm lư hương, hoa, đèn (nến), nước và đồ ăn (đồ ăn bình thường nhưng bày lên để cúng).

*Đạp Cương Bộ Đẩu (có nơi ghi là Bộ Cương Đạp Đẩu) là 1 pháp thuộc nghi thức của Đạo Giáo. Đạp Cương Bộ Đẩu chính là cách để có thể thông thần với các vị Tiên, Thánh đó, bởi khi Đạp Cương Bộ Đẩu chính là dùng chân đạp lên các ngôi sao (lời giải thích tớ đọc nói về Bắc Đẩu Thất Tinh), 7 ngôi sao này tượng trưng cho 7 bậc thang bước lên tới trời để tấu thỉnh, bởi vậy nên trước khi vẽ bùa hoặc làm những đàn pháp lớn Pháp Sư thường niệm chú Tịnh Thân, Tịnh Khẩu, tắm rửa, trai giới cho thật kĩ lưỡng, rồi sau đó mới Đạp Cương, khi Đạp Cương xong miệng niệm các bài chú của pháp mình muốn làm và đọc các bài tấu chương, tấu điệp tác bạch lý do cầu xin lên Chư Tiên, Thánh, sau đó mới bắt đầu họa phù hoặc tác những pháp khác.


*Cư sĩ: trong trường hợp liên quan đến tôn giáo thì là cách gọi người tu tại nhà hoặc đơn giản là có lòng tin theo tôn giáo, trong chương thì chỉ là từ để gọi chủ nhà thuê đạo sĩ làm lễ thôi.)



Phong Tuyền hơi nhướng mày, đi tới trước cửa tiệm nhỏ.

Lương Hưng Thành xách một chiếc ghế gấp không tựa từ trong nhà ra bảo hắn ngồi xuống, sau đó ông ta đột nhiên đổi sang vẻ mặt thâm trầm ghé sát lại, dùng quạt hương bồ che chắn, thì thầm: "Đợi tí nữa sư thúc với sư huynh sẽ dẫn con đi theo xem chúng ta làm việc, đây là một cơ hội quá tốt, cũng vừa lúc ta giao bí tịch đầu tiên cho con."

Phong Tuyền chớp mắt mấy cái, bình tĩnh hỏi: "Ồ? Bí tịch?"

Lương Hưng Thành nói: "Còn nhớ lúc gặp con rồi gợi ý con tới đạo quán ta đã nói gì không?"

Phong Tuyền lắc đầu.


Lương Hưng Thành: "Gia nhập phái ta, trúc cơ kim đan nguyên anh đều không gặp bình cảnh, đến kỳ tự lên! Sau khi tu luyện thành công, mỹ nữ yêu thương nhung nhớ, anh em nhìn mình với cặp mắt khác xưa, cuộc đời thăng hoa phi thăng làm tiên đều không thành vấn đề!"

Phong Tuyền vốn tưởng Lương Hưng Thành sắp nói chuyện gì quan trọng: "..."

Lương Hưng Thành vẫn chưa "dạy" xong. Ông ta dò xét canh chừng xung quanh như tên trộm, sau đó móc từ ngực áo ra vài tờ giấy nhăn nhúm: "Biết đây là cái gì không?"

Phong Tuyền dựa theo lời ông ta mà trả lời, rất đúng lý hợp tình: "... Bí tịch?"

"Chuẩn!" Ông ta vỗ đùi một cái rồi tức thì im bặt, thì thầm: "Đây là một trong những phần sách còn sót lại từ ngàn năm trước được Trường Nhất phái chúng ta truyền giữ, chỉ có đệ tử trọng yếu mới được nghiên cứu. Con hãy học thuộc nó, xây dựng trụ cột vững chắc, sau này bắt đầu tu luyện sẽ không gặp bình cảnh! Hiểu chưa?"


Phong Tuyền cúi đầu nhìn mớ giấy được dúi vào tay mình, trên đó viết mấy dòng bằng bút bi "Thái thượng đài tinh, ứng biến vô đình, khu tà phược mị, bảo mệnh hộ thân, thông đạt tiên linh, trí tuệ minh tịnh, tâm thần an ninh", rõ ràng là Tịnh Tâm Chú mà người tu đạo ai ai cũng phải tu tập.

Biểu cảm của Phong Tuyền khó lòng diễn tả bằng lời: "... Con hiểu rồi."

Lương Hưng Thành vui mừng gật đầu, xì hơi một phát rồi đứng lên: "Ta vào sân sau lấy xe."

Phong Tuyền còn đang thắc mắc cái cửa tiệm nhỏ xíu như vậy thì lấy đâu ra sân sau nhét vừa được ô tô, Lương Hưng Thành đã quay lại rồi. Ông ta cưỡi chiếc xe đạp lắp giỏ màu đỏ, gọi hắn: "Xe ra rồi, mau lên đi, ta chở con về đạo quán."

Phong Tuyền chậm chạp gấp xấp giấy viết Tịnh Tâm Chú cất vào túi, vừa ngồi sau xe đạp xóc nảy nghiêng tới ngả lui, vừa thầm nghĩ tại sao lúc trước mình không lên xe buýt đi thẳng tới núi Nam Hành mà lại tới đây đi nhờ xe của Lương Hưng Thành chứ?
Lương Hưng Thành mới đèo hắn đi được một đoạn bỗng nhiên quay ngược về, nhảy xuống xe: "Ta đúng là, suýt nữa quên mất."

Phong Tuyền chống xe cho ông ta, nhìn sư thúc của mình vội vội vàng vàng mở cửa, vào tiệm lúi húi một lát rồi xách ra một túi trông như thuốc đông y.

Đúng lúc này, người đàn ông đeo kính gọng mảnh màu vàng đi tới.

Lương Hưng Thành chạy qua đưa đồ cho anh ta, trao đổi vài câu. Xong xuôi, ông ta quay lại nhảy lên xe đạp, chỉ vào người đàn ông còn chưa đi: "Cậu ấy tên là Hà Lượng, là bác sĩ nổi tiếng phố này."

Phong Tuyền cẩn thận bám yên sau, cố gắng để hai chân lơ lửng của mình không cọ vào bánh xe: "Siêu lắm à?"

"Trình độ thì miễn bàn, trước là bác sĩ khoa lâm sàng của bệnh viện lớn - chính là bệnh viện trung tâm Nam Thành thành phố ta đấy. Cậu ấy mới về làm ở phòng khám nhỏ của gia đình, thanh niên nhưng cũng rất là kiên định, quyết ở lại cái hẻm bé xíu này."
Phong Tuyền cũng không chú ý tới câu chuyện về bác sĩ Hà Lượng mà Lương Hưng Thành đang kể lể lắm, mãi tới khi ông ta chỉ vào một nơi họ đang đi ngang qua: "Con nhìn xem, chính là cái phòng khám kia kìa."

Chỉ thấy bên kia đường có một biển hiệu màu xanh lục bắt mắt in dòng chữ lớn màu trắng. Tấm biển dầm sương dãi nắng đã lâu, màu sắc cũng ngả qua tông nâu nhạt dơ bẩn, trên mặt biển thoáng lung lay trong gió là bốn chữ...

... Phòng khám Đại Đồng.

*

Miệt mài đội cái nắng chói chang của buổi trưa hè, cuối cùng hai người cũng đã tới Trường Nhất Quán.

Lúc này trên núi rất vắng vẻ, tiết trời mùa hạ nóng bức, không có du khách nào tới đây. Cành lá hai bên cầu thang dẫn lên núi lao xao lay động, còn có thể nghe được tiếng ve kêu.

Trong quán, Dịch Bách, Thương Dương và một đạo trưởng trẻ không biết tên đang chờ sẵn. Thấy Lương Hưng Thành và Phong Tuyền đến, ba người kia liền đưa ba lô đã chuẩn bị cho họ.
Lương Hưng Thành nói với cả đám: "Có ngươi ở huyện Lâm Sơn bên cạnh mời chúng ta đến làm lễ, để Lan Tương con với... Bề ngoài của Dịch Bách thế này không hay lắm, thôi cứ để ta làm. Tiểu Phong đi theo xem nhé, tham quan học hỏi tí."

Phong Tuyền gật đầu. Thương Dương đi tới bên ấn hắn ngồi thấp xuống, sau đó vuốt vuốt tóc hắn: "Tiểu sư đệ không phải sợ, theo sát sau Dương Dương sư huynh là được rồi!"

Phong Tuyền bất đắc dĩ ngước nhìn lên, ra vẻ dạy hư trẻ con mà nói: "Thích kiểu tóc của anh à? Hay Dương Dương làm thử cũng được."

Hai mắt Thương Dương sáng ngời: "Đúng đúng! Tôi thích mào gà trống đỏ đỏ dựng đứng lắm, mỗi tội gà trống chẳng cho tôi đến gần."

Lương Hưng Thành không nghe thấy cuộc đối thoại ngoài lề đó, hoàn toàn không biết phong cách thẩm mỹ của đạo quán mình đang gặp mối đe dọa cực lớn tên Phong Tuyền.
Huyện Lâm Sơn là một huyện nhỏ trong thành phố Nam Thành, cách trung tâm thành phố không quá xa, đi qua núi Nam Hành là tới. Năm người lên xe buýt, đi hai tiếng đã đến nơi.

Trên đường đi, Phong Tuyền cũng đã nói chuyện với thanh niên tên Lan Tương mặt mày thanh tú, tóc dài búi trên đỉnh đầu, thoạt trông xứng đáng làm gương mặt đại diện đạo quán nhất kia. Cậu ta chính là người tên "Một quẻ mười đồng" trong nhóm chat của đạo quán, còn từng hẹn hắn cùng xuống núi bày sạp nữa. Không giống như Phong Tuyền - cậu nhân viên nghiệp dư bỗng dưng được cho một ghế ở đạo quán, có người nói cậu ta đến từ gia đình có truyền thống đạo giáo, tổ tiên đều là người tu hành.

Mà Dịch Bách không cho ai chút thiện ý bao giờ chính là "Nhóc nhà tôi thi được một trăm điểm" trong nhóm chat. Nói thật, Phong Tuyền chưa từng tưởng tượng rằng cái người đầy vẻ hung ác này lại có con.
Vị khách nữ nhờ đạo quán làm lễ cúng mang họ Đoàn, tuổi gần năm mươi, sống tại một ngôi làng còn chưa được phát triển trong huyện Lâm Sơn. Bà Đoàn ăn mặc thời thượng, vóc dáng đẫy đà, trông rất ra dáng quý phu nhân, sắc mặt hồng hào, nếu nhìn bề ngoài thì không ai ngờ bà ta vừa trải qua cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

Gia đình bà Đoàn chỉ có hai người là bà và con gái. Cô con gái mới sáu, bảy tuổi, chiều cao xấp xỉ Thương Dương, mặc chiếc váy hồng nho nhỏ đứng bên cạnh mẹ.

Bà Đoàn đón năm người họ vào nhà. Ngôi nhà ba tầng này còn rộng hơn cả biệt thự nhà Phong Tuyền, sau cửa lớn là một khoảng sân, giữa sân lát lối đi nhỏ, một bên là chỗ đỗ xe, bên kia là vườn hoa và rau xanh, trước cửa nhà trong trồng một gốc thạch lựu.

Sau khi mời đoàn người vào nhà, bà Đoàn bắt đầu trình bày câu chuyện.
Bà ta muốn cầu phúc và làm lễ cho con trai vừa về miền cực lạc của mình.

Cậu con trai mới qua đời của bà Đoàn tên Phương Đồng – tuy chính bà ta vẫn không thừa nhận con mình đã mất. Thì ra khi còn sống Phương Đồng từng bị ốm nặng, đưa đến trạm y tế trong thôn chữa trị mà bệnh tình không thuyên giảm, ngược lại càng có dấu hiệu nặng hơn, trạm y tế giúp chuyển cậu ta lên bệnh viện tuyến trên, nhưng vài ngày sau thì cậu ta qua đời.

Điều khiến bọn họ cảm thấy kỳ lạ là khi nhắc đến con trai, trên gương mặt bà Đoàn lại nở nụ cười, cứ như thể con bà ta không chết bệnh mà là đi du học ở ngôi trường danh tiếng nào đó chưa về vậy.

Nhìn người phụ nữ hình như đang rất vui mừng kể chuyện đứa con trai đã chết kia, Lan Tương ngồi bên cạnh Phong Tuyền không khỏi rờn rợn, hơi nhích về phía hắn.
Phong Tuyền im lặng ngó bà Đoàn, nghĩ thầm "lại nữa".

Thanh niên rạng rỡ sung sức, vai đeo ba lô một quai, mặc chiếc áo phông đơn giản mà hắn từng thấy ở đạo quán đang đứng im lìm sau lưng ghế sô pha của bà Đoàn.

Tuy mọi người đều cảm thấy cách bà Đoàn nói về con trai có hơi kỳ quặc, nhưng họ chỉ được mời đến làm lễ thôi, không thể hỏi thăm quá kỹ lưỡng.

Đến giờ đã chọn, mọi người cùng thu dọn phòng khách, bày ra các món đồ cần thiết để làm lễ cúng. Trên bàn lễ đặt lư hương, pháp khí và ngũ cung.

Bà Đoàn cùng con gái nhỏ đứng một bên, phía sau họ là linh hồn cậu thanh niên luôn khuyên người khác phải tin tưởng khoa học. Cậu ta nhìn bóng lưng bà Đoàn, ánh mắt đầy bi thương.

Phong Tuyền kín đáo liếc qua, thầm nghĩ cậu chàng ma này chắc chắn là con trai của gia chủ - Phương Đồng đây mà.
Lương Hưng Thành và Lan Tương đã thay pháp bào màu vàng, bắt đầu tụng kinh sám hối.

"Tích ô thủy thanh thiên trung, bích lạc không ca, đại phù lê thổ, thụ nguyên thủy độ nhân vô lượng thượng phẩm. Nguyên thủy thiên tôn đương thuyết thị kinh, chu hồi thập quá, dĩ triệu thập phương..."

Bà Đoàn đứng bên vẫn mang gương mặt tươi cười quái dị nhìn chằm chằm bát tự của Phương Đồng trên bàn lễ, thái độ không hề thay đổi.

Tiếp đó là màn Đạp Cương Bộ Đẩu, bấm tay niệm thần chú, đến khi lễ cúng hoàn thành, bà Đoàn bước ra cảm ơn họ.

"Hai vị chân nhân vất vả quá, bây giờ Phương Đồng nhà tôi cuối cùng cũng có thể cắt đứt những cay độc âm tà kiếp trước, tự do hưởng thụ phúc đức cõi âm rồi."

Phong Tuyền nghe bà ta nói, đôi mày nhíu lại.

Vong linh của Phương Đồng sau lưng bà Đoàn vẫn không rời mắt khỏi bà ta, hình bóng lúc hư lúc thực như sắp tan biến. Khuôn mặt cậu phút chốc trở nên hung tợn, luồng khí đen quẩn quanh bên người, hình dáng cũng dần dần ổn định.
Không chỉ là chấp niệm, cậu ta đã có oán khí.

Lương Hưng Thành đang nói chuyện với bà Đoàn dường như không phát hiện vấn đề trong những lời của bà ta, chỉ nhận phong bì, cười híp mắt nói: "Cư sĩ được như ý muốn là tốt rồi."

Trên thực tế, lễ cúng siêu độ vong hồn lần này tốn khá nhiều thời gian, chỉ chốc lát sau trời đã tối. Đoàn người đạo quán ăn bữa cơm do bà Đoàn chiêu đãi rồi tới nghỉ ở nhà tắm công cộng kiêm quán trọ nhỏ mà bà ta đã sắp xếp giúp. Ở đó chỉ có tổng cộng bốn gian phòng, không có khách trọ nào khác, vì vậy Phong Tuyền và Thương Dương ở chung một gian.

Tắm rửa xong, một lớn một nhỏ ngồi trên hai chiếc giường kê cách nhau một sải chân, mặt đối mặt.

Thương Dương ngoắc ngoắc ngón tay với Phong Tuyền.

Hắn buộc chặt dây áo ngủ, vẫn ở yên tại chỗ: "Có chuyện gì?"
Cậu bé nhảy lên giường Phong Tuyền, ngồi xuống bên cạnh hắn, ra vẻ thần bí nói: "Sư huynh cảm thấy bà Đoàn kia có vấn đề!"

Phong Tuyền cầm khăn lau tóc: "Ừ, rồi sao?"

Thương Dương: "Sư huynh dẫn sư đệ đi chơi nha! Chúng ta lẻn vào nhà bà Đoàn nhìn trộm, xem xem bà ta đang có mưu đồ gì..."

Phong Tuyền phũ phàng chém bay ý định của cậu nhóc: "Cậu là con trai đấy, với lại phải tuân thủ pháp luật, không được làm mấy chuyện lén lút như thế."

Thương Dương quệt miệng xoa gáy, lầm bầm: "Sư đệ đánh sư huynh, đại nghịch bất đạo."

Phong Tuyền lau tóc rồi treo khăn lên: "Đến giờ ngủ rồi. À này..." Hắn lia mắt đánh giá Thương Dương từ trên xuống dưới "Cậu... không tè dầm đấy chứ?"

Thương Dương phẫn nộ: "Còn lâu tôi mới tè dầm! Anh mới tè dầm!"

Phong Tuyền gật đầu: "Tốt nhất là thế, nếu cậu tè ướt giường thì chỉ có nước ngủ đất."
Thương Dương: "Tại sao không phải ngủ trên giường anh?"

Phong Tuyền nhăn nhó: "Ai thèm, nhóc tè dầm."

Thương Dương: !!!

Cậu nhóc đang chuẩn bị nổi cáu, nhưng đúng lúc này, tiếng gõ cửa bỗng liên tiếp vang lên cắt ngang câu chuyện của họ.

---

Hết chương 8

---