Dương Thanh và Lâm Tiểu Hà tựa ở lan can sân thượng, nhìn bầu trời đêm đen nhánh. Dưới lầu không ngừng truyền đến tiếng ồn ào của các bạn học. Những thanh âm kia khi thì choe chóe, khi thì sang sảng, như thể mọi người đã được sổ lồng trong nửa tiếng ngắn ngủi sau một ngày học tập mỏi mệt vậy.
“Chắc là trước giờ cậu chưa từng lên sân thượng hả?” Lâm Tiểu Hà cười nói với Dương Thanh: “Nơi này là căn cứ bí mật của tớ.”
“Căn cứ?” Dương Thanh liếc Lâm Tiểu Hà một cái, trên mặt cô ấy luôn mang theo vẻ đầy sức sống. Điều này làm Dương Thanh rất hâm mộ.
“Ừ.” Lâm Tiểu Hà giơ quyển sách trên tay lên: “Ngày thường tớ đều đọc sách ở đây. Thiên nhiên sẽ làm người ta trở nên tỉnh táo, hiệu suất đọc sách sẽ cao lên.”
“Cậu… rất thích học tập à?” Dương Thanh hỏi ra những lời này rồi lại cảm thấy mình ngốc, Lâm Tiểu Hà không thích học tập thì cô ấy liều mạng đọc sách để làm gì?
“Thích, nhưng cũng không thể không thích. Chỉ có vậy thì tớ mới có thể đi ra ngoài.” Lâm Tiểu Hà nói xong cười chỉ về nơi xa với Dương Thanh, chuyển chủ đề: “Cậu có thấy ngôi sao bên kia không?”
Dương Thanh nhìn theo hướng Lâm Tiểu Hà chỉ, chân trời có mấy ngôi sao đang lập loè trong màn đêm.
“Thấy.” Dương Thanh nói.
“Bên kia thường hay sẽ có máy bay lập lòe bay qua, cách mặt đất rất xa, cách chúng ta cũng rất xa. Nhưng lần nào tớ cũng biết nó sẽ xuất hiện từ nơi đó.” Lâm Tiểu Hà chỉ sang bên trái: “Nhìn đến khi nó biến mất ở chỗ này.” Lâm Tiểu Hà lại chỉ bên phải, sau đó đầy chờ mong cười nói: “Nếu tớ thi vào đại học, tớ có thể ngồi xe lửa, xem máy bay. Hì, có khi đi làm thì tớ còn có thể ngồi trên máy bay đấy.”
Dương Thanh lập tức hiểu lý do Lâm Tiểu Hà nỗ lực học tập: Cô ấy muốn đi ngắm nhìn thế giới rộng lớn hơn.
Về điểm này thì hai người họ giống nhau. Dương Thanh cũng muốn dùng bút vẽ của mình để tô vẽ thế giới này. Lớp phòng ngự trong lòng cô buông lỏng, thật lòng nói: “Chắc chắn là cậu có thể thực hiện nguyện vọng.”
“Nhờ lời tốt của cậu.” Lâm Tiểu Hà cười. Cô ấy than nhẹ một tiếng, lại chuyển chủ đề lần nữa: “Cậu không cần lo cho những người đó. Bọn họ thích bắt nạt kẻ yếu, hơn nữa, tầm mắt chỉ thấp như vậy. Tớ thấy, e là đời này bọn họ chỉ học được đến cấp ba là cao nhất rồi. Cậu khác bọn họ, tớ đã thấy bức vẽ của cậu…”
“Cậu thấy bức vẽ của tớ rồi?” Dương Thanh kinh ngạc ngắt lời Lâm Tiểu Hà.
“Ừm, không phải trường học có bảng tuyên truyền à?” Lâm Tiểu Hà lại cười: “Tớ cảm thấy, chắc chắn cậu có thể trở thành một họa sĩ. Mấy người đó chỉ bằng một phần vạn của cậu mà thôi.”
Lòng Dương Thanh khẽ cuộn trào bao cơn sóng. Cô lớn đến thế này rồi mà trước nay chưa từng nghĩ đến việc mình sẽ làm họa sĩ, chỉ mong về sau có thể làm một giáo viên mỹ thuật mà thôi, được thế là cô đã cảm tạ trời đất rồi. Vậy mà người trước mắt lại cho rằng cô có thể trở thành một họa sĩ. Đối với cô mà nói, sự khẳng định này khiến cô thấy thoải mái vô cùng.
“Cảm ơn cậu.” Dương Thanh nói ra lời từ tận sâu đáy lòng.
“Hì hì, tớ không nói đùa đâu. Tớ đang nghiêm túc đấy. Còn nữa, về sau nhất định tớ sẽ che chở cho cậu, không để cậu bị bọn họ bắt nạt.” Lâm Tiểu Hà nói.
Lâm Tiểu Hà nói được thì làm được. Từ sau lần đó, gần như mỗi ngày Lâm Tiểu Hà đều đến phòng ngủ của Dương Thanh để “tuần tra”. Lần nào cô ấy cũng đều thân thiện nói chuyện với Dương Thanh trong chốc lát. Hai người nói về chuyện học tập, nói về chuyện cuộc sống, có đôi khi, hai người cũng sẽ cùng lên sân thượng đọc sách.
Dương Thanh đã thật sự thấy được máy bay bay ngang qua chân trời, đèn máy bay lấp lóa như sao băng xẹt qua chân trời.
Lâm Tiểu Hà nói, nhất định là chiếc máy bay ấy đang bay đến thủ đô, bởi vì nó bay về phía Bắc. Lúc ấy Dương Thanh đã hẹn với Lâm Tiểu Hà rằng, về sau vào đại học sẽ đi du lịch thủ đô cùng nhau.
Bởi vì có Lâm Tiểu Hà ở đó, nên đám người Chu Mộng Ni đã bớt hơn rất nhiều. Cuối cùng thì Dương Thanh cũng đã có thể thở phào nhẹ nhõm.
Dần dà, càng tiếp xúc với Lâm Tiểu Hà, Dương Thanh càng biết nhiều hơn về tình hình trong nhà cô ấy. Điều kiện gia đình Lâm Tiểu Hà không tốt, sở dĩ cô ấy có thể đi học ở trường cấp ba trấn Lương Vân, đơn giản là vì trường học cấp học bổng cho cô ấy. Nếu không, với thành tích của cô ấy mà nói, cô ấy còn có thể lên trường cấp ba trong huyện học ấy chứ.
Bình thường Lâm Tiểu Hà rất tiết kiệm. Ăn cơm ở nhà ăn, cô ấy lúc nào cũng chỉ ăn một món rau xanh. Cho dù đèn pin đã bị dùng đến nỗi sắp hết pin, thì cô ấy đều cũng sẽ lấy ra cắn thêm hai cái rồi lại dùng tiếp.
Dương Thanh đau lòng thay cho, đau lòng vì Lâm Tiểu Hà tính toán tỉ mỉ như thế, bèn muốn giúp cô ấy. Lúc cô gọi đồ ăn sẽ lấy nhiều thêm, sau đó lấy cớ không ăn hết mà chia cho Lâm Tiểu Hà ăn. Tuy rằng lần nào Lâm Tiểu Hà cũng đều từ chối, còn nói cô phung phí, nhưng thấy Dương Thanh ăn không hết thật, thì cô ấy lại cảm thấy lãng phí, không thể không hỗ trợ mà ăn một ít.
“Nghèo đói là tạm thời, tớ không thể dựa vào sự trợ giúp của người khác để hoàn thành việc học.” Ở trên sân thượng, Lâm Tiểu Hà từ chối pin mà Dương Thanh đưa cô ấy.
“Nhưng mà…” Dương Thanh giả vờ tức giận, cô cứng rắn nhét một đôi pin mới cho Lâm Tiểu Hà: “Vốn dĩ bạn bè nên hỗ trợ lẫn nhau. Cậu từng giúp tớ, dĩ nhiên tớ cũng muốn giúp cậu. Cậu cứ nhìn như vậy là hỏng hai mắt đó, hỏng rồi thì còn thấy thế giới bên ngoài kiểu gì?”
Lâm Tiểu Hà cúi đầu, nhìn Dương Thanh đưa pin qua dưới ánh đèn pin mờ nhạt. Im lặng trong chốc lát, cô ấy mới mỉm cười ngẩng đầu: “Được rồi! Coi như tớ nợ cậu. Chờ tớ có tiền, nhất định là tớ sẽ trả lại cho cậu.”
“Không cần trả.” Dương Thanh từ chối. Cô cũng chỉ có thể cho Lâm Tiểu Hà có mấy thứ này, sao có thể yêu cầu Lâm Tiểu Hà trả mình chứ? Cô thật sự hy vọng rằng mình có thể giúp đỡ Lâm Tiểu Hà nhiều hơn, đáng tiếc thay, cô chỉ là một học sinh bình thường mà thôi.
Trong nháy mắt, trường cấp ba trấn Lương Vân đã chào đón kỳ nghỉ tháng đầu tiên.
Dương Thanh mượn lần nghỉ này mời Lâm Tiểu Hà đến nhà cô chơi. Cô nói muốn vẽ một bức chân dung cho Lâm Tiểu Hà. Dù sao, làm chuyện này ở trường thì không tiện, ở nhà cô sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Sau khi tan học, hai người hẹn nhau ở cổng trường rồi vừa nói vừa cười đi về phía nhà Dương Thanh.
Hôm nay thị trấn vô cùng đông vui, nơi nơi đều có bóng dáng học sinh. Đi đến cửa hàng chụp ảnh Xuân Phong, Dương Thanh đột nhiên ngừng lại.
“Tớ muốn đi chụp ảnh, cậu có chụp với tớ không?” Dương Thanh nhìn Lâm Tiểu Hà. Thật ra cô đã lên kế hoạch chụp ảnh với Lâm Tiểu Hà từ lâu lắm rồi, nhưng nói trước thì sợ cô ấy sẽ không đồng ý.
“Chụp ảnh?” Lâm Tiểu Hà liếc cửa hàng chụp ảnh một cái. Trên cửa hàng chụp ảnh dựng một tấm biển, chụp một tấm ảnh tốn ba đồng tiền, đủ tiền sinh hoạt phí mấy ngày của Lâm Tiểu Hà.
“Tớ có tiền.” Dương Thanh kéo cánh tay Lâm Tiểu Hà: “Dù sao thì tớ cũng muốn chụp hai tấm gửi cho mẹ. Cậu chụp cùng với tớ, để mẹ tớ biết bạn tốt của tớ.”
Lâm Tiểu Hà: “Như vậy… không tốt lắm đâu.”
“Không có gì mà không tốt cả, tớ cứ muốn chụp với cậu đấy.” Dương Thanh kéo Lâm Tiểu Hà, hai người cùng nhau vào cửa hàng chụp ảnh.
Ánh sáng trong cửa hàng khá tối, nhưng mơ hồ có thể phân biệt rõ những bối cảnh trên tường.
Dương Thanh vừa vào cửa đã vội vã giới thiệu với Lâm Tiểu Hà: “Cậu xem có thể chọn rất nhiều bối cảnh. Đây là tòa cao ốc, phía sau còn có bối cảnh đình hóng gió hoa sen, cậu muốn chụp cái nào?”
Lần đầu tiên Lâm Tiểu Hà lộ ra vẻ nhút nhát sợ sệt trước mặt Dương Thanh, cô ấy ậm ừ: “Tớ… gì cũng được.”
“Vậy chụp tòa cao ốc đi. Không phải cậu muốn ra bên ngoài à? Coi như trải nghiệm trước đi nhé.” Dương Thanh gọi người chụp trong cửa hàng, để anh ta hỗ trợ chụp ảnh.
Ban đầu Lâm Tiểu Hà còn rất ngượng nghịu, nhưng đến khi thật sự chụp rồi, cô ấy vẫn lộ ra nụ cười vui sướng. Sau này Dương Thanh mới biết được, từ trước đến nay, Lâm Tiểu Hà chưa từng đến cửa hàng chụp ảnh. Đó là lần đầu tiên cô ấy bước vào cửa hàng chụp ảnh.
Từ cửa hàng chụp ảnh đi ra, Dương Thanh đến cửa hàng gần đó mua đồ ăn vặt. Hai người lại đi dạo ở trên phố một lúc rồi mới chuyển hướng đi về đường nhà Dương Thanh.
Đây là một con đường quê rộng hơn một chiếc ô tô, Dương Thanh và Lâm Tiểu Hà đi chưa được mấy bước đã thấy phía trước có sáu bảy cô gái đang túm tụm với nhau hi hi ha ha nói gì đó.
Dương Thanh cảm thấy kỳ lạ nhưng không quá để ý, nhưng qua vài giây, cô lập tức chú ý đến một hình bóng quen thuộc trong số những người này.
Cả người Dương Thanh lạnh toát, cô lập tức dừng bước chân, kéo cánh tay Lâm Tiểu Hà.
Lúc này Lâm Tiểu Hà cũng đã thấy Chu Mộng Ni, vẻ mặt cô ấy nghiêm lại, quyết đoán bảo vệ Dương Thanh ở phía sau.
“Đừng sợ, có tớ đây mà.” Lâm Tiểu Hà nói.
Đám người kia nhìn thấy Lâm Tiểu Hà và Dương Thanh xuất hiện, vui cười vây lại đây.
“Sao giờ chúng mày mới đến, bọn tao chờ lâu lắm rồi đấy.” Chu Mộng Ni nói.
“Chu Mộng Ni, mày muốn làm gì?” Lâm Tiểu Hà lạnh lùng nói.
Chu Mộng Ni cười xấu xa: “Tao vốn chỉ muốn dạy dỗ Dương Nguyệt Thấm, nhưng mày ở đây cũng tốt thôi. Chuyện lần trước mày hắt nước vào tao, tao còn chưa tính sổ đâu.”
Lâm Tiểu Hà híp mắt: “Mày có thời gian rảnh rỗi thế này không bằng về đọc sách nhiều lên đi. Lần kiểm tra tháng này sẽ không tiếp tục đếm ngược từ dưới lên nữa chứ?”
“Liên quan méo gì tới mày!” Chu Mộng Ni lộ ra vẻ khinh thường: “Ngày nào mày cũng dán vào Dương Nguyệt Thấm, còn không phải là vì mày thấy nó có tiền à? Tao thật sự khinh mày lắm, không có tiền thì không có tiền, cho rằng ôm đùi là có à?”
Lâm Tiểu Hà mím môi, cô ấy siết chặt nắm tay.
Dương Thanh đã bị dọa cho ngây ra. Cô hoảng sợ nhìn quanh vòng người, trừ Chu Mộng Ni ra thì còn có mấy bạn học cùng phòng và vài người không quen biết. Những hình ảnh bị bắt nạt trong phòng ngủ lại chui vào trong đầu cô, cô cảm thấy dạ dày cuộn trào, dường như ngay giây tiếp theo cô sẽ nôn ra.
Chu Mộng Ni hung tợn: “Hôm nay không cho hai đứa mày ăn chút đau khổ, tao không phải họ Chu. Các chị em, lên!”
Dương Thanh vô lực xụi lơ, giá vẽ trên vai cô rơi xuống đất, phát ra một tiếng nặng nề.
Lâm Tiểu Hà cảm thấy không ổn, cô vừa muốn xách Dương Thanh lên, Chu Mộng Ni đã dẫn hai người xông thẳng lại đây.
“Cho chúng mày kiêu ngạo ở trường này!” Chu Mộng Ni nghiến răng nghiến lợi. Cô ta duỗi tay muốn túm cánh tay Lâm Tiểu Hà, lại bị Lâm Tiểu Hà linh hoạt né tránh.
Lâm Tiểu Hà không dám cách Dương Thanh quá xa, nhưng đối phương quá nhiều người, rất nhanh đã ngăn cách cô ấy và Dương Thanh.
Dương Thanh ngồi xổm trên mặt đất, ôm đầu, không hề có suy nghĩ đánh trả. Cô cảm thấy có người đang kéo tóc cô, có người véo cánh tay cô, còn có người muốn đập hỏng giá vẽ của cô. Cô đành phải liều mạng bảo vệ giá vẽ trong tay.
“Á…”
Dương Thanh đột nhiên nghe được một tiếng kêu thê lương thảm thiết, không hề nghi ngờ, tiếng hét thảm này là… Chu Mộng Ni.
“Hì hì!” Tiếng cười của Lâm Tiểu Hà cũng truyền tới.
Dương Thanh từ kẽ hở cánh tay đưa mắt nhìn, chỉ thấy trong tay Lâm Tiểu Hà nắm một cục đá, không hề sợ hãi đối mặt với Chu Mộng Ni và những người khác.
“Chúng mày vào đây, tao cho chúng mày vỡ đầu ngay! Tao nói được thì làm được.”
“Mày… mày…” Chu Mộng Ni nhảy nhót che mũi chân lại, ngũ quan trên mặt méo mó. Hai đứa đàn em của cô ta nhìn Lâm Tiểu Hà như hung thần ác sát cũng khiếp đảm.
Lâm Tiểu Hà chiếm thế thượng phong, cô lại huơ huơ cục đá, nhằm về phía đám người vây quanh Dương Thanh. Đám người kia nhìn cục đá trong tay Lâm Tiểu Hà, bỏ chạy tứ tán.
Dương Thanh che chở giá vẽ, đi theo phía sau Lâm Tiểu Hà chui ra khỏi đám người, hai người cất bước bỏ chạy. Bên tai truyền đến tiếng gió vù vù, phía sau là tiếng mắng chửi của Chu Mộng Ni và những người khác.
“Đừng có dừng, tiếp tục chạy đi!” Lâm Tiểu Hà lớn tiếng nói với Dương Thanh.
Dương Thanh cố gắng đuổi kịp bước chân của Lâm Tiểu Hà. Cô ấy chạy trốn thật nhanh, uyển chuyển nhẹ nhàng như làn gió giữa núi rừng. Trong giây lát, Dương Thanh cảm thấy Lâm Tiểu Hà là tinh linh giữa núi rừng này.
Chạy ra một khoảng thật xa, Lâm Tiểu Hà mới ngừng lại được. Mặt cô ấy đỏ phừng phừng, tóc cũng bị thổi tán loạn.
Lâm Tiểu Hà buông cánh tay Dương Thanh ra, quay lại nhìn thoáng qua. Sau khi xác định đám người kia không đuổi theo, cô ấy mới nhìn về phía Dương Thanh.
“Tay cậu…” Lâm Tiểu Hà đột nhiên kinh hãi.
“Tớ… Tớ không có việc gì.” Dương Thanh thở hồng hộc.
“Không, cậu có việc, cậu bị thương.” Lâm Tiểu Hà cầm lấy tay phải Dương Thanh. Trên ngón trỏ bàn tay phải của Dương Thanh đang chảy máu, vết máu đỏ tươi lan đỏ một vùng: “Cậu chảy máu rồi.”
Dương Thanh sửng sốt. Cô cũng không biết trên ngón tay có thêm vết thương từ lúc nào, vết dài khoảng một xăng-ti-mét, như là bị dao rạch ra vậy.
“Có thể là vừa rồi không cẩn thận nên bị.” Cô nói.
“Mọe! Vết lớn như vậy, chắc chắn là bọn nó cố ý.” Lâm Tiểu Hà phẫn uất: “Không được! Tớ phải quay về nói rõ trái phải với họ.”
Dương Thanh giữ chặt Lâm Tiểu Hà, đôi mắt cô cụp xuống, nói: “Thôi, họ đông.”
Lâm Tiểu Hà nhìn vết thương của Dương Thanh, biểu tình rối rắm. Qua một lát, cô ấy nặng nề thở dài, móc một chiếc khăn giấy trong cặp sách ra, dùng hai đầu ngón tay cầm ngón tay bị thương của Dương Thanh lên, thật cẩn thận băng bó cho Dương Thanh.
“Chu Mộng Ni thật quá đáng! Nếu không phải vì hôm nay tớ ở đây, không biết nó có thể làm ra chuyện gì nữa.”
Dương Thanh bĩu môi, thứ cô để ý không phải miệng vết thương, mà là những lời khó nghe vừa rồi của Chu Mộng Ni. Cô sợ hãi Lâm Tiểu Hà sẽ để ý đến nó.
“Chúng nó nói những lời đó, cậu đừng để ý.” Dương Thanh nói: “Tớ biết cậu không phải người như vậy, chúng nó đang bôi nhọ cậu.”
Tay Lâm Tiểu Hà khẽ run, cô mím môi, đưa mắt nhìn Dương Thanh một cái, lại cười.
“Miệng mọc ở trên người chúng nó. Chúng nó thích thì cứ để chúng nó nói thôi.”