*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Gác xếp ngôn tình by Huyn
Sau màn kịch khôi hài đó, đến người mù cũng ngầm nhận ra mối quan hệ phức tạp giữa họ.
Vết thương của Trình Bách Vũ vốn chưa lành hẳn, sau khi lên bờ, trên áo sơ mi trắng đều in hằn vết máu, thậm chí bác sĩ cũng phải vội vã chạy đến.
Giang Vân Niệm cũng không khá hơn bao nhiêu. Khi được nhân viên kéo lên, cô ta không biết là vì sợ hay vì bị ngạt nước mà mặt không còn chút máu.
Những người có mặt lần lượt tìm cớ rời đi sớm, bữa tiệc vốn rôm rả cách đây vài phút hiẹn tại đột ngột kết thúc, cảnh tượng thê lương hơn hẳn.
Thi Ỷ Ni ngồi bên bể bơi với ly champagne trên tay, trông không có vẻ buồn bã, trái lại, cô khá là thư thái.
Du Chân ghé sát lại, hạ giọng hỏi: “Phương Phương, cậu và Nguyên Dạ là sao vậy?”
Cô ấy hướng đầu về phía cửa thang máy ý bảo, người đàn ông đang đứng đó, nói gì đó với quản lý.
Anh thu lại vẻ bất cần và ngông nghênh vừa rồi, toát lên khí chất của một người ở vị trí cao, gương mặt sắc nét nghiêm nghị, khuyên tai đính kim cương đen phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.
Thi Ỷ Ni chớp mắt, thu lại ánh nhìn: “Sao là sao chứ?”
“Cậu đừng có giả vờ nữa—” Du Chân đẩy nhẹ vai cô, tức giận nói, “Cậu nghĩ tớ bị mù hay bị ngốc? Cậu với Nguyên Dạ lúc nãy ăn ý giống như có tập dợt trước vậy, đến tớ còn không diễn giỏi bằng hai người!”
Thi Ỷ Ni buông ly rượu xuống khẽ thở dài, vai cũng từ từ thả lỏng.
“Nguyên Dạ cũng đã biết chuyện. Thật ra, anh ấy biết Trình Bách Vũ ngoại tình còn trước cả tớ.”
Cô kể cho Du Chân nghe chuyện mình tình cờ gặp Nguyên Dạ, còn có bức ảnh mà anh đã gửi cho cô.
“Thảo nào!” Du Chân gật gù, rồi lại nghĩ ra gì đó, càng khó hiểu hơn, “Nhưng sao Nguyên Dạ lại giúp cậu chứ? Đừng nói với tớ là vì anh ấy tốt bụng đấy nhé!”
“À, chính là…” Thi Ỷ Ni cúi đầu, mím môi, những lọn tóc xoăn bên má rủ xuống, để lộ vành tai đỏ ửng.
“Gần đây anh ấy bỗng hỏi tớ, có muốn kết hôn với anh ấy không…”
Du Chân hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người, cứng đờ vài giây như hóa đá rồi hét lên: “Cái gì?!”
Thi Ỷ Ni theo phản xạ nhìn về phía Nguyên Dạ, rồi đưa ngón tay lên môi ra hiệu.
Du Chân hạ giọng, biểu cảm đầy kích động: “Chuyện như thế này mà cậu còn giấu tớ sao!”
Cô hậm hực xì một tiếng: “Tớ giận rồi, tuyệt giao năm phút!”
Thi Ỷ Ni: “…”
Năm phút sau—
“Thành thật khai báo!” Du Chân lại rướn sát lại bên Thi Ỷ Ni, mặt đầy tò mò, “Sao tự nhiên Nguyên Dạ lại cầu hôn cậu chứ? Hai người từ khi nào đã thân như vậy rồi? Vậy cậu trả lời như thế nào? Cậu có đồng ý không?”
Thi Ỷ Ni bị chuỗi câu hỏi của cô bạn làm cho đau đầu, chỉ chọn câu cuối để trả lời: “Tớ điên sao mà đồng ý!”
Cô ngập ngừng, hàng mi khẽ rũ xuống: “Cậu còn tưởng anh ấy nói thật à? Tớ nghĩ chắc anh ấy hoặc là phát điên, hoặc là uống say bí tỉ.”
“Chưa chắc đâu nhé!” Du Chân quay đầu nhìn bóng dáng cao lớn của Nguyên Dạ, “Nếu chỉ là nói đùa, anh ấy đã không tự tiện đến đây hôm nay, lại còn giúp cậu hả giận. Tớ đoán, anh ấy vừa vào đã nhắm đến Giang Vân Niệm…”
Du Chân đột nhiên nhớ ra điều gì, nheo mắt cười: “Tớ nhớ hồi cấp ba, đúng là có người từng nói về hai người…”
Thi Ỷ Ni nhướng mày: “Nói gì?”
“Nguyên Dạ khi đó rất lạnh lùng, chẳng mấy khi để ý đến con gái, nhưng lại chủ động bắt chuyện với cậu. Sau đó mọi người đồn là anh ấy thích cậu, hai người hẹn hò với nhau. Ôi, cậu không biết đâu, hồi ấy có không biết bao nhiêu cô gái ghen tị với cậu…”
Thi Ỷ Ni đảo mắt: “Anh ấy tìm tớ? Chỉ vì muốn chép bài của tớ thôi! Tớ mà thu lại bài không cho chép thì anh ấy liền không nộp… Bọn họ cứ thêu dệt linh tinh, tớ thấy bài tập khi đó còn chưa đủ nhiều thì có!”
—Nói gì thì nói, nếu hai người thực sự hẹn hò, người được ngưỡng mộ phải là Nguyên Dạ mới đúng!
“Còn có người nói, tên hai cậu hợp lại rất có cảm giác CP. Ha ha đừng nói chứ đúng thật, cậu là ‘Phương—’” Du Chân chỉ vào Thi Ỷ Ni, rồi lại làm động tác xoay vòng tròn bằng tay, “Còn anh ấy là ‘Viên’, Phương và Viên không phải là hợp nhau sao? Hơn nữa tớ nhớ rõ trước kia lúc Nguyên Dạ viết tên mình còn vẽ thêm một vòng tròn…”
Thi Ỷ Ni ánh mắt khẽ động, ngẩn người trong giây lát.
Cô đột nhiên nhớ lại một chuyện tưởng chừng như cô sẽ không bao giờ nhớ ra nữa.
Khi đó là ngày đầu tiên Nguyên Dạ chuyển trường đến, cô chịu trách nhiệm ghi danh sách thông tin học sinh mới.
Chàng trai lười nhác đọc tên của mình, cô vừa viết một chữ “Viên” đầu tiên thì nghe anh nói tiếp: “Không phải chữ ‘Viên’ đó.”
Thi Ỷ Ni nhanh chóng đổi sang tờ giấy khác, viết chữ “Nguyên”.
Người trước mặt bật cười khẽ: “Cũng không phải là chữ ‘Nguyên’ này.”
Thi Ỷ Ni ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt dò hỏi.
Thiếu niên dùng đầu lưỡi chống vào một bên má không nói gì, hàng mi dài khẽ nâng lên, đôi mắt đào hoa sâu thẳm như cười mà không phải cười nhìn cô.
Có bệnh sao??
Thi Ỷ Ni cũng bực mình, rút ra một tờ giấy khác, không kiềm được mà vẽ một vòng tròn ở ô ghi tên.
Nét cười trong mắt Nguyên Dạ ngược lại càng sâu hơn.
Anh cười đến mức hàng mi khẽ rung, đuôi mắt hơi hếch lên, thậm chí còn có chút đỏ, tạo cảm giác vô cùng thu hút.
Ánh mắt nhẹ nhàng lướt xuống bảng tên trước ngực cô, cậu thiếu niên chậm rãi nhướng mày: “Vậy tôi có phải nên gọi cậu là———”
Anh cười đầy vẻ trêu chọc: “Ba chữ Phương?”
Cũng là bắt đầu từ lúc đó, anh luôn gọi cô là Ba chữ Phương…
“Ba chữ Phương.”
Thi Ỷ Ni giật mình, dòng ký ức lập tức tan biến.
Cô quay lại, thấy phiên bản trưởng thành của Nguyên Dạ đang đi đến, phía sau còn có một người phục vụ đẩy bánh sinh nhật — chiếc bánh cũng lớn như chiếc Trình Bách Vũ vừa mang đến, nhưng rõ ràng tinh tế và sang trọng hơn nhiều.
Thi Ỷ Ni nhìn thấy lớp kem phủ ánh lên vàng óng của lá vàng, cùng với những viên trứng cá hồi căng mọng.
“Bồi thường cho em.” Đôi mắt đào hoa của người đàn ông hơi nheo lại, chỉ vào chiếc xe đẩy, “Chiếc bánh lúc nãy, tôi không cẩn thận làm đổ mất rồi.”
Anh nhếch môi, nhướng mày nhìn cô: “Không thể để sinh nhật mà em lại không có bánh được.”
Du Chân khẽ chọc vào eo Thi Ỷ Ni, thì thầm: “Tớ thấy, anh ấy cố ý làm đổ đấy. Anh ấy chỉ là không muốn cậu nhận bánh của Trình Bách Vũ mà thôi…”
Thi Ỷ Ni không đáp, đứng dậy đi qua. Khi nhìn rõ chiếc bánh trên xe đẩy, ánh mắt cô bỗng dừng lại.
Trên chiếc bánh ngoài bảng nhỏ ghi “Happy Birthday,” còn có vài dòng chữ viết bằng sô-cô-la truffle:
“Em rất cao quý, càng thích hợp với tôi hơn.”
Thi Ỷ Ni: “………………”
Thi Ỷ Ni mỉm cười gượng gạo với người đàn ông: “Cảm ơn anh nhé.”
Ngữ điệu của cô chẳng hề mang chút cảm kích nào, mà Nguyên Dạ cũng không thèm để ý, anh khẽ nhếch môi cười nhẹ: “Khách sáo làm gì.”
Anh lấy từ túi ra một chiếc bật lửa, ngón tay thon dài bật nhẹ một cái, tia lửa đỏ rực bật lên, thắp sáng ngọn nến trên bảng.
“Ước đi chứ?”
Thi Ỷ Ni hoàn toàn không có ý muốn ước trước chiếc bánh như vậy.
Cô lườm dòng chữ trên lớp kem hai giây, nghiến răng: “Ước.”
— Con cầu trời cho cuộc đời được hòa hợp chay mặn, hãy mau chóng mang người đàn ông này đi đi.
Không được thì cùng hủy diệt cũng được!
Mệt quá rồi
Du Chân nhìn thấy dòng chữ trên bánh, suýt nữa bật cười thành tiếng. Cô quay sang nhìn hai người đang đứng cạnh nhau, ánh mắt bỗng chốc sáng rực.
Em rất cao quý, càng thích hợp với tôi hơn!
Câu nói đó hoàn toàn không sai!
Cả thế giới đều nói rằng Trình gia trèo cao với Thi gia, nếu nói về gia thế xứng đôi với gia đình của Phương Phương — không phải chỉ có nhà của Nguyên Dạ sao!
Lại nói về giá trị nhan sắc— tuyệt đối miễn bàn!
Phương Phương là một mỹ nhân xinh đẹp động lòng người, trong khi Nguyên Dạ cũng là một người có vẻ ngoài rực rỡ. Hai người đứng bên nhau, quả là một bức tranh tuyệt mỹ.
Nếu ở trong làng giải trí, chỉ cần họ xuất hiện cùng nhau chắc chắn sẽ khiến nhiều người hâm mộ đến phát cuồng…
Cặp đôi Phương – Nguyên chính là định mệnh đó!
Du Chân cố kìm nén nụ cười khẽ hắng giọng: “Quả nhiên Nguyên tổng rất chu đáo, ngay cả kem cũng là loại ít calo.”
Cô nhìn Phương Phương, người đang cúi đầu cắt bánh: “Trứng cá hồi trên bánh chắc là Almas đúng không? Phương Phương rất thích loại này đấy!”
“Đại minh tinh đúng là có ánh mắt tinh tường.” Nguyên Dạ lạnh nhạt khen ngợi, đuôi mắt hơi liếc về phía người bên cạnh, giả vờ thở dài, “Có người còn không biết quý trọng. Dùng tôi xong liền vứt bỏ không nhìn tới”.
Thi Ỷ Ni: “…”
Cái gì gọi là “Dùng xong tôi” chứ?
Cô hơi mạnh tay cắt một miếng bánh có chút lộn xộn, đặt lên đĩa sứ rồi đưa cho người đàn ông bên cạnh, cũng không nhìn anh: “Ăn đi.”
Ăn để ngậm miệng lại.
Thi Ỷ Ni cúi đầu tiếp tục cắt bánh, bỗng nghe tiếng anh vọng xuống từ phía trên: “Ba chữ Phương?”
Cô ngẩng lên theo phản xạ, nhìn thấy bàn tay thon dài của người đàn ông đang đưa tới, nhẹ nhàng chạm vào chóp mũi cô.
Cảm giác mát lạnh, lướt qua như chuồn chuồn chạm nước.
Cô nhìn chăm chú vào ngón tay của dính chút kem trắng của người đàn ông, cánh môi đỏ thắm hơi hé mở, mũi vẫn còn vương chút kem, hiện ra dáng vẻ ngây thơ đáng yêu mà ngày thường không thấy.
Nguyên Dạ nhìn với ánh mắt sâu thẳm, nụ cười trên môi anh có chút lưu manh lại mập mờ.
Thi Ỷ Ni nhắm mắt lại: “Anh có bệnh sao!?”
Nói xong cô tức giận với tay lấy ít kem trên bánh,giơ tay muốn bôi lên mặt người đàn ông.
Nhưng còn chưa kịp ra tay, Nguyên Dạ đã nhanh tay lẹ mắt bắt lấy cổ tay cô.
Lòng bàn tay ấm áp của anh ấp lên cổ tay cô, những ngón tay thon dài và mạnh mẽ, chỉ dùng hai ngón đã dễ dàng nắm gọn cổ tay cô.
Thi Ỷ Ni ngước mắt, đối diện với yết hầu rõ ràng của người đàn ông — lần đầu tiên cô cảm nhận rõ ràng sự áp đảo về chiều cao của anh.
Thực ra cô không hề thấp, còn đi giày cao gót, vậy mà đứng cạnh anh vẫn bị lấn át đến mức nhỏ bé.
Thi Ỷ Ni ngẩng đầu lên, đối diện với đường nét rõ ràng trên cằm của người đàn ông: “Anh buông ra!”
Mặt nước hồ bơi bỗng gợn sóng, mái tóc xoăn phía sau của cô bị gió thổi bay, tà váy nhẹ nhàng như thủy triều tràn về phía người trước mặt, lả lướt trên chiếc quần tây của anh, xoắn xuýt như sợi tảo biển.
Nguyên Dạ nhìn cô, lông mi phủ bóng nhẹ dưới đôi mắt sâu thẳm. Anh không buông tay, nắm lấy cổ tay cô đè thấp một chút,đưa xuống ngang với đôi môi của mình.
Anh mở miệng khẽ liếm qua lớp kem trên tay cô, khéo léo không chạm vào làn da cô, như thể chỉ muốn nhón lấy một cánh hoa hồng mà không làm tổn thương nụ hoa mềm mại.
Đầu lưỡi đỏ rực với lớp kem trắng quay trở lại trong miệng anh, người đàn ông không giống như vừa ăn một chút kem, mà như một yêu tinh vừa ăn xong bữa.
Anh nếm hương vị trên khóe môi một chút rồi nhếch môi khẽ cười: “Rất ngọt.”
Thi Ỷ Ni: “!”
Không biết xấu hổ!
*****
Chẳng ai ăn bánh đàng hoàng cả, phần kem dính lên nhau còn nhiều hơn phần được ăn.
Thi Ỷ Ni không bao giờ ngờ rằng mình sẽ đùa nghịch như một học sinh tiểu học, cảm giác này rất ngốc nghếch, nhưng lại có chút buông thả và nhẹ nhõm lạ kỳ.
Cô kéo váy lên, theo chân người phục vụ rời khỏi tầng thượng, vào thang máy đi đến phòng VIP để chỉnh trang lại vết kem dính trên người.
May mắn là hầu như không có vết bẩn nào dính lên váy. Chiếc váy này cô đã đặt riêng trước khi rời Mỹ, nếu bị kem làm hỏng, cô nhất định sẽ cào nát mặt Nguyên Dạ.
Sau khi rửa sạch xong, Thi Ỷ Ni định rời đi thì bức “tường” phía sau cô đột nhiên di chuyển.
Cô nhanh chóng nhận ra: đó là một vách ngăn có thể tháo ra, nếu gỡ bỏ, hai phòng VIP sẽ nối thành một.
Nguyên Dạ từ tốn bước đến, hàng lông mày cao nhướng lên hơi nhíu lại. Anh cũng không nhìn cô mà tiện tay kéo một chiếc ghế ngồi xuống.
“Qua đây giúp tôi một chút.”
Thi Ỷ Ni chần chừ rồi bước đến.
Người đàn ông cúi đầu, để lộ phần gáy trắng lạnh lẽo trước mặt cô.
“Hình như trên tóc tôi vẫn còn dính kem.”
Giọng anh hơi ngả về phía tà váy của cô, âm thanh trầm thấp rầu rĩ. Cổ anh hơi nghiêng, bóng dáng bờ vai săn chắc hiện lên dưới lớp áo đen.
Thi Ỷ Ni lấy ra một cái khăn ướt, trong lúc cúi xuống ánh mắt cô vô tình dừng lại ở tai phải của anh.
Nhìn gần như vậy, chiếc khuyên tai kim cương đen chỉ là một khối hình lập phương đơn giản, mỗi mặt cắt đều vuông vức tinh xảo.
Cô đưa tay, khăn ướt lướt từ sau tai người đàn ông lên đến chân tóc, trực tiếp đi đến đỉnh đầu của anh.
Gần đây, tiêu chuẩn thẩm mỹ không chỉ dừng lại ở xương mặt mà còn khắt khe đến cả hộp sọ.
Đỉnh đầu của Nguyên Dạ đúng là chuẩn mực đẹp đẽ, hộp sọ đầy đặn tinh tế, phối hợp hài hòa với đường nét khuôn mặt hẹp và sắc sảo…
Thi Ỷ Ni lau sạch lớp kem trên tóc anh: “Xong rồi.”
Người đàn ông đứng thẳng dậy, kéo nhẹ cổ áo rộng rãi rồi ra hiệu vào vết kem trên tóc cô: “Có cần tôi giúp em không?”
Thi Ỷ Ni vừa định nói “không cần,” Nguyên Dạ đã đưa tay chạm vào bên tóc cô.
Phía sau tai cô như có chiếc lông vũ nhẹ lướt qua.
Chỉ một khoảnh khắc, anh đã rụt tay lại, đưa tay trước mặt cô, đầu ngón tay dính chút kem trắng đã tan.
Thi Ỷ Ni theo phản xạ sờ tai, vành tai mềm mại khẽ nóng lên. Cô lườm anh một cái, ném khăn ướt vào người anh rồi quay người bước ra ngoài.
Nguyên Dạ khẽ nhếch môi, vừa cúi xuống nhặt chiếc khăn lên liền thấy cô gái lại kéo váy quay trở lại. Không nói không rằng, cô đẩy anh vào sâu trong phòng kéo vách ngăn ra.
Nguyên Dạ nhướng mày, nghe thấy tiếng động bên ngoài, lập tức hiểu ra: Trình Bách Vũ và Giang Vân Niệm đang đi đến.
Giọng của họ không nhỏ, có vẻ đang cãi nhau.
Anh không tiếng động cười nhạo, giọng điệu trầm thấp khàn khàn: “Ba chữ Phương.”
Cô gái đứng sát anh, hơi nghiêng đầu, ánh mắt anh ngay lập tức chạm vào đường cong mượt mà trên bờ vai trắng ngần.
Trong hõm xương quai xanh của cô còn sót lại vệt trắng, hương kem ngọt ngào, hoặc cũng chính là mùi hương tự nhiên của cô, khiến anh nghĩ đến món pudding mềm mịn thơm ngậy.
Ánh mắt anh lóe lên, giọng nói trầm thấp: “Nhìn chúng ta thế này,không phải giống như chúng ta đang yêu đương vụng trộm sao?”.
Thi Ỷ Ni sững lại, một lúc sau mới phản ứng.
Đúng rồi, tại sao cô phải trốn?
Cô liếc anh một cái, giọng khẽ châm chọc: “Nghe như anh cũng rất có kinh nghiệm nhỉ.”
Nguyên Dạ khẽ nhíu mày, nhếch môi cười lạnh: “Đừng đánh đồng tôi với loại người đó.”
“Chỉ có những sinh vật chưa tiến hóa hoàn toàn như Trình Bách Vũ, mới không kiểm soát nổi nửa thân dưới của mình. Không giống tôi ——”Anh đột nhiên nghiêng người sát lại gần, sống mũi cao gần như chạm vào hõm tai cô, “Tôi chỉ biết trân trọng em.”