Là Yêu Hay Hận

Chương 17: Tình yêu không thể kiểm soát



Bên ngoài phòng ngủ bỗng có tiếng gõ cửa, giọng Quách Thiệu Luân vọng vào: "Thiếu soái, có người đến Hoa Thinh châu, muốn gặp ạ."

Hắn chỉ nhìn khuôn mặt trắng như tờ giấy của Lâm Hàng Cảnh, chẳng thèm quay đầu lại, tay bưng bát cháo, tức giận quát: "Đuổi đi!"

Giọng Quách Thiệu Luân trở nên rất khó xử: "Thiếu soái, sợ là người này..."

Mặt Tiêu Bắc Thần khó chịu hẳn, hắn đặt bát cháo sang một bên, quay người đi mở cửa. Quách Thiệu Luân thấy hắn thì nho nhỏ báo: "Là thất phu nhân tới."

Hắn ngẩn ra, một lúc sau mới nói: "Đến nhanh thật!" Hắn liếc a hoàn Vân Nghệ đang đứng bên cạnh một cái, ra ý cho phép cô vào phòng, hắn nói: "Đút hết bát cháo đó cho cô ấy." Vân Nghệ nhanh chóng đi vào.

Hắn xuống lầu, đợi dì bảy tới. Dì bảy vừa từ miếu về lúc chiều thì liền biết tin, chẳng kịp lo gì, chạy thẳng tới Hoa Thinh châu. Mới đi vào phòng khách đầy một đống bừa bộn các mảnh vỡ thì nhìn thấy Tiêu Bắc Thần, bà không nói gì, đi thẳng đến tát cho hắn hai cái. Hắn lặng im nhận hai cái tát, dì bảy tức giận tới mức trợn trừng mắt, từng giọt nước mắt trào ra: "Cậu ba, dì hỏi con, con có còn là người không?!"

Hắn vẫn không nói năng gì, tay dì bảy run lẩy bẩy vì tức: "Chuyện này mà để cha con biết xem, con còn cái mạng này nữa không?! Ông ấy sẽ bắn một phát chết ngay! Lúc này thím Lưu nhà họ Lâm đang muốn liều chết với dì, con làm ra chuyện như thế rồi, định làm thế nào đây?"

Hắn chỉ nói có bốn chữ: "Con lấy em ấy!"

"Nghĩ hay đấy nhỉ!" Dì bảy giận, mặt mày tái xanh, xoắn cái khăn tay rồi mắng: "Chuyện đã đến nước này con bảo dì phải mở miệng thế nào? Nó là đứa thà chết chứ không chịu nhục! Vậy mà con cũng dám làm chuyện đó! Con muốn nó chết phải không! Chi bằng con bắn nó một phát còn khiến nó thoải mái hơn!"

Bà cứ mắng như thế, hắn vẫn luôn im lặng, càng tức nước mắt càng tuôn ra nhiều, bà nói: "Lâm Hàng Cảnh đâu rồi? Để dì đưa nó về."

Hắn nắm chặt tay, chầm chậm nói từng chữ: "Cô ấy đã là người của con, không ai được đưa đi!" Trong giọng hắn có sự quả quyết không cho bất kỳ ai phản đối, có sự hăm dọa nếu không đạt được mục đích thì không được. Dì bảy nuôi hắn từ nhỏ, biết thừa tính này của hắn. Bây giờ bà chỉ cảm thấy đau lòng, bà ngừng một lát, cầm khăn tay lau nước mắt rồi nói: "Con như thế này là ý gì?! Con muốn nhốt nó lại, nó lại kiên cường như thế, con có thể nhốt nó cả đời sao?"

Tiêu Bắc Thần đáp: "Vậy con sẽ giữ cô ấy cả đời!"

"Con đúng là" Dì bảy run rẩy cả người, càng lúc càng tức, nhưng lại không làm gì được hắn, chỉ run run nói: "Vậy... Vậy con để dì đi thăm nó."

Ánh mắt hắn lạnh nhạt, quay người đi rồi sai Quách Thiệu Luân: "Tiễn dì về."

Dì bảy ngớ người, nhìn theo hắn đang bước lên lầu. Bà không thể tin nổi, hỏi một cách ngạc nhiên: "Bắc Thần, cuối cùng con định làm gì? Con có phải là quỷ dữ không?!"

Bà định đi lên theo, nhưng Quách Thiệu Luân đã tới, cung kính nói: "Thất phu nhân, mời theo tôi." Ngay lập tức dì bảy phát điên, giơ tay tát một cái lên mặt hắn, quát: "Cậu là cái thá gì, dám cản tôi? Nói cho Tiêu thiếu soái nhà các cậu biết, giờ nó lông cánh đầy đủ rồi, tôi không làm gì được, cứ đợi đại soái về rồi tất sẽ có người xử lý nó!"

Quách Thiệu Luân chịu một cái tát cũng chẳng dám ho he. Dì bảy xoay người đi ra ngoài phòng khách, hắn hoang mang đi theo, ra đến cổng gỗ mun có khắc hoa sen chạm đất, lại đi thêm vài bước đến hành lang bên ngoài thì dì bảy mới dừng lại, quay đầu hỏi: "Tôi hỏi cậu, giờ Hàng Cảnh thế nào? Cậu dám nói dối nửa chữ tôi lột da cậu!"

Hắn vội vàng trả lời: "Thất phu nhân yên tâm, thiếu soái coi Lâm cô nương còn quan trọng hơn mạng của chính mình. Hiện giờ cũng vì cô ấy nên thiếu soái mới dám không thuận theo ý phu nhân như vậy."

Dì bảy biết lời Quách Thiệu Luân là thật nên mới dần yên tâm: "Chuyện đó thì tôi yên tâm, nhưng chuyện mà tôi lo chính là... Cậu thay tôi khuyên cậu ba một câu, việc đến nước này, ván đã đóng thuyền, tình cảm thì vẫn cần có thời gian, nó phải sửa cái tính nết của mình đi, chứ hai đứa gượng ép ở bên nhau thì vĩnh viễn sẽ không thể hòa hợp được!"

Quách Thiệu Luân nói: "Vâng!"

Dì bảy lại thở dài, đi vài bước nói tiếp: "Còn nữa, chăm sóc cậu ba cho tốt. Tôi thấy nó như thế cũng thật đau lòng." Quách Thiệu Luân liên tục đáp "vâng", tiễn dì bảy đi cả đường ra ngoài.

***

Đêm khuya, mấy vị bác sỹ đi xuống lầu, ai ai cũng như trút được gánh nặng, vào thư phòng báo cáo với Tiêu Bắc Thần là tình trạng của Lâm cô nương này đã ổn định rồi. Đã uống được thuốc, sốt đang hạ dần, lúc này thuốc vừa có tác dụng nên cô đang ngủ yên. Xem ra sẽ không còn gì đáng ngại.

Lúc bác sỹ nói những lời này thì ngay cả Quách Thiệu Luân cũng thở phào nhẹ nhõm, Tiêu Bắc Thần ngồi đó nghe bác sỹ nói, hắn trầm mặc, một lúc lâu sau mới nói: "Vậy tôi đi xem sao."

Hắn đứng dậy, còn chưa đi được mấy bước thì cả người lảo đảo, hóa ra là vướng vào tấm thảm vuông trải dưới đất. Chuyện vướng chân kiểu này đến chính hắn cũng thấy vớ vẩn, hắn chẳng quay đầu lại, chỉ nói: "Còn không vứt cái thảm này đi! Trải ở đây trông không ra làm sao!" Quách Thiệu Luân không dám cười, nhanh chóng đáp: "Vâng, sẽ cất ngay lập tức." Vừa nói xong thì Tiêu Bắc Thần đã đi ra ngoài.

Tiêu Bắc Thần đi vào trong phòng ngủ chính, trong phòng yên tĩnh, chỉ có a hoàn Vân Nghệ ở lại chăm sóc. Cô thấy hắn đi vào thì vội đứng dậy, định nói thì hắn phất tay ý bảo cô yên lặng. Cô cũng là người tinh ý nên lặng lẽ đi ra ngoài.

Lâm Hàng Cảnh đang ngủ say, cuộn mình trong chăn, khuôn mặt vẫn không có sắc hồng như trước, dáng vẻ trông giống như đứa trẻ sơ sinh, rất yếu ớt. Hắn đi đến gần, đặt tay sờ lên trán cô, quả nhiên đã hạ sốt rồi. Hắn thầm thở phào, ngồi xuống bên cạnh nhìn bàn tay trắng trẻo của cô buông thõng bên thành giường. Hắn nhớ lại cái đêm mà cô tới Tiêu gia lần đầu tiên, cũng ốm như thế này, cũng cuộn mình như đứa bé thế này, khiến người ta vô cùng thương yêu. Hắn chầm chậm cầm lấy bàn tay cô, giữ thật chặt trong lòng bàn tay mình, sẽ không bao giờ buông ra nữa, hắn gọi khẽ cô: "Cửu Nhi..."

Lâm Hàng Cảnh đang mê man, tinh thần không tỉnh táo, chỉ cảm giác được có người nắm tay mình, có người gọi tên cô, ấm áp đến vậy, an ổn đến thế. Đây là cảm giác mà bao năm nay cô chưa từng cảm nhận được, cô không có sức mở mắt, nước mắt men theo hàng mi dài trào ra, cô chỉ lẩm bẩm nho nhỏ gần như khó nghe được: "... Mẹ... con muốn về nhà..."

Trái tim hắn thắt lại một chút, cái đau buốt từng trận trong tim. Hắn cầm bàn tay nhỏ của cô chạm lên mặt hắn, nhẹ nhàng nhìn dáng vẻ đang ngủ của cô, trong ánh mắt hắn có tình cảm nồng nàn vô hạn, hắn nói nhỏ: "Lâm Hàng Cảnh, đời này kiếp này em thuộc về tôi, không ai có thể cướp được."

Đến cuối cùng vẫn là không thể buông tay.

Hóa ra thành trì xây dựng kiên cố, tim đồng da sắt đến thế nào cũng không chịu nổi nước mắt của cô, chỉ cần một giọt cũng khiến hắn sụp đổ.

***

Tiêu Bắc Thần coi như ở Hoa Thinh châu nên chuyện lớn nhỏ gì của Dĩnh quân cũng được truyền thẳng tới đây. Mạc Vỹ Nghị và Hứa Tử Tuấn cứ có chuyện là lại tới. Do chính phủ trung ương miền nam đang tập trung lực lượng đối phó với Dĩnh quân, nhượng bộ cho người Nhật, kiên trì với kế an nội trước mới diệt ngoại dẫn đến việc học sinh biểu tình chiến tranh trong nước. Nhất thời, chính phủ miền nam vô cùng loạn lạc, Dĩnh quân ở miền bắc thì vẫn vững như núi, không hề bị ảnh hưởng, do đó trận giằng co giữa nam bắc này vẫn sặc mùi súng đạn như trước.

Chiều tối hôm nay, Tiêu Bắc Thần vừa về từ đại doanh bắc, thấy a hoàn Vân Nghệ đang bưng mâm cơm có vài món ăn và một bát cháo lên lầu, hắn đi tới bảo: "Cô ấy sao rồi?" Vân Nghệ là a hoàn lớn lên từ nhỏ ở Tiêu gia, cũng coi như một nửa là người Tiêu gia rồi, cô cười nói với Tiêu Bắc Thần: "Chúc mừng Tam thiếu gia, chiều này Lâm cô nương đã tỉnh hắn rồi, còn rời giường đi lại vài bước nữa."

Hắn cảm thấy hơi hơi yên lòng, khẽ cười, ngẩng đầu nhìn lên lầu rồi đón lấy mâm cơm từ tay Vân Nghệ: "Đi làm việc khác đi, tôi đem lên cho cô ấy." Vân Nghệ đưa cho hắn xong liền lui xuống. Hắn đi lên lầu, cửa phòng ngủ chính chỉ khép hờ, hắn gõ cửa, đợi một lúc không thấy có tiếng đáp lời bèn đẩy cửa đi vào. Vừa vào đã không thấy cô ở trên giường, hắn lo lắng nhìn chung quanh, cô đang quay lưng với hắn ở phía sô pha, giơ tay cầm lấy ấm trà đặt ở trên bàn bên cạnh, có vẻ là muốn uống nước. Hắn vội vàng đặt mâm cơm lên cái giá gỗ tử đàn ở bên rồi sải bước tới đỡ cô, vừa mới nói: "Em đừng động..." thì cánh tay hắn đã bị đẩy, Lâm Hàng Cảnh giãy ra sau đó ngã nhào xuống sô pha, cố gắng cách hắn xa một chút. Những động tác này khiến cô mệt đến mức thở hồng hộc, cô cố gắng chịu hoa mắt chóng mặt, trừng mắt nhìn Tiêu Bắc Thần rồi tức giận quát: "Anh ra ngoài cho tôi!"

Cô tức đến mức hô hấp không đều, cả người run rẩy. Hắn im lặng một hồi, cúi đầu rót một chén trà đặt lên bàn: "Nước đây, em uống đi."

Cô nói: "Được, anh không ra, tôi ra. Tôi không muốn ở cái nơi này!"

Hắn thoáng nhìn cô, lạnh lùng đáp: "Em nên biết là nếu không được tôi cho phép thì em không thể ra khỏi đây nửa bước!"

Sự bình tĩnh của hắn như là tất cả những gì hắn nói, tất cả những gì hắn làm đều không thể cãi lại. Hắn đích thân hại cô, hắn đích thân đẩy cô vào cơn ác mộng này, để cô sống không được mà chết cũng không xong, còn hắn vẫn ngang nhiên đứng trước mặt cô như bây giờ, hắn coi cô là gì?

Cô gắng gượng đứng dậy từ sô pha, vịn vào cái giá gỗ tử đàn. Tiêu Bắc Thần ngẩn người, thấy cô cầm lấy một đĩa thức ăn, đập vào cái giá cho nó vỡ thành từng mảnh. Cô nắm lấy một mảnh vỡ trong tay, lúc quay đầu lại, đôi mắt đang chứa nước mắt đó trở nên vô cùng tuyệt vọng, cô nói như đã điên lên: "Anh còn ép tôi tôi sẽ chết cho anh xem!"