Bước chân của hắn tức khắc dừng lại, cả người cứng đờ.
Phía sau là tiếng thổn thức của cô, khóc đến đau đớn, như mất đi thứ quý giá nhất. Hắn giống như không dám tin, quay đầu lại, trong đôi con ngươi đen nhánh đó là nỗi kinh ngạc. Cô đang nằm trên giường đầy yếu ớt, nước mắt lã chã, giọng nói nho nhỏ: "Anh ấy... không thể chết."
Hắn sải bước dài đến, nắm lấy bàn tay nóng rực của cô, đôi mắt đầy tơ máu được ngọn lửa đốt sáng, tim đập như trống đánh, hắn vội vàng hỏi: "Ai không thể chết? Em nói mau đi, ai không thể chết?"
Hắn hỏi dồn dập, như đã mất hết lý trí, mà chỉ còn lại sự điên cuồng. Hắn đã sử dụng gần hết cả sức lực của bản thân mình, liều lĩnh chờ câu trả lời của cô, câu trả lời có thể khiến hắn lên thiên đường hoặc xuống địa ngục. Cô thì thào một câu rất nhỏ: "... Anh ba... không thể chết."
Tiêu Bắc Thần ngơ ngẩn nhìn cô.
Hô hấp của hắn càng ngày càng nặng nề, cả người run rẩy, trái tim như đong đầy thứ gì đó. Cảm giác ấm áp lan tràn trong tim hắn, thần kinh căng thẳng nhiều ngày như được giải thoát trong một tích tắc. Hắn cúi người xuống, không nói không rằng mà ôm chặt lấy Lâm Hàng Cảnh đang mê man, từ từ cúi đầu xuống, giọng nói không kìm nén được sự run rẩy: "Hàng Cảnh... Hàng Cảnh của anh..."
Hóa ra ông trời vẫn còn để tâm tới hắn một chút.
Mấy ngày không ngủ không nghỉ, chỉ toàn lo lắng, đến giờ hắn đã dày vò chính mình gần như điên lên, mối hận đầy đau thương đó như đã cắn nuốt cả người hắn. Khuôn mặt anh tuấn càng u ám hơn trong bóng tối. Mấy ngày nay, hắn cất giấu tất cả sự tuyệt vọng trong đáy lòng, nỗi đau như sóng ngầm lan tràn khắp người hắn, làm giọng nói trở lên khản đặc, hắn nói nhỏ: "Hàng Cảnh, ba mất rồi, em năm mất rồi, em sáu mất rồi."
Cô vẫn lẳng lặng nằm, căn phòng yên tĩnh, không có lấy một tiếng động. Thời gian như thuộc về hắn và cô, hắn dựa trên giường, ôm cô vào lòng, cơ thể cô vừa ấm vừa mềm mại, như một đứa bé không hề đề phòng gì với thế giới bên ngoài. Ngón tay nho nhỏ nằm trong lòng bàn tay hắn, chúng trông yếu đến mức như đụng là gãy, nhưng lại trở thành chỗ dựa tinh thần cuối cùng của hắn, thành nơi hắn có thể cho phép bản thân trở nên yếu đuối.
Hắn cứ ôm cô như vậy, trái tim vốn bị đè nén bởi áp lực, nay có ngày càng nhiều sự yên tâm ấm áp, hắn chỉ nghiêng đầu một chút mà đã chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm, Quách Thiệu Luân đang gà gật trong phòng bảo vệ ở Hoa Thinh châu, chợt nghe tiếng bước chân. Hắn mở mắt ra, đội trưởng đội đặc nhiệm Diệp Thịnh Xương đi vào, khuôn mặt hớn hở và có đôi chút vội vàng. Quách Thiệu Luân thấy thế thì đoán ngay việc đàm phán hòa bình giữa nam bắc đã có kết quả, hắn vừa đứng dậy thì Diệp Thịnh Xương liền nói: "Chú Quách, nhàn hạ quá nhỉ, còn ngủ được một giấc cơ đấy. Mau dẫn tôi đến gặp thiếu soái."
Quách Thiệu Luân thấy trời mới tảng sáng, hắn đi ra ngoài, ngóng nhìn lên lầu, sau đó do dự một lát mới nói: "Chuyện anh muốn báo có gấp không?"
Quách Thiệu Luân bèn đáp: "Đã ba bốn ngày thiếu soái không chợp mắt, quá sức mệt mỏi. Hôm qua mới ngủ được một chút, nếu như là việc gấp thì tôi đi báo, còn nếu..." Hắn mới nói tới đây thì đã nghe tiếng chân bên trên lầu, Quách Thiệu Luân ngẩng đầu lên, Tiêu Bắc Thần đang đi xuống cầu thang, trên tóc hãy còn những giọt nước, chắc là vừa mới rửa mặt xong.
Tiêu Bắc Thần thấy Diệp Thịnh Xương, Diệp Thịnh Xương nhanh chóng đi đến, nghiêm chào: "Thiếu soái, Mạc tham mưu trưởng và Dư Bạch tiên sinh đã gửi thư về, có kết quả rồi."
Ánh mắt Tiêu Bắc Thần sáng lên, vẫy tay một cái: "Vào thư phòng rồi nói."
Diệp Thịnh Xương và Tiêu Bắc Thần đi thẳng vào thư phòng, còn Quách Thiệu Luân thì dẫn theo lính đứng gác ngay hành lang. Trời mới tờ mở sáng, đèn tường xanh lá đang hắt ra ánh sáng mờ ảo, chiếc đồng hồ kêu tích tắc, càng khiến không gian thêm yên tĩnh. Tới khoảng mười giờ thì Quách Thiệu Luân mới nghe giọng Tiêu Bắc Thần từ bên trong vang đến: "Quách Thiệu Luân, cậu vào đây."
Quách Thiệu Luân nhanh chóng mở của vào, bên trong đầy khói thuốc, Diệp Thịnh Xương đang ngồi trên sô pha, tay còn cầm một điếu thuốc. Tiêu Bắc Thần thì cúi người về phía trước, nhìn bản đồ chiến trận trải trên bàn, ánh mắt sáng ngời như đuốc, ngẩng đầu lên nói với hắn: "Cậu đi sắp xếp đi, tối nay tôi mở tiệc chiêu đãi công sứ Nhật." Hắn nói đến đây thì cười lạnh: "Giữ hắn ở Bắc Tân lâu như vậy rồi, cũng đã tới lúc tiễn đi."
Đến chiều Lâm Hàng Cảnh mới tỉnh lại, vừa hết sốt nhưng vẫn rất đau đầu. Vân Nghệ chăm sóc ở cạnh thấy cô mở mắt thì vui mừng nói: "Tốt quá, cuối cùng thiếu phu nhân cũng tỉnh, mấy ngày nay tam thiếu gia lo lắng lắm rồi."
Lâm Hàng Cảnh nằm trên giường nghe Vân Nghệ nói thế thì xoay mặt đi. Rèm mỏng màu hồng nhạt che cánh cửa sổ kính, trong bình hoa bằng sứ có cắm mấy cành hoa huệ trắng muốt, cô khẽ mở miệng, giọng khàn khàn: "Mấy bông hoa kia cần ánh sáng."
Vân Nghệ ngẩn người, nhìn thấy mấy bông hoa đang nở thì đáp nhanh: "Vậy em sẽ mở cửa sổ ra."
Lâm Hàng Cảnh cố gắng ngồi dậy, Vân Nghệ nhanh nhẹn lấy chiếc gối kê đằng sau cho cô, cô dựa trên trường, hít thở hơi khó khăn, cô nói nho nhỏ: "Tôi khát, nhờ em lấy cho tôi cốc nước."
Vân Nghệ bèn đi rót nước cho cô, cô cầm lấy cốc sứ trắng bằng cả hai tay, uống chầm chậm, sau đó cảm thấy đỡ hơn một chút. Có người bước nhanh vào phòng, Vân Nghệ quay đầu lại nhìn, thấy rõ người đó là ai thì vui mừng nói: "Tam thiếu gia, đúng lúc quá, Lâm cô nương vừa mới tỉnh lại."
Bước chân hắn thoáng ngừng lại, có thể nhận thấy được một tiếng thở phào lặng lẽ từ hắn. Ánh mắt sâu thẳm của hắn nhìn đến cô đang cầm cốc nước, cô không ngẩng đầu chỉ chăm chăm ôm chiếc chén. Khuôn mặt trắng nhợt càng hiện vẻ lạnh lùng. Vân Nghệ đứng bên thấy vậy thì vội vã nói đỡ: "Thiếu phu nhân hôn mê làm tam thiếu gia lo chết đi được, cả ngày chỉ lo việc chăm sóc, còn không kịp thay quần áo. Mà thiếu phu nhân còn toàn mơ ác mộng nữa, nói mớ gì gì sống chết gì đó, không biết là mơ gì nữa..."
Ngón tay Lâm Hàng Cảnh run run, chiếc cốc trên tay liền rơi xuống thảm. Nước bên trong tràn ra lặng lẽ thấm hết xuống thảm lông mềm. Vân Nghệ nhanh chóng nhặt cốc lên hộ cô, ngẩng đầu thấy sắc mặt Lâm Hàng Cảnh khó coi hơn thì liền nói: "Tam thiếu phu nhân, giấc mơ làm cô sợ đến mức này..."
Lâm Hàng Cảnh khẽ nhắm mắt, nói nhỏ: "Em đừng nói nữa, tôi không mơ gì cả." Lúc cô nói lời này, những ngón tay của cô bấu chặt lấy mép chăn. Tiêu Bắc Thần vẫn luôn lẳng lặng nhìn cô, trong đôi mắt đen có ánh sáng nhàn nhạt, hắn đi thong thả đến cạnh cửa sổ kính, kéo tấm rèm mỏng. Ánh nắng ấm áp chiếu vào, tôn lên sắc đẹp của những cành hoa huệ...
Vân Nghệ đã đi ra ngoài từ lâu.
Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Tiêu Bắc Thần nhìn chằm chằm vào những cánh hoa trắng muốt đó, một lúc lâu sau mới khẽ cười và nói: "Em nghỉ ngơi dưỡng bệnh cho khỏe đi, sau đó tôi sẽ sai người đưa em về trường tiểu học."
Cô ngẩn ra, hắn nói những lời mà không bao giờ cô ngờ đến. Ngẩng đầu lên nhìn mới hoảng hốt thấy sự tiều tụy, hốc hác trên gương mặt hắn, cô buột miệng hỏi: "Anh làm sao..." Cô chưa nói hết câu thì đã nghẹn ở cổ, hắn xoay mặt nhìn cô, vẫn cười nhẹ, sau đó từ tốn đi đến bên cô, khom người đắp lại chăn. Vào khoảnh khắc đó, hai người rất gần, cô cảm thấy hoảng nên quay đầu đi, còn hắn chỉ chăm chăm nhìn cô thật lâu, vẻ dịu dàng hiện lên trên khuôn mặt hắn. Hắn nói: "Em nghỉ ngơi đi."
Hắn quay người đi ra khỏi phòng, mới đi được vài bước thì nghe tiếng cô yếu ớt đằng sau: "Anh cũng bị ốm rồi à?"
Cuối cùng cô cũng hỏi.
Bước chân hắn dần dần ngừng lại, trong lòng là sự ấm áp mà chua xót, hắn gật gật đầu, đáp lời: "Em không cần lo, tôi không sao cả."
Cô nghe thấy tiếng cửa đóng, hắn đã đi ra ngoài.
Căn phòng lại trở nên yên tĩnh. Cô trầm mặc một lúc rồi chợt khóc, nước mắt không ngừng rơi...
Không ngờ cô lại mơ một giấc mơ như thế!
Cô mơ thấy Mục Tử Chính cầm súng chĩa vào Tiêu Bắc Thần, cô mơ thấy Tiêu Bắc Thần máu me đầm đìa, cô mơ thấy Tiêu Bắc Thần sắp chết rồi. Trong giấc mơ, cô sợ hãi đến cực độ, khó chịu đến phát điên... Mà lúc cô tỉnh lại, biết rõ đó chỉ là mơ nhưng cái đau thương và tuyệt vọng trong mơ đó vẫn còn hiển hiện rõ trong lòng cô, làm cô nhận ra một điều gì đó, làm cô càng lo lắng và sợ hãi hơn...
Tảng sáng ngày hôm sau, không khí đang rất lạnh. Chỉ trong vòng một giờ buổi sáng mà chính phủ tại Bắc Tân đã thông báo một tin buồn, dưới danh nghĩa bốn người Tiêu Bắc Thần, Tiêu Thư Tinh, Tiêu Thư Ngọc, và Tiêu Thư Nghi, chính thức tuyên bố với bên ngoài về cái chết của Tiêu đại soái và Tiêu Bắc Vọng, Tiêu Bắc Ý; Đồng thời cũng thông báo việc Dĩnh quân và chính phủ trung ương miền nam đã thảo luận ký kết hiệp ước xong xuôi, hợp hai đội quân: Dĩnh quân đang đóng ở Hổ Dương quan với đội quân số 9 của chính phủ trung ương, thành "Hộ quốc quân" (quân bảo vệ đất nước), xuất binh về phía nam, hóa giải tình thế bất lợi của miền nam khi bị quân Nhật bao vây. Nam Bắc liên minh, từ nay cùng nhau đấu tranh chống Nhật, cùng tiến cùng lùi.
Người Nhật đã sai lầm khi đánh giá thấp Tiêu Bắc Thần, cho rằng hắn chỉ biết chơi bời, không bằng ba hắn, tưởng rằng chỉ cần Tiêu đại soái không ở đây thì chúng sẽ dễ dàng khống chế được hắn. Không ngờ Tiêu Bắc Thần lắm mưu nhiều kế, cố tình ẩn nhẫn với mưu đồ khác, lần liên mình Nam Bắc này đã làm Nhật Bản không kịp trở tay. Nhật mất đi thời cơ tốt nhất, lúc này có muốn xuất quân đánh thì không khác gì mơ tưởng, hơn nữa, phần lớn quân Nhật đang giằng co với chính phủ trung ương ở miền nam, không thoát ra nổi. Kế hoạch ngoại giao "đánh nam, thuyết phục bắc" của người Nhật đã hoàn toàn tan vỡ.
Sáng nay, mười giờ, phủ đại soái đã treo đầy vải trắng và đen, tất cả Dĩnh quân đều trang bị vũ trang, ở cánh tay có buộc vải đen. Bên trong phủ đã lập linh đường, có vòng hoa, có câu đối viếng... tất cả đều được chuẩn bị đầy đủ. Dì bảy kiên cường, dẫn người làm nhìn về Tiêu Bắc Thần đang làm tròn chức trách, hắn bê một hộp tro đi vào phủ đại soái. Môi bà khẽ động, nước mắt liền rơi xuống, lại nhìn vẻ tiều tụy của Tiêu Bắc Thần, cả người bà run rẩy. Tiêu Bắc Thần đối diện với ánh mắt đầy đau thương đó, hắn nói khàn khàn: "Dì bảy, con đưa ba và em năm, em sáu về."
Bà gật gật đầu, nghẹn ngào đáp: "Ừ, con ngoan, đã vất vả rồi."
Bà vừa nói vừa đứng thẳng tấm lưng mảnh khảnh, nhưng nó vẫn không ngừng lắc lư, như người chủ đã gượng hết sức lực. Bà gọi rõ: "Tiêu An." Quản gia Tiêu An đứng bên cũng mặc đồ tang, mắt đầy lệ, khom người bước đến. Bà bình tĩnh nói một câu: "Đưa lão gia cùng ngũ thiếu gia, lục thiếu gia về phủ."