Là Yêu Hay Hận

Chương 5: Sân xuân trăng cũng đa tình



Tiêu Bắc Thần đi vào thư phòng của cha hắn, Tiêu đại soái đang bàn việc quân sự với mấy nhân vật quan trọng. Trên bàn trong phòng có trải một tấm bản đồ, Mạc thống đốc và vài sỹ quan đang nhìn nó. Lúc hắn đi vào thì nghe Mạc thống đốc nói: "Hổ Dương quan này địa thế hiểm trở, dễ thủ khó công, lại là điểm quân sự quan trọng nhất giữa nam và bắc. Không phá được Hổ Dương quan thì nghĩa là chính phủ trung ương kiềm hãm chúng ta. Nếu phá được Hổ Dương quan, cộng với lợi thế tấn công của quân ta thì chắc chắn chính phủ trung ương không dám hành động thiếu suy nghĩ. Hai mươi tư tỉnh phía bắc cũng được phòng thủ kiên cố."

Tiêu đại soái đang ngồi một bên, tay cầm lọ thuốc ngửi bằng mã não*, ông nói: "Chính phủ trung ương cũng khá hiểm độc, đánh Hổ Dương quan lâu như thế rồi mà mẹ khiếp, vẫn chưa chiếm được."

* Tương tự như:

Ông ngẩng mặt thấy hắn bước vào thì hừ một cái: "Mấy ngày nay tam công tử có vẻ nhàn rỗi đấy nhỉ, nghe nói con vẹt trước viện được con dạy mà biết cách thăm hỏi luôn rồi."

Tiêu Bắc Thần đã quen chuyện cha hắn cứ thấy hắn sẽ khích vài câu, hắn không đáp lời, mấy người chú sỹ quan cười cười rồi đi ra uống trà. Hắn đứng nghiêm túc bên cha, chuẩn bị nghe dạy bảo. Tiêu đại soái nói: "Ta đã sắp xếp xong xuôi cả rồi. Mai con sẽ đi. Cũng đừng nghĩ là sẽ được ngồi máy bay, đừng mơ là con trai ta thì sẽ được người ta nể nang một chút. Ta đã dặn trước rồi, cứ đối xử với con y như những học sinh khác của Giảng Vũ đường được tuyển đi Nga. Họ chịu bao nhiêu khổ cực thì con cũng chịu bấy nhiêu. Nếu có bất kỳ ai thiên vị cho con thì cứ đợi ăn đòn đi." Ông ngừng một lát rồi nói tiếp: "Trong bốn năm nữa con cũng đừng nghĩ tới chuyện quay về, tốt nghiệp phải cầm được cái bằng xuất sắc, rồi về đây."

Tiêu Bắc Thần đứng thẳng tắp, khuôn mặt đầy khí khái, hắn nói: "Vâng, con biết rồi."

Ông không nói thêm nhiều lời, chỉ dặn: "Dì bảy đã dọn đồ cho con xong xuôi rồi, nhớ đấy, ta đưa con ra nước ngoài không phải là để con rong chơi. Nếu con không học được bản lĩnh gì thì đừng có bước vào cửa Tiêu gia nữa! Ra ngoài đi!"

Thấy cha cho đi thì hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi, không nói thêm gì mà quay người đi xuống lầu. Dì bảy đang ngồi đọc báo trên chiếc ghế khảm hoa, chân khắc đầu phượng, thấy hắn xuống lầu thì bảo: "Lão tam, mai đi rồi, qua đây ngồi với dì một lát."

Bắc Thần cười nói: "Sắp đến giờ cơm tối, dì không đi trông Bắc Vọng Bắc Ý à? Sao trông như dì ngồi đây đợi con vậy?"

Dì bảy lườm hắn: "Nhìn là biết ngay là có người trong lòng rồi, giờ chắc chỉ muốn chạy đi nói lời tạm biệt với người ta, lấy đâu ra thời gian nói chuyện với dì đây. Đúng là phí tấm lòng của dì, còn định cho con một viên an thần."

Hắn nghe ý trong lời của dì bảy thì đi tới ngồi xuống chiếc ghế sô pha, giả bộ hỏi: "Viên an thần nào? Dì bảy biết chế thuốc nữa?"

Dì bảy bật cười: "Lão tam, cái ý nghĩ xấu xa nho nhỏ đấy của con dì bảy đã rõ như lòng bàn tay rồi. Đến cô tư còn nói rằng con chỉ luôn quấy rối em Lâm."

Hắn nghe xong câu đó thì nhướng mày, lại chỉ biết cười: "Quấy rối? Hôm nào con phải dạy bảo em tư cho nghiêm mới được, chẳng coi ai ra gì nữa rồi."

Dì bảy đặt tờ báo xuống rồi nói: "Dì cũng không nói nhiều với con nữa, chỉ một câu thôi: Con cứ yên tâm đi đi. Dì thay con trông em Lâm. Đợi bốn năm nữa con về thì dì sẽ đi nói với đại soái, làm mai làm mối cưới em Lâm về phòng con, còn gì tốt đẹp hơn được nữa."

Hắn cảm thấy như trời lại nắng đẹp sau mưa, lòng thoải mái hẳn: "Vậy con xin cảm ơn dì bảy trước."

Dì bảy mím môi cười: "Được rồi, con không cần cảm ơn dì. Dì phải đi trông Bắc Vọng Bắc Ý đây. Nếu không phải hai đứa nó còn nhỏ tuổi thì em Lâm như tiên nữ kia cũng chẳng đến phần con đâu."

***

Đồ Tiêu Bắc Thần cần mang đi không nhiều, cũng không cần hắn phải thu xếp. Tiêu An dẫn vài người đến bận rộn một hồi là xong. Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trăng treo cao giữa trời. Đêm đã rất khuya, hắn nghĩ tới ngày mai phải đi rồi nên không hề thấy buồn ngủ. Trong lòng cứ luôn cảm thấy thiêu thiếu một cái gì đó. Hắn không nói gì, chỉ đi đến sau viện đi dạo. Gió đêm thổi vi vu, mặt đất sáng sủa, hiếm khi mới có một ngày thời tiết đẹp thế này. Hắn đứng dưới giàn hoa tử đằng trong vườn, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy người hắn muốn gặp.

Lâm Hàng Cảnh đang ngồi trước cửa sổ lầu hai chăm chú luyện viết. Vẫn là hai bím tóc dài ở trước ngực, cô hơi cúi đầu, đầu ngón tay cầm chặt chiếc bút lông nhỏ dài, đặt bút viết một nét thật cẩn thận. Bên bàn có một chiếc đèn với chụp đèn màu hồng bằng thủy tinh, ánh sáng chiếu lên làm da trắng như tuyết, trông như phủ thêm một làn sương mù, mờ mở ảo ảo, như xa tận chân trời.

Hắn ngắm nhìn cô, ánh mắt tràn đầy hình ảnh dịu dàng đó, hắn muốn in đậm hình ảnh này vào trong đầu. Lần sau gặp đã là bốn năm sau rồi, hắn lại nhớ đến lời của dì bảy, trong lòng liền cảm thấy yên tâm, tình cảm trong mắt cũng dạt dào thêm mấy phần. Không ngờ cô bỗng nhiên ngẩng mặt lên, có lẽ định nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hắn giật mình, vội vàng nhìn đi chỗ khác, giả vờ đang ngắm giàn hoa tử đằng. Hoa tử đằng trước mặt đang nở vô cùng đẹp, rủ xuống từng chùm, trông như những viên ngọc tím. Trong lúc hắn giả vờ nhìn giàn hoa thì có liếc mắt nhìn cô một cái, đúng lúc đối diện với ánh mắt cô. Ánh mắt đó trong veo như làn nước, sạch sẽ không vẩn đục, như xuyên thẳng vào hắn. Cô hơi ngẩn ra rồi đứng dậy, vẫn là dáng vẻ bình tĩnh đó, cô giơ tay kéo hai cánh cửa sổ đóng lại.

Hắn nhìn cánh cửa đóng lại trước mặt, bóng cô in lên trên cửa, như trăng hiện trên làn nước dưới lớp sương mù. Dường như hắn ngửi thấy một hương thơm thanh thanh, mà có thể là tỏa ra từ người cô. Hương thơm đó như có như không, ám vào người hắn. Cánh hoa tử đằng rơi lả tả xuống quanh hắn do cơn gió, ánh trăng phủ xuống một màu bàng bạc, còn hắn ngẩng đầu nhìn bóng cô trên cửa sổ, không biết ngẩn người từ lúc nào.