Lạc Diễn Tiên

Chương 67



Đầu lĩnh binh sĩ nhìn nam tử trước mặt, áo choàng là vải vóc thuộc loại tốt nhất, trên người có một quý khí bẩm sinh. Liền hỏi "Ngươi là?"

"Quan gia, ta là đại ca của hắn." Cố Vũ nói xong chỉ chỉ vào Tiêu Thành Diễn đang hôn mê. Phụ hoàng nói không thể làm bại lộ thân phận, như vậy mình cũng là thường dân, thường dân tự nhiên phải sợ quan. Vì vậy cung kính đáp hai binh sĩ.

"Là thế này, đệ đệ của ngươi trên đường đánh đệ đệ của Trần viên ngoại, có chuyện gì thì đi tri phủ đại nhân nói." Tri phủ đại nhân lại là người rất nể sợ Trần viên ngoại và Tô viên ngoại, dặn dò người trong tri phủ phải luôn cung kính với người bên Trần phủ và Tô phủ. Cho dù có gặp oan uổng, cũng không có biện pháp gì.

"Được..." Cố Vũ chỉ có thể nhìn bọn hắn đi xa. Thế này phải làm sao cho phải. Sửng sốt một chút, vội vàng đi theo.

Đến huyện nha, Tiêu Thành Diễn bị cơn đau nơi bụng làm cho tỉnh lại. Mở mắt ra nhìn cảnh vật xung quanh "Khục... khục... khục..." Chính mình lại tới nhà giam nữa sao? Cười khổ một cái. Lập tức nhắm mắt lại.

"Muội phu, ngươi đã tỉnh?" Cố Vũ thấy Tiêu Thành Diễn đã tỉnh, vội vàng ngồi xổm bên cạnh hắn.

"Tỷ phu, sao ngươi cũng có mặt ở đây?" Cỗ Vũ không phải nên đi du hồ sao?

Cố Vũ cười xấu hổ "Là thế này, ta đi ngang thấy bọn hắn bắt ngươi. Ta cũng đi theo đến tri phủ, cũng do to tiếng quát tháo tri phủ đại nhân, nên cũng bị nhốt vào đây." Tri phủ một hơi muốn hoàng kim. Coi như phụ hoàng lần này quyết định cắt lược được rồi. Không ngờ nhiều tên vô dụng như vậy. Tức giận liền quát lớn tri phủ.

Tiêu Thành Diễn nằm ở trên đống rơm rạ, lắc đầu. Lạc Dương tham quan ô lại lẫn lộn. Chính mình ngu ngốc còn tưởng nơi này giống kinh thành, thật sự là chui đầu vào rọ.

"Bất quá muội phu yên tâm, chúng ta nhất định sẽ được thả ra ngoài. Để ta xem miệng vết thương cho ngươi." Cố Vũ có chút lo lắng.

Tiêu Thành Diễn cố hết sức nâng bàn tay trái lên "Tỷ phu, không cần, vết thương nhỏ."

"Vết thương nhỏ thì làm sao lại ra nhiều máu thế này?" Cố Vũ hiển nhiên không tin. Nói xong chỉ chỉ máu trên áo choàng.

"Thấm ướt mà thôi..." Tiêu Thành Diễn bây giờ mỗi động tác đều khó khăn, nếu để tỷ phu nhìn qua miệng vết thương, thân phận sẽ bại lộ. Chính mình tình nguyện chịu đau, so với đau lòng, đây có là gì? Khẽ cắn môi chịu đựng.

"Nhưng mà..." Cố Vũ còn muốn nói điều gì.

"Tỷ phu, đừng nói nữa, để ta yên tĩnh một chút." Mình bây giờ muốn yên tĩnh trong chốc lát, cánh tay cũng may không quá đau. Phần bụng cảm giác máu vẫn đang đổ ra. Đầu óc ong ong. Cảm giác muốn nổ, mà tỷ phu cứ nói liên tục không ngừng. Tiêu Thành Diễn vội vàng cắt ngang lời nói của hắn.

Cố Vũ nghe vậy yên lặng ngồi một bên, mình khẳng định là không giúp đỡ được gì, chỉ mong bọn người Mạt Nhi biết chúng ta ở đây. Sớm biết vậy mình đã không kích động rồi.

Văn Nhân Lạc bên này cũng không có tâm tư du hồ, trên thuyền hơi có vẻ bất an, nội tâm luôn cảm giác có chuyện không hay xảy ra.

"Lạc cô nương, có thích phong cảnh ở Lạc Dương không?" Tô Nam Khải tận lực tìm chủ đề. Nhìn Lạc cô nương hôm nay, phần lớn thời gian là thất thần. Tâm không hề có ở đây.

Văn Nhân Lạc nghe tiếng nhìn nhìn, nói thật phong cảnh Lạc Dương đúng là không tệ, tuy nhiên lại nhớ lần trước nàng có nói muốn dẫn mình đến nơi này du ngoạn. Lễ phép nhẹ gật đầu.

Văn Nhân Mạt thấy Văn Nhân Lạc không tập trung, đang nghĩ đến muội phu sao?

Tô Nam Khải thấy Văn Nhân Lạc nhìn chằm chằm phương xa ngẩn người, từ trong lòng móc ra một hộp gấm đưa tới trước mặt Văn Nhân Lạc "Lạc cô nương, tặng nàng." Xấu hổ nói với Văn Nhân Lạc.

"Tô công tử, đây là ý gì?" Văn Nhân Lạc hồ nghi nhìn hắn. Cái hộp gấm này vừa nhìn chính là loại tốt, vật phẩm bên trong, nhất định có giá trị không nhỏ.

"Đây là... quà tặng cô nương." Nói xong mở hộp gấm ra, bên trong là một vòng tay bạch ngọc. Tô Nam Khải nhìn thấy vòng tay của Lạc cô nương hôm trước đã bị bể. Chính mình nhìn thấy vòng tay ở chỗ phụ thân cũng rất đẹp mắt. Vì vậy liền xin phụ thân lấy nó. Nghĩ sẽ tặng cho Văn Lạc cô nương.

Văn Nhân Lạc hướng tầm mắt nhìn vòng tay bạch ngọc, từ nhỏ đã nhìn qua vô số kim ngân châu bảo nên vừa nhìn liền biết, vòng ngọc quả nhiên có giá trị không nhỏ, không biết so với vòng ngọc Tiêu Thành Diễn tặng đáng giá bao nhiêu. Nhưng chính mình vẫn là thích chiếc vòng trước hơn... Cho dù nó có bị vỡ mình cũng muốn mang theo bên người. "Tô công tử, hảo ý của ngươi, Văn Lạc xin nhận, nhưng vòng tay này Văn Lạc không thể lấy được, xin công tử thu hồi."

Tô Nam Khải thấy Văn Nhân Lạc không chịu nhận, cô gái này nhất định không phải người ham vinh hoa phú quý. Càng ngày càng ưa thích "Đồ đã đưa ra, như tát nước ra ngoài. Lạc cô nương vẫn là cầm lấy a." Cố ý nói.

"Lạc cô nương, ngươi nhận đi."

"Vô công bất thụ lộc. Tiểu nữ cũng không có giúp công tử cái gì, công tử vì sao đưa thứ đồ quý giá như vậy cho tiểu nữ?" Văn Nhân Lạc cũng cố ý tiếp.

"Vậy có qua có lại, hiện tại cô nương cũng đưa cho tại hạ một món đồ gì đó là được." Tô Nam Khải cười nói, nếu được giai nhân tặng đồ, thì thật tốt quá.

"Tô công tử, tiểu nữ không có đồ vật gì để đưa cho công tử cả." Lạnh nhạt nhìn Tô Nam Khải.

"Ai nha, Lạc tỷ tỷ, ngươi cứ nhận đi, một vòng tay thôi mà cũng không đáng là gì." Tô Đan nhìn tam ca cả buổi vẫn không làm được gì, cũng sốt ruột, vì vậy kéo cánh tay Văn Nhân Lạc.

Văn Nhân Lạc nhìn nha đầu này, đây là muội muội của Tô Nam Khải, nàng là một cô nương trong sáng, tính tình hoạt bát vui tươi.

"Y, tỷ tỷ khối ngọc này đưa cho ca ca được không?" Tô Đan chỉ khối thúy lục đeo bên hông Văn Nhân Lạc.

Văn Nhân Lạc theo ngón tay nhìn lại, là khối ngọc đã từng bị tú bà lấy đi mất, mình nhớ lúc thức dậy, khối ngọc này đã được đặt lại bên gối mình, vốn nghĩ là mình đã làm mất nó rồi, không ngờ nó lại được tìm thấy. Nhưng vẫn chưa đưa nó cho nàng... Lúc định đưa thì lại phát hiện ra thân phận của nàng.

Văn Nhân Mạt nhìn ngọc kia chính là khối ngọc mà hoàng thất mỗi người có một khối, đại biểu cho thân phận, cũng có thể đưa cho người mình yêu, mình và Cố Vũ mỗi người cũng giữ một khối, chẳng lẽ người hoàng muội yêu không phải là muội phu?