Lạc Diễn Tiên

Chương 97



"Ta muốn ngươi giúp ta."

"Ta vì sao phải giúp ngươi?" Tiêu Thành Diễn càng buồn bực. Cầu người giúp còn hùng hồn như vậy.

"Bởi vì đại ca ngươi có chứng cứ thông dâm b4n nước."

Tiêu Thành Diễn nghe xong thầm nghĩ không tốt. Nhưng mặt ngoài vẫn làm ra bộ dạng không tin.

"Làm sao? Không tin?" Nữ tử từ trong lòng móc ra phong thư. "Đây chính là văn kiện mật giữa hắn cùng hoàng huynh ta, còn có cả thái tử."

Tiêu Thành Diễn vội vàng đưa tay giật lấy. Thứ này nếu như tiết lộ ra ngoài, đại ca nhất định sẽ chết. Làm sao mình có thể có lỗi với phụ thân? Nhưng Tiêu Thành Hành rõ ràng là loại phản quốc. "Được rồi, ngươi muốn ta giúp gì? Nói đi."

"Giúp ta cứu hoàng huynh ra. Đem thái tử đẩy xuống đài. Hoàng huynh ta nguyện ý cúi đầu xưng thần trước Tấn quốc." Ngụy Lật cũng nghiêm túc.

"Ta bây giờ có thể bình định cả Ngụy quốc. Ngươi không có tư cách ra điều kiện này với ta." Tiêu Thành Diễn nhíu mày nói ra.

"Ta còn có cơ mật quan trọng. Nếu như ngươi không nghe, ta liền đi." Ngụy Lật hai tay chắp sau lưng. Mình cũng không xác định chắc chắn có thể còn sống mà ra khỏi đây hay không. Lần này chỉ có thể mạo hiểm mới có thể cứu được hoàng huynh ra ngoài mà thôi.

"Công chúa xin cứ tự nhiên." Tiêu Thành Diễn xoay người không nhìn tới nàng. Mục đích công chúa không rõ ràng, không thể dễ dàng tin tưởng.

"Ta sẽ lại tới tìm ngươi." Ngụy Lật nhìn thật sâu vào mắt Tiêu Thành Diễn. Đi ra khỏi doanh trướng. Nội tâm vẫn có chút khẩn trương.

Hôm sau trời vừa sáng.

Lần này chính là lĩnh quân tiến về Kỳ Cốc. Vây quanh An huyện. Tiêu Thành Diễn dẫn đầu hai vạn quân chạy ở trong khe sâu.

Tiêu Thành Diễn ngồi trên lưng ngựa mặt lộ vẻ vui mừng. Lần này nếu hành động thành công. Sẽ liền khải hoàn hồi triều rồi. Đã xa cách Lạc Nhi gần một năm. Cho dù có đã đọc qua gia thư gửi lên, nhưng không thể ngăn cản nổi nhớ nhung.

"Hống hống hống" Đang lúc trầm tư, từng đợt tiếng nổ mạnh kéo tâm trí trở lại. Ngước đầu nhìn lên, thấy từng tảng đá to đổ xuống như mưa. Cảm thấy trầm xuống, cảm giác vui sướng bỗng nhiên biến mất. "Có mai phục, rút lui mau." Dùng âm thanh lớn nhất hô lên phía sau.

"Vương gia, không thể rút lui được. Phía sau có quân Ngụy." Một binh sĩ chạy đến báo cáo. Phía trên đá vẫn không ngừng lăn xuống đây. Đập trúng binh sĩ đang báo cáo.

Tiêu Thành Diễn cau mày. "Nhanh, xông lên đi. Dọc theo mà chạy." Nhìn xem các binh sĩ bị từng tảng đá đập trúng, chính mình cảm thấy vô lực. Tiêu Thành Diễn nắm thật chặt nắm đấm. Xoay người dẫn đầu trở lên hướng đường đi.

"Vương gia, phía trước có một sơn động." Trương Hoài mắt sắc. Chỉ chỉ phía trước.

"Đi, đi vào sơn động." Tiêu Thành Diễn nhảy xuống chiến mã, dắt ngựa vào sơn động. Bởi vì càng lên cao, tuyết bao trùm càng nặng. Phía sau nửa bước đều khó đi. Nhưng bước chân vẫn không dừng lại.

Đến sơn động, Tiêu Thành Diễn cởi ra áo bào đã bị thấm ướt. Áo giáp lạnh như băng dán trên người, lạnh lẽo vô cùng. "Trương Hoài... Nhìn còn lại bao nhiêu người?" Vô lực hỏi về phía sau. Lần này hành tung nghiêm mật. Chỉ có mình, Văn Nhân Quán và Tiêu Thành Hành biết rõ. Hồi tưởng lại lời hôm qua Ngụy Lật đã nói. Lúc này mới chợt hiểu ra, uổng công ta đã nghĩ trăm ngàn phương kế để hủy chứng cứ của ngươi. Ngươi lại muốn dồn ta đến chỗ chết.

"Vương gia, chưa đến trăm người." Trương Hoài càng nói càng nhỏ tiếng.

Không nghĩ tới a. Nếu mình lúc trước ngăn cản Văn Nhân Quán, sẽ không đến nông nỗi này. Ngụy quốc không tốn người nào, đã đem mình một mẻ tóm gọn. Sau đó thở dài một hơi. Lạnh lẽo kéo tới, đi đứng càng là vô tri vô giác. Nhìn nhìn các binh sĩ còn lại, nhao nhao rúc vào một chỗ run lên cầm cập. "Trương Hoài, mang theo mấy huynh đệ đi vào trong động tìm củi khô xem sao... Nhóm lửa thôi, bằng không chúng ta sẽ không chịu đựng nổi đêm nay." Chỉ tại mình chủ quan, mà hơn hai vạn người sẽ vì mình chịu chết hôm nay. Trong nội tâm vô cùng áy náy cùng tự trách.

"Vâng." Chỉ chốc lát sau, Trương Hoài đi một lượt sơn động, đã tìm được kha khá củi khô tuy không nhiều lắm. Lửa cháy lên, các binh sĩ tụ họp trước đống lửa sưởi ấm.

Tiêu Thành Diễn nhíu chặt mày, đứng ở cửa động. Nước trên áo choàng một giọt lại một giọt nhỏ xuống, nền đất chung quanh đều bị ướt nhẹp. Bên ngoài tuyết vẫn không ngừng rơi, mãi cho đến khi chạng vạng tối.

"Vương gia, lại có mười bốn huynh đệ chết." Trương Hoài đến bẩm báo.

Tiêu Thành Diễn nghe xong tâm như bị kim đâm. Buổi chiều liền nhận bao nhiêu tin có người chết. Số người còn sót lại chưa đến hai mươi. Cứ tiếp tục thế này mọi người sẽ chết vì cóng, vì đói mất.

"Ngao ~" Phía sau truyền đến tiếng sói tru.

Tiêu Thành Diễn suy tư trong chốc lát, mang tới trường kiếm bên người Trương Hoài, cắn răng, nhắm mắt lại, trên thi thể người chết rạch một đường. Máu tươi chảy ròng. Dùng máu tươi thoa khắp mũi kiếm. Thả ở ngoài cửa động, chờ máu đông lại, lại thoa lần thứ hai, đến khi máu đông lại... Cứ như thế lặp đi lặp lại. Mũi kiếm rất nhanh đã bị đóng băng thành một mảng cực kì chặt chẽ.

Đem mũi kiếm cắm ngay trên lớp tuyết. Đi về sơn động.

"Vương gia, ngài đây là..." Trương Hoài không rõ cho lắm. Vương gia tính làm gì thế?

"Với thể lực của chúng ta bây giờ không có cách nào đấu lại sói. Nhưng cứ tiếp tục thế này chúng ta sẽ chết. Ngươi cứ chờ xem." Tiêu Thành Diễn lẳng lặng nhìn ra khỏi động.

Trương Hoài nhẹ gật đầu. "Vương gia, chúng ta cứ tiếp tục thế này cũng không phải biện pháp."

Tiêu Thành Diễn cau mày. Nghĩ cũng đúng "Như vậy, chờ tuyết rơi nhẹ hạt hơn, chúng ta sẽ ra ngoài tìm viện quân. Kì thật ở đâu mà có thể tìm viện quân? Chúng ta cùng đi ra. Ngụy quốc bên kia đoán chừng vẫn còn đang chờ chúng ta. Chúng ta đi lên. Chỉ có thể đi về phía bắc An huyện, ở đó Hoài Dương Vương có mang theo sáu vạn quân dội." Có chút thở dài một hơi.

Hai canh giờ sau, trời đã tối xuống. Tiêu Thành Diễn xem chừng thời gian cũng không sai biệt lắm "Trương Hoài, cùng ta đến đây."

Trương Hoài do dự nhẹ gật đầu. Vội vàng đi theo.

Gió lạnh tạt vào má như dao cắt. Gấp rút cầm đao trong tay, khẽ cắn môi, từng bước chậm rãi đi tới. Cách đó không xa mơ hồ nhìn thấy vài con sói té trên mặt đất. Lúc này mới lộ ra dáng cười nhè nhẹ. Chí ít cũng được cứu rồi.

Vác sói trở vào sơn động, Trương Hoài nghi hoặc hỏi "Vương gia, sao sói lại tự động đụng đến đao của mình?"

"Sói theo mùi máu tươi tìm được mũi đao, chúng hưng phấn li3m  lên mũi đao đã đông lại. Nước dãi hòa tan với máu tản mát ra mùi. Chúng liền li3m  càng nhanh, càng dùng sức để li3m. Sói lúc này đã khát máu như điên, mãnh liệt li3m  lưỡi đao, cội nguồn đã không nhận ra lưỡi đao đã làm lưỡi chúng mở ra. Chỉ biết càng ngày càng tham lam li3m  lấy, cho đến khi mỏi mệt kiệt lực nằm trên mặt tuyết." Tiêu Thành Diễn chậm rãi nói ra. Người cũng chính là thế này phải không? Chính mình tham lam hại chính mình.

"Nói nhiều vô ích." Cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ sẽ mất đi càng nhiều sinh mệnh người. "Da sói chống lạnh, thịt sói chống đói."

"Vâng, vương gia."

Nửa đêm, trời đã tối hẳn. Tiêu Thành Diễn nằm trên mặt đất, chậm rãi mở hai mắt ra. Nhìn xem đám binh sĩ đang nằm ngổn ngang trên đất, phát ra tiếng hít thở đều đều, thở phào nhẹ nhõm. Hôm nay chỉ còn lại tám người. Quét mắt một vòng, không thấy Trương Hoài đâu.

Ngoài động thấy có bó đuốc đang sáng. Tiêu Thành Diễn hồ nghi nhìn xem phía ngoài, chần chờ một chút ngồi dậy đi ra ngoài.

"Trương Hoài?" Tiêu Thành Diễn đến gần, nhìn thấy Trương Hoài đang đưa lưng về phía mình.

Trương Hoài nghe tiếng vốn là sững sờ. Kinh ngạc nói không ra lời. Hiển nhiên không ngờ rằng phía sau sẽ có người. Sau đó đem thứ trên tay nhanh chóng giấu ra phía sau, cười cười xấu hổ "Vương... vương gia... ngài, không nghỉ ngơi à?"

Tiêu Thành Diễn nhìn thấy bộ dạng hắn bối rối, cau mày "Ngươi làm gì ở đây?"

"Vương gia... vương gia... tiểu nhân thuận tiện..." Lập tức đỏ mặt lên.

Tiêu Thành Diễn nghe xong, cũng hất mặt về một bên, xấu hổ xoay người rời đi "Ngươi..."

Trương Hoài thấy vậy, liền thở phào nhẹ nhõm. Lấy tay sờ vào ngực. Sau lưng đã ra tầng tầng mồ hôi.