Lúc học cao trung, Lạc Uyển đã gặp cô gái rực rỡ trong bữa tiệc đêm giao thừa. Cô thích gọi cô ấy là Nguyệt Nguyệt, sau cô nói cho Nguyệt Nguyệt lý do vì sao gọi như vậy --- Ngày đó Lạc Uyển ở dưới sân khấu nhìn thấy cô ấy, ánh trăng chiếu lên sân khấu, nhẹ nhàng vây quây chung quanh, khi đó Lạc Uyển cảm thấy cô ấy chính là ánh trăng ấy.
Khi đó cha mẹ Lạc Uyển đòi ly hôn, không ai muốn nuôi cô. Đối với bọn họ, Lạc Uyển không khác gì là thứ kéo chân sau. Áp lực gia đình khiến cô không thể thấy rõ con đường tương lai, tất cả đều mơ hồ. Nhưng khi nhìn thấy Nguyệt Nguyệt, dường như trong bóng tối ấy đã được ánh sáng dịu dàng chiếu rọi. Khi đó, Nguyệt Nguyệt là sự cứu rỗi duy nhất của cô.
Về sau quan hệ của hai người ngày càng tốy, Lạc Uyển dần dần cảm thấy tình cảm của mình đối với Nguyệt Nguyệt đã khác đi --- Muốn gặp cô ấy, muốn ở bên cạnh, không thích nhìn người khác tới gần cô ấy, muốn dính cô ấy thật lâu, lâu đến nổi như cả đời.
Vào ngày sinh nhật của mình, Lạc Uyển không nói ai, chỉ tìm Nguyệt Nguyệt đi chơi với mình. Cuối cùng, Lạc Uyển uống chút rượu vào, mơ màng tỏ tình, rồi ngủ quên đi.
Sáng hôm sau, lúc tỉnh dậy thấy trên đầu giường có một tờ memo, chữ viết xinh đẹp viết một câu: "Tớ cũng thích cậu."
Hai người cứ như thế ở bên nhau, sau đó thi đại học rồi cùng nhau thi đậu đại học Bắc Kinh.
Lúc đại học, hai người ở nơi không xa trường học thuê một căn phòng nhỏ, mãi cho tới lúc sắp tốt nghiệp mới quyết định ra nước ngoài.
Nhưng sau đó, năm thứ ba ở nước ngoài, nhà Nguyệt Nguyệt có việc nên phải về nước. Ban đầu chỉ nói đi một tuần nên bảo Lạc Uyển ở nhà chờ cô ấy trở lại, nhưng hai tuần sau đó người nhà Nguyệt Nguyệt gửi tới một mail --- là thư mời hôn lễ của Nguyệt Nguyệt.
Cô trở về nước, muốn đi tìm Nguyệt Nguyệt. Nhưng tới cửa nhà cô ấy, cha mẹ cô ấy cũng không đồng ý cho cô vào cửa, bảo cô ra nước ngoài không cần tới tìm Nguyệt Nguyệt nữa.
Lần cuối cùng Lạc Uyển nhìn thấy Nguyệt Nguyệt, là ở hôn lễ của cô ấy. Cô thấy Nguyệt Nguyệt mặc váy cưới, trang điểm xinh đẹp nhưng mắt lại đỏ hoe.
Ngày đó, toàn bộ khung cảnh hôn lễ rất sôi nổi, chỉ có cô thấy Nguyệt Nguyệt khóc thút thít.
Sau ngày hôn lễ, Thường Mộc nhận được tin nhắn của Lạc Uyển.
- ---- Nguyệt Nguyệt lấy chồng rồi
- ---- Tôi lén đi nhìn
- ---- Cô ấy trên sân khấu thật xinh đẹp
- ---- Tôi muốn định cư nước ngoài
- ---- Không cần nhớ tôi nhiều quá nha
Thường Mộc muốn nói gì đó, nhưng tin nhắn không gửi được ---- Lạc Uyển đã xóa hắn rồi.
Sau đó hắn nghe nói Lạc Uyển sửa tên, sửa lại quốc tịch, đổi số di động, cũng không ai biết cô đã đi đâu.
Trên thế giới này không còn Lạc Uyển nữa, cô cứ thế rời khỏi Nguyệt Nguyệt, rời bỏ quá khứ.
Thường Mộc vô tình nhìn thấy bài đăng trên web trường học, là tài khoản trước kia của Lạc Uyển đăng lên.
"Thời gian trôi thật nhanh, lại như cái gì cũng không thay đổi, cô ấy vẫn đứng trên sâu khấu, giống như ánh trăng, còn tôi thì đứng dưới đài nhìn lên cô ấy --- nếu không có những ký ức đó..."