Lạc Long Truyền Thừa
Lời mở đầu:
Từ thời xa xưa Tinh Hà Thần Vương đã mở ra [THÔNG THIÊN GIỚI MÔN] đưa tất cả Tu chân nhân đến Thông thiên Địa giới Trung lưu.
Hạ cấm chế cấp Tinh hà phong bế Thế giới về cấp thấp nhất Khí lực dần tan biến, tuổi thọ cũng vì thế mà giảm dần theo thời gian. Không thể bước vào ngưỡng cửa [Tu Tiên-Hóa Thần] được nữa. Cũng chỉ giữ lại vài vị Thiên Đế, Nhập Thánh cấp bậc cai quản vận hành Thiên địa.
Chớp mắt đã qua hơn vạn năm….
Qua đến [Trung Lưu Địa Giới], tất thảy mọi thứ như được sắp xếp một cách hoàn chỉnh, thời gian thấm thoát trôi qua những truyện hơn vạn năm trước cũng bị xóa mờ dần đi.
Chỉ có các thế lực to lớn như Long An Tông-Đế Nam Học Viện-Bắc Ma Thần Tông… Là giữ ít sổ sách về Tổ Tiên Truyền Thuyết…
Trần Thiên Kiệt một cậu nhóc từ nhỏ đã sống ở [Ma Thú Sâm Lâm Đỉnh Bắc]-Phía Bắc Thanh Lâm Thành.
Tự xưng là “Sâm Lâm Đại Ma Đầu” 13 Tuổi vẫn là cấp bậc Luyện Thể… Rồi cậu sẽ đi trên con đường tu chân đến đỉnh cao võ đạo như thế nào?...
*Chú Ý: Toàn bộ câu truyện đều là được tác giả suy diễn ra...Nên các đạo hữu hãy đọc truyện bằng tâm trạng vui vẻ nhất có thể, không cần phải suy nghĩ quá nhiều làm gì...Và tuyệt đối không lấy nội dung trong truyện làm chính đạo để đi cãi nhau gây war.v.v...
Tác giả hoàn toàn không có ý định đả kích tôn giáo hay làm xấu hình tượng bất cứ nhân vật nào, nên nếu có hay không vừa ý mong các bạn nhẹ lời để mình có thể sửa sai hoặc là loại bỏ.
Chúc toàn thể đồng môn đạo hữu có thời gian vui vẻ khi đọc truyện.
Tác Giả: Lục Thiên
---------------
Trên tầng mây bão vạn trượng Thiên Binh cũng đã vây kín cả bầu trời.
“Vĩnh Yên-Đại Tiên Hậu Kỳ cấp bậc! Phạm thượng tội danh chống lại Thiên Đình giải cứu phạm nhân! Tội giam thiên ngục ba ngàn năm…Thiên Án đã hành, càng chống cự tội án càng tăng cao!!!”
Cả ngàn tên Thiên Binh nói giọng ầm vang khắp thiên khung, vạn trượng mây bão cũng vì thế mà ầm ầm sét cuộn.
“Muốn phạt thì phạt mình ta!...Đều do ta gây ra…Sao lại kéo cả vợ con ta vào!!!”
Người đàn ông mặc bộ quần áo lịch thiệp liền quát lớn cùng vẻ mặt rất tức giận.
Người vợ ngay cạnh bên nước mắt sớm đã lăn trên khuôn mặt xinh đẹp.
“Mẹ!!!…Con cầu xin mẹ hãy đưa Thiên Kiệt đi!”
Nàng vùng vẫy chống cự nhưng cũng đã bị mấy tên Thiên Binh giữ lại.
“Hàn Hoa, Trần Phàm…! Ta nhất định sau này sẽ cùng đứa bé quay lại đón hai con!...”
Mình đầy vết thương, Vĩnh Yên bế đứa bé trên tay với khuôn mặt ôn nhu…Rồi lại cùng nhìn đến Thiên Binh kín trời đang tỏa uy năng.
“Bằng vào các ngươi mà cũng muốn cả ta lại!!!...”
Một câu quát lớn, Vĩnh Yên liền thiêu đốt sinh mệnh tạo ra ngàn vạn mũi thương lục sắc phóng khắp cõi trời ngăn Thiên Binh lại…Nàng liền hóa thành một cột ánh sáng phá không bay đi như một ngôi sao trong màn đêm tinh hà.
“oa….oa….”
Đứa bé lại khóc lớn vì đói.
Bế đứa bé trên tay Vĩnh Yên cũng có chút đỏ mặt vì chưa trải qua cái cảm giác này bao giờ…Một hồi bối rối, rồi cũng nhẹ nhàng kéo áo ra đưa cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu của đứa bé đến, tiên lực sinh mệnh mãnh liệt lại cùng đó tràn vào trong cái miệng nhỏ của em bé đáng yêu.
“Thiên Kiệt…Cái tên thật hay!...Bà sẽ bảo vệ con khôn lớn!...”
Một thời gian trôi đi cũng đã bay đến một hành tinh có vẻ rộng lớn gấp đôi hạ giới với sức sống mãnh liệt.
“Trung Lưu Địa Giới! Nơi đây cũng tốt….”
Vĩnh Yên cũng đành vút đến hạ xuống một khu rừng to lớn rồi hạ chân đến một bãi đất trống trừng năm trượng.
[gừ!!!…]
Một con lang tinh đầu đàn ngay cạnh đó thấy đến liền gầm gừ thành tiếng trước người phụ nữ tóc bạch kim như tiên nữ hạ phàm.
“Ngươi cũng được, từ này thay ta bảo vệ cậu nhóc này!...”
Vĩnh Yên liền đưa tay đến một nhánh dây leo phóng đến chạm vào đầu con Lang Tinh đầu đàn…Tiên pháp tràn vào, cơ thể nó cũng dần trở lên to lớn rồi ngoan ngoãn bước đến cúi đầu.
“Thiên Kiệt ngoan!...Bà ngoại vô năng không thể đưa ba mẹ con cùng đi!...Để con phải chịu khổ rồi…”
Nhìn đứa bé khuôn mặt kháu khỉnh còn đang mở to đôi mắt tròn, Vĩnh Yên cũng rơm rớm giọt lệ trên hàng mi.
Sau đó sinh mệnh cũng đã cạn, nàng nhẹ nhàng đưa Thiên Kiệt nằm xuống trước Lang tinh rồi cũng tan hóa thành một cái cây sinh mệnh, sinh sôi nảy nở cùng nền đất hoa cỏ không ngừng mọc lên…
Lang tinh thân thể trắng như tuyết ngước nhìn đến cái cây dần cao lớn rồi lại ngửi đến em bé kháu khỉnh trước mặt.
Ánh mắt lóe ra âm lãnh nhìn lên thương khung, hú lên một tiếng liền kêu gọi cả bầy lang tinh trong rừng phóng bước ầm ầm tập hợp lại quanh khu đất cỏ…
…
.....
........
Mười ba năm sau…
"Aizz hôm nay cũng thật là chán quá! Cái đám tu sĩ không đến thì còn gì vui nữa!...À đúng rồi, gần đây còn cái hang động ta chưa vào thì phải?"
Thiên Kiệt đứng trên cây nhìn đến cái cửa hang lớn cũng phải ba mươi trượng, rồi cậu nhóc cũng nhảy xuống bước đến.
"hừm...Mùi hoa cỏ gì lạ quá!"
Một hương vị nồng đậm liền bay ra khiến con mắt Thiên Kiệt như lóe sáng, nước miếng lại cùng tuôn ra.
Một hồi đi theo mùi hương trong hang động cũng đã đến một cái động lớn cùng hương sắc thơm ngát mang mùi vì hoang dại.
[khẹt...khẹt...]
Một con rắn to mang thân hình huyết sắc dài cả bảy chục mét đang cuộn tròn trên một phiến đá dài ngủ say.
"hừm...Chỉ là con rắn tắc mũi..."
Cậu nhóc lại bước đến rất nhẹ nhàng chẳng chút tiếng động, phía bên cạnh nó liền là vài khóm cây tỏa sắc đỏ rực không ngừng tỏa hương thơm.
"Một cái cây này cho Đại Ma Đầu ta! Sau này ta nhất định sẽ bảo kê cho ngươi ở cái khu rừng này hí hí..."
Hắn thầm nghĩ trong đầu rất sảng khoái rồi cũng đưa tay đến khóm cây nhổ phịch lên một cái.
[khè...sẹt...]
Cả cái đầu rắn lớn đã đang nhìn đến hắn rồi đưa lưỡi liếm nhẹ một cái như muốn hỏi đây là thằng nào.
"hahaha...Con rắn ngươi!...Có gì gặp lại a...."
Hắn nói rồi liền phóng bước chạy đi rất nhanh ra khỏi hang động, con rắn khổng lồ mắt cũng liền lóe huyết sắc đuổi theo điên cuồng.
...
Việt Lân-Đại trưởng lão của Long An Tông, một trong những Tông phái lớn nhất của Đông Du Địa Vực.
Trong một lần chu du trong khu rừng rậm phía đỉnh bắc để tìm hiểu về một Ma Thần tự xưng đang láo loạn nơi đó bao năm nay, luôn khiến các Tông-Phái phải đau đầu khi phái các Đệ tử đến lịch luyện tại khu rừng này.
Bỗng ở phía xa xa có khói bụi bay lên khiến Lân lão cũng chợt phát giác ra gì đó.
[rầm!]
Âm thanh va đập phía ngọn núi cao vang lên, Lân lão một mạch bay đến thì thấy một thằng nhóc khoảng chừng là mười ba đến mười bốn tuổi, mặc bộ quần áo vải rách nát đang ngậm một gốc linh thảo trong miệng phi ra từ hang động mà chạy rẽ đất.
Ngay sau đó từ đống đá vụn bắt đầu lung lay rồi đổ vỡ ra, một con mãng xà khổng lồ là [Mạn Giao-Ngũ giai ma thú] dài khoảng 20 trượng cùng thân thể to lớn, nó lắc lắc đầu mắt lóe huyết sắc điên cuồng đuổi theo cậu nhóc như vẻ điên tiết lắm.
“ Trời ạ!!! cái tên...Tiểu quỷ kia!! Thế nào mà lại dám chọc điên cả Ngũ giai ma thú”
Lân lão thấy vậy trợn mắt há hốc mồm rồi thốt lên khi thấy cảnh tượng trước mắt.
Thấy Mạn Giao mãng xà gần đuổi được cậu nhóc, Lân lão có vẻ hoảng hốt lắm liền ngự kiếm phi thẳng đến. Vung tay phóng xuống một thanh kiếm trạm hình rồng sáng chói chặn con mãng xà Mạn Giao lại rồi liền túm cổ áo của cậu nhóc, bấm quyết pháp gia tốc ngự kiếm bay lên trời cao.
Bị chặn lại, con Ma thú như là bị đổ thêm dầu vào lửa, huyết sắc trong mắt lại càng nồng đậm, nó ngậm thanh kiếm cắn tan nát.
Âm thanh răng rắc khi thanh kiếm vỡ ra như cắt thẳng vào lòng Lân lão.
“Trời ạ, Thanh đằng kiếm-Linh cấp của ta...Ta đã định mua để tặng cho cháu gái nhân ngày sinh nhật!!!...Thế mà lại thành sắt vụn rồi a..."
Lân lão nhìn lại mà đau xé ruột gan than khóc trong lòng.
Con ngũ giai ma thú thè lưỡi kêu “xè xè” rồi lại tiếp tục theo hướng bay của Lân lão và cậu nhóc truy sát...
“Lão già mau thả ta ra... thả ta raa!”
Cậu nhóc bị túm cổ áo tay cầm linh thảo la lối om sòm trên không.
“ái chà!!! Lại còn muốn ta thả ra, tiểu quỷ ngươi là muốn rơi chết sao. Mà nếu ngươi muốn thì Lão Gia Gia ta đây cũng thành toàn cho ngươi haha”
Lân Lão cười ha hả rồi thả bàn tay đang túm cổ áo cậu nhóc kia ra cho cậu bé rơi tự do trên không trung.
"aaaaa Lão Gia Gia người! Ta biết sai rồi, mau cứu ta...”
Âm thanh vọng lại như ngày một xa dần.
Lân lão lại cười ha hả lướt kiếm phi xuống thấy Tiểu Quỷ kia gần rơi xuống một bãi đất có vẻ phẳng phiu trên ngọn núi cao cạnh có một cái cây liễu xanh có vẻ đã lâu năm nên nhìn rất lớn được làn gió thổi đung đưa, cùng xung quanh mây mờ lại tạo ra cảnh sắc nhìn không khác gì tiên cảnh.
"Chỗ này! Cũng tốt..."
Lân lão bấm quyết niệm chú ngay lập tức cậu nhóc như được một lượng khí lực bao phủ rồi từ từ hạ xuống.
Mắt cậu nhóc vẫn nhắm nghiền không biết còn sống hay là đã chết…
Nhìn tên tiểu quỷ úp đầu chổng mông run lẩy bẩy song. Lân lão chợt nghĩ đến thanh kiếm Linh cấp vừa bị cắn gẫy khiến lão cũng phải phát điên lên, dơ tay phải tét một phát thật mạnh vào mông cho tên tiểu quỷ kia nhớ đời
[Tẹt!!!]
Âm thanh chua chát vang ra.
Tiểu quỷ ôm mông nhảy dựng lên gào thét chỉ tay về phía Lân lão mắng “ai da... Lão già!… Đau chết ta rồi...”
“Hả! Cũng mạnh mồm lắm, tội của tên Tiểu quỷ nhà ngươi đánh một cái vẫn là thiệt chết lão phu rồi... Nói ngươi tên là gì?”
Lân lão thở dài liền hả giận, thở dài rồi hỏi cậu nhóc.
“hì hì… Gọi ta là Sâm Lâm Đại Ma Đầu Trần Thiên Kiệt!!! ”
Thiên Kiệt phất tay oai phong như một đại ma đầu mà nói to.
“Thiên Kiệt! hừ... hay cho một cái tên... Tên tiểu quỷ nhà ngươi bị thừa chất phải không? Sao lại đi trêu chọc con ma thú kia làm gì.”
Lân lão như muốn hỏi cho rõ cái tội nặng kinh thiên này của Thiên Kiệt, phải nói nếu hôm nay không có lão đi đến thì có lẽ thằng nhóc này đã thành cục phân của con rắn.
“Cái gì mà Ngũ…Ma….Thú chứ! Chỉ là con rắn ngu ngốc... Dâng lên cho Đại Ma Đầu ta một cái cọng cây thì có là gì,… Thế mà nó còn keo kiệt! Đợi khi ta về nhà dẫn theo huynh muội của ta đến phải dạy nó một bài học... Cho nó biết ai mới là Đại Ma Đầu của cái rừng này.”
Thiên Kiệt nói ra như muốn trách tội con Ma thú kia.
“Cái gì mà Ma Đầu , có tin ta đánh chết ngươi thay con rắn kia không. hừ…!”
Lân lão nhìn vẻ đắc ý của Thiên Kiệt mà mặt cau mày nhíu trách mắng.
“À không không!!!… Lão già ta biết sai rồi ngươi cũng đừng đánh ta nữa, chút nữa ta về sẽ nói huynh muội tránh xa con rắn thối kia ra. Không đến chọc tức nó nữa, gốc cây này ta cho lão coi như tạ ơn cứu giúp hì hì. Lão già, ông xem tóc còn bạc hơn cả Bạch Lang Huynh của ta rồi còn giận nữa là tức chết đó."
Thiên Kiệt thấy vậy cũng sợ hãi nhanh miệng tự giải nguy rồi đưa cho Lân lão một nhánh cây cây tỏa sắc đỏ rực rỡ.
“haha... Thế mà lại [Xích Quỷ Thảo-Địa cấp] a... Thôi được! Coi như tiểu quỷ ngươi biết thu xếp…Không chấp vặt tiểu quỷ nhà ngươi nữa, từ giờ gọi ta là Lân lão đầu! Lên đây ta đưa ngươi về nhà.”
Nói xong Lân lão lấy ra một đám khói trắng mà gọi Thiên Kiệt bước lên.
Thiên Kiệt thấy vậy cũng cười sảng khoái rồi đi lên đám khói nhỏ nhỏ tựa như làn mây cùng Lân lão.
Được phi hành trên mây Thiên Kiệt nhìn xuống thấy vùng Sâm lâm mà mình sinh sống thất là đẹp đẽ biết bao. Nơi đâu cũng là cây cối xanh tốt dãy núi trùng trùng điệp điệp...
"Lân lão, sao người lại có đám mây nhỏ kì diệu vậy, người là Tiên nhân sao?”
Thiên Kiệt mở to mắt mà hỏi.
“à ừmm... Đây là [Kinh Vân Phi Hành-Bí Bảo] cấp Trưởng lão của Long An Tông. Ta cũng không phải là Tiên là Phật gì, thấy sao. Thích rồi phải không, Nếu ngươi chăm chỉ tu hành cũng sớm ngày có được thôi.”
Lân Lão trả lời câu hỏi ngây thơ không biết gì của Thiên Kiệt.
“haizz thằng nhóc này sống ở đâu mà đến cái nhỏ nhặt như vậy cũng không biết chứ!.”
Lân lão thở dài mà thầm nghĩ.
Qua mội hồi du hành cũng đã gần đến trung tâm của Sâm Lâm Ma Thú thì Thiên Kiệt bước ra rìa đám mây nhìn ngó xung quanh rồi chỉ tay đến một vị trí nhìn có vẻ trống trải.
“Lân lão, kia là nhà của ta rồi! Lão đưa ta xuống đó đi.”
Thiên Kiệt chỉ tay về phía cây cổ thụ to nói.
Vừa đáp xuống Việt Lân liền cảm thấy nơi đây có khí linh rất nồng đậm, cây cỏ tươi tốt. Căn nhà bằng gỗ nhỏ bé được dựng lên cạnh cái cây cổ thụ tựa hồ chỉ đủ cho một người ở.
“Thiên Kiệt đây là chỗ ở của tên tiểu quỷ nhà ngươi sao, thế huynh muội của ngươi đâu!”
Lân lão trầm giọng mà thắc mắc hỏi cậu nhóc.
Nơi đây thực sự cũng chẳng phải giống nơi cho người ở, lại nói xung quanh linh khí cùng yêu khí đều cùng lúc nồng đậm. Đến đây có vẻ Lân lão cũng đã nhận ra Ma thần mà lão đang điều tra lại không phải ai khác nữa.
“haha Lân lão đầu! Đã muốn gặp huynh muội của ta rồi sao, họ rất lợi hại đó."
[Huýt!!!]
"Bạch Lang huynh ,Hồ muội muội hai ngươi ở đâuu ”
Tiếng Thiên Kiệt vừa gọi đã có tiếng gió rít lao đến khiến cho chim chóc trong rừng sợ hãi mà bay tán loạn, khung cảnh yên tĩnh dần bị mất đi…