Một hồi qua đi, gió yên biển cũng lặng, xung quanh lôi đài ai cũng trợn mắt há hốc mồm....Tần Kiên lúc này đã không thể cử động được chỉ thiếu tan xác trước cú đấm của Thiên Kiệt.
“Trời ạ! Một đấm chết luôn?!!!”
“Không thể nào!”
“Luyện Thể?”
“[Bá Vương Quyền¹]?” (Một đấm siêu phàm cảnh¹)
Những tiếng khán giả không ngừng thốt lên mà nuốt hơi lạnh xuống.
“Người… Bí ẩn thắng…”
[đùm!]
Tiếng trống lại vang lên trước sự kinh ngạc của mọi người.
“Ca ca thật là lợi hại quá!”
Hồ muội thì cười khúc khích đắc trí lại hô.
Thiên Kiệt nghe thấy ồn ào mới dần dần hé một mắt ra nhìn nắm đấm cùng vết nứt vỡ trải dài trên sàn đấu. Chân vẫn còn hơi run run.
“Ủa! Ta thắng rồi sao? Hahaha. Thật là ngại quá! Ngại quá!”
Đúng ngay lúc đó Bố của Tần Kiên chạy đến nhìn thấy con mình không thôi đau xót, lại nắm chặt nắm đấm trên tay.
“Người đâu bao vây hắn lại!”
Một đám người Tần gia lúc này nhanh chóng chạy đến bao vây khắp võ đài không một điểm hở.
“Chết rồi!!! Ta lại gây họa, lần này sẽ bị Ca ca tét đít mất...Phải làm sao đây! Làm sao đây.”
Hồ muội cũng có chút hoảng hốt lại nghĩ mình đã gây ra họa lớn cho Ca ca.
“Này! Đánh thua còn muốn bắt ta lại, đây là lý lẽ của nhà các ngươi sao.”
Thiên Kiệt cũng là lại tức giận vì bị người ta không xem ra gì, thích đánh thì đánh thích bắt thì bắt.
“Ngươi! Ngươi che dấu thực lực. Lại dám hạ sát thủ con trai ta!!! Kinh mạch nó đã bị phế! Ngươi chắc chắn phải đền mạnggg!!!”
Bố của Tần Kiên lúc này lại gào lên đầy tức giận.
“Người đâu! Bằng mọi giá phải bắt hắn lại cho ta!!!”
Ngay lập tức tất cả người của Tần gia đều lao đến, ai lấy đều là trung niên Tẩy tủy cảnh.
Hồ muội nhìn thấy cạnh tượng không ngừng thở dồn dập, cũng là chuẩn bị bảo vệ Ca ca nếu như có gì vượt quá tầm kiểm soát.
“Chết tiệt! Đến đông như thế này?”
Thiên Kiệt cũng là phải hốt hoảng, nếu động thủ cũng không nắm chắc phần thắng trước đám người của Tần gia.
“Nếu Hồ muội ra tay thì sẽ lộ thân phận… Ta phải làm sao đây.”
“Thằng nhãi! Chuẩn bị chịu chết đi!!!”
/...
“Tất cả dừng tay cho ta!!!”
Một tiếng quát lớn phát ra từ phía dưới võ đài.
Tất cả mọi người đều phải ngưng thở một hồi rồi lui hết ra, là người nhìn rất thanh tú từ phía Thành phủ đi đến toàn thân mặc áo bào trắng tay cầm quạt, đội một chiếc mũ cao như thầy pháp, hai sợi dây ở hai bên rìa mũ không ngừng bay phấp phới theo gió đi đến.
“Bái kiến! Thành Chủ Đại Nhân”
Ai lấy đều quỳ xuống ôm quyền hướng đến phía bóng người nhìn cao thượng kia.
Chỉ có mỗi Thiên Kiệt cùng Hồ muội là đứng ngẩn ra cũng vì quá bất ngờ…
Lúc này người đàn ông cao thượng kia bắt đầu đưa tay về phía Thiên Kiệt.
“Không được làm hại Ca ca của taa!!!”
Hồ muội có vẻ lòng đầy bất an liền chạy đến ngay trước Thiên Kiệt chắn lại, nhưng đôi chân thì đang rung lẩy bẩy.
Thành chủ trông nhìn bề ngoài thong thả nhưng bên trong lại ẩn chứa đầy bí hiểm chậm rãi bước đến, không có lấy một tiếng động.
Hai con mắt của người như có thể nhìn thấu hết bên trong.
“haha hai đứa nhóc được lắm! Rất có cốt khí!... Được!... Được! Đi theo ta vào Thành phủ, ta có chuyện cần nói với hai đứa.”
Ngay sau đó chỉ vài hơi thở gã lại cười lên rất vui vẻ.
“Mẹ kiếp! Cái con người này sao lại lúc ấm lúc lạnh như vậy chứ… Mới trước đó thôi còn tưởng sẽ định ăn thịt ta…”
Thiên Kiệt hắn cũng là sợ hãi mà mắng trong lòng.
”haha Thành chủ Đại nhân nếu đã như vậy hai huynh muội chúng ta cũng không khách khí a.”
[phạch!]
Thành chủ bất chợt đóng quạt lại kêu thành tiếng, rồi ném cho phía Tần Kiên một lọ thuốc màu đỏ tươi đầy hoa văn.
“Tất cả mọi người cứ tiếp tục Lễ hội! Chuyện vừa rồi ta quản, không cần phải bận tâm!”
Gã nói rất rứt khoát mà mang đầy quyền uy. Song, cũng quay phắt đi về Thành phủ
Thiên Kiệt ngay sau đó cũng cầm tay dắt Hồ muội đi theo Thành chủ.
“Này Hồ muội! sao muội lại run lẩy bẩy vậy!”
Hắn lại thắc mắc quay ra hỏi Hồ muội. Thường ngày mạnh mẽ như vậy bây giờ lại tỏ ra sợ hãi khiến hắn cũng không ngừng suy nghĩ bất an.
“Ca..Ca! Liệu..u ông ấy có ăn thịt..”
Vừa nói đến đó Thành chủ quay đầu lại cười một cái.
“Á….á, đừng ăn thịt ta!!!”
Hồ muội sợ hãi hét toáng lên nhảy ra sau lưng Thiên Kiệt liền chúi đi.
Thiên Kiệt thấy vậy cũng không khỏi nuốt hơi lạnh xuống.
Lúc này đã gần bước vào đến cửa Thành phủ…
“Ta không phải ma! Các ngươi cũng không cần phải sợ như thế haha! Một cậu bé là Con Rồng, một cô bé là Yêu Hồ hóa hình!”
“haha Thú vị! Đã lâu như vậy rồi trong Thành đã không có chuyện thú vị như thế!!!”
Thành chủ lại cười ha hả rồi bước vào cánh cửa.
Thiên Kiệt cũng là từ đó mà sinh ra nỗi khiếp sợ.
Bàn tay nắm chặt Hồ muội hai thân thể đồng dạng run lẩy bẩy nỗi sợ cứ thế nhân đôi.
“Thành chủ này chỉ nhìn một cái đã như muốn xuyên thấu tất cả? Trời ạ, quái vật.”
Thiên Kiệt lúc này sợ hãi cũng chỉ biết mắng trong lòng rồi bước qua cánh cửa.
….
Vừa bước qua cửa cảm giá như đã bước vào chiều không gian khác.
Nỗi sợ trong lòng Thiên Kiệt cùng Hồ muội cũng giảm dần đi.
Bên trong Thành phủ là một không gian rộng lớn từ cửa bước vào đã trải một loại thảm đỏ dài vô tận khắp bên ria cũng từ đó mà đi theo là hai hàng cột Ngọc bích đều có Rồng uốn quanh nhìn rất oai hùng.
“Ở đây cứ thoải mái! Ta dẫn hai đứa vào đây cũng đều là có ý tốt!”
Thiên Kiệt đã không còn sợ hãi nữa mà thở phào nhẹ nhõm.
Còn Hồ muội thì vốn có bản tính thích những thứ đẹp đẽ nên nhìn thấy nội thất Thành phủ mắt liền sáng như ngọc đến xoa xoa các cái cột Rồng như thể muốn đem về nhà.
“Thành chủ Đại nhân! Cảm ơn ngài đã không trách mắng chúng ta...Lại giải vây cứu giúp!...”
Thiên Kiệt và Hồ muội cũng chẳng còn gì để dấu diếm liền tháo mặt nạ dạ hội ra.
Thành chủ lúc này đã ngồi xuống ghế trạm rồng đẹp đẽ sang trọng.
Phía sau lưng bức tường khắc một cái cây lớn khổng lồ cao đến mười trượng.
Nhìn Thành chủ bây giờ không khác gì Đế vương.
“haha Có cái gì để trách mắng chứ! Từ xưa đến nay vốn đã là Cường giả vi tôn. Ngươi thắng là thắng không có hà cờ gì cả!..Nào, ngồi ghế đi!..”
Hà Thành lại nói xong cũng kể lại chuyện xưa.
Thời còN ở ngoại thôn từ khi Thành được sinh ra ngôi làng liền bị ma quỷ ám đến sát hại dân làng nên ai cũng đều sợ hãi không dám lại gần Hà Thành, không lâu sau đó vài năm. Người mẹ thân cận nhất cũng đã mất không còn ai bảo vệ cậu...Liền bị dân nàng trách móc, đuổi mắng chẳng chút lương tâm.
Cũng tại ngày hôm đó ma quỷ lại kéo đến làng tán phá, cúng bao nhiêu cơm thịt, bao nhiêu gà cũng không đủ...Chúng liền chỉ muốn tìm giết Hà Thành.
[soạt....đùm...]
Tiếng trời khóc ai oán mây bão sấm sét rền vang...Một thân cậu nhóc đối đầu cả đàn ma quỷ, thức tỉnh [Âm Dương Thái Cực Nhãn] mở ra linh thức diệt yêu trừ tà...Sau vụ việc đó cậu bé cũng rời làng bỏ đi đến đế đô và được Đế Nam Học Viện chiêu mộ đến làm trưởng khoa Thiên Thư...Học pháp truyền đạo được vài chục năm liền tấn tấn cấp Thiên Hoàng giúp Đế Vương đẩy lùi Thú Triều tấn công, lập đại công lớn phong làm Thành chủ Thanh Lâm Thành đến nay tất thảy cũng đã hơn trăm năm.
Qua một hồi kể chuyện Thiên Kiệt cũng biết được tại sao cố bé Hồ muội lại sợ hãi Thành chủ như vậy.
Thành chủ lúc này lại đặt mắt đến hai đứa nhóc, mặt thoáng ngưng trọng một hồi rồi thở dài nói.
“Thế giới này rất rộng lớn! Cũng không ít điều thú vị!...Thanh Lâm Thành, Việt Lạc Gia Tộc cũng sẽ chỉ kìm chân hai đứa lại...Ta muốn hai đứa đi đến Đế Nam Học Viện! Nơi đó đặc biệt lại vô cùng tốt, có đủ khoa môn dạy học, có đủ loại truyện tổ tiên truyền thuyết..."
“Thế nào?”
Thành chủ nói giọng điệu có vẻ rất mệt mỏi nhưng lúc nào cũng là mang đầy âm lãnh.
“Ngài muốn nói chúng ta? Đi ra ngoài lịch luyện sao!”
Thiên Kiệt bất ngờ lại hỏi.
“Đế Nam Học Viện cách Thành chúng ta khoảng năm vạn dặm đi về hướng Nam!...Học viện đó được xây trong Trung Ưu Thành, cũng là Trung tâm Đại Nam Đế Quốc.”
“Ngài không đùa chúng ta chứ?!! Ma Thú Sâm Lâm chỉ cách có năm dặm đã xa như vậy! Vạn dặm??”
“Làm sao mà đi đây!”
Nghe xong Thiên Kiệt cũng là ngẩn người ra trước độ xa của đất Nam.
“Xa thì xa! Cũng không phải là không thể đi! Quyết định như vậy đi, sau khi hết Lễ hội hãy lập tức xuất phát... Nếu ngươi đến đó có khi lại có thể tìm được cách phá giải phong ấn kia cũng không chừng….”
Nói đến đây Thiên Kiệt như chợt nổ vang trong tâm trí… Cái thứ phong ấn khiến Long Vương hiện tại cũng phải chịu thua, Thiểm Long lão tổ cũng không thể phát hiện được...Lúc này lại có một tia hy vọng đẻ vén màng sự thật phía sau...
“Vậy được Thiên Kiệt ta tin Ngài!”
“hahaha cầm lấy thứ này đi! Đều là đồ vật tốt sẽ giúp ích cho hai đứa!.”
Thành chủ nói rồi liền đưa cho Thiên Kiệt một cái tấm bùa nhỏ đeo thân và một cái túi chứa vài món đồ vật.
"Một đứa nhóc lại mang trên người Thiên Án?...Hai huyết mạch Thượng tộc...Chuyện này hẳn là có liên quan đến cổ nhân năm đó?..."
[soẹt!]
Thành chủ nhìn Thiên Kiệt bằng âm dương nhãn liền suy nghĩ đôi chú. Rồi lại phất cái quạt trên tay ra, không gian vì thế mà dần biến ảo chớp mắt đã đưa Thiên Kiệt và Hồ muội đứng trước động phủ.
Võ đài cũng đã không còn ai thi đấu, mọi người cũng tản hết đi.
Mặt trời đã mờ mờ lặn xuống dưới phía dẫy núi đằng Tây chầm chậm biến mất khỏi tầm nhìn.
Màn đêm kéo xuống.
Khắp Thành bây giờ đã chuyển sang ánh sáng đèn lồng, tầng tầng lớp lớp trải dài đi khắp nơi nhìn lại càng đẹp đẽ vô cùng.
“Sau này, Ca ca đi đâu muội cũng sẽ đi theo! Để bảo vệ Ca ca.”
Hồ muội lại chạy đến ôm Thiên Kiệt một cách nhẹ nhàng mang đầy sự ấm áp.
Hắn cũng vòng tay vỗ về Hồ muội cũng không ngừng xoa đầu…
“ừm! Như vậy đi… Thời gian còn lại chúng ta sẽ cùng đi chào tạm biệt mọi người…”