Lạc Long Truyền Thừa

Chương 30: Long Thể Thiên Vương.



Long Vương giờ đây cũng đã trấn an lại rồi xem xét tình hình, mặc dù mông vẫn hơi đau chút nhưng cũng chẳng vấn đề gì, Long Vương nhanh chóng quay ra nhìn về phía đám lửa đang bùng cháy kia liền nhíu mày hỏi Thiên Kiệt.

“Này! Nhóc con ngươi sao lại đưa vũ khí vào tay địch vậy?”

“Cái này!... Con cũng là bất đắc dĩ a! Ngài xem có cách nào đánh chết được hắn không?”

Hắn lại nhanh chóng hỏi Long Vương vì tình huống nguy kịch trước mắt cũng chẳng bao lâu nữa hồn lực nhện sẽ suy yếu lúc đó gã đánh rắm thì Thiên Kiệt cũng tan xác.

“hừ! Ta vừa khôi phục được một tí sức mạnh nhóc con ngươi đã liền la liếm miễn phí? Có điều ngươi đồng ý giúp bản vương ba việc ta sẽ xem xét…”

Long Vương lại khoang tay quay người đi mắt không ngừng liếc liếc vài cái nhìn rất gian xảo khiến cho Thiên Kiệt cũng phải đề phòng.

“Ba việc thôi chứ gì, có cái gì mà phải lăn tăn cơ chứ… Ngài mà còn không nhanh lát nữa chết cả hai rồi xuống gặp Diêm vương cũng đừng có mà khóc lóc! ”

Hắn lại chỉ tay về phía gã thuyền trưởng rồi nói, lúc này hắc khí cũng đã bao phủ toàn bộ thanh đại đao của Thiên Kiệt hồn nhện tơ lửa như đã bị khuất phục hoàn toàn.

“Diêm vương thì có cái rắm gì mà ta phải sợ chứ!”

Long Vương liền đáp trả cứng rắn rồi quay ra nhìn gã thuyền trưởng đen chột kia.

“Thứ đồ chơi này thật là hay ho. haha”

Gã thuyền trưởng sau một phút trôi qua đã thu phục được thanh đại đao, gã vui sướng không kiềm được rồi cười phá lên như phát điên không ngừng lật đi lật lại thanh đao không ngừng ngắm nghía vòng quanh.

Ngay lúc đó Long Vương liền truyền hồn lực vào trong người Thiên Kiệt từng chiếc vảy rồng lại lóe sáng sắc vàng dần dần từ cổ tay đi lên đến ngực.

Hai con mắt trên ngực lúc này lóe sáng như thái dương bắn ra luồng sóng lực khiến lá cây cũng phải lung lay.

Gã thuyền trưởng cũng giật mình nhìn về phía Thiên Kiệt, hắn lúc này long lực vàng đậm bao phủ toàn thân bùng lên nhìn rất đáng sợ.

[đoàng!!!]

Một âm thanh nổ vang phát ra, Thiên Kiệt hắn bước một bước đi như thuấn di phá không lao đến.

Ngay sau đó hắn nhanh chóng tung một đấm dã thẳng vào ngực tên thuyền trưởng tốc độ nhanh như tia chớp quyền lực tạo ra luồng kình phong cuốn theo cây lá, cát bụi phóng đi như một cơn lốc xoáy mặt đất cũng phải dập nát theo đường đi của kình phong, gã thuyền trưởng tay tuột thanh đao người cũng phải bắn đi xa ra tít bờ biển.

“Này thì ngắm!”

Hồn thể Long Vương nhảy ra thở hổn hển rồi mắng to.

“Ngài!! Đã khôi phục lại sức mạnh rồi sao?”

“Sức mạnh lần này so với lần trước đấm Thiểm Long lão tổ tông còn muốn mạnh hơn gấp đôi gấp ba… Gã thuyền trưởng lần này e là đã tan xác rồi.”

Thiên Kiệt nhìn Long Vương không ngừng kính nể, song thầm nghĩ thương hại cho gã hải tặc.

“Nhóc con ngươi lại xem thường bản vương như vậy sao, cú đấm đó so với vạn năm trước còn không bằng quả rắm của bản vương nữa haizz.”

Long Vương nhìn Thiên Kiệt có lớn mà không có khôn lại ôm đầu thở dài.

[rầm!]

Ngay lúc đó ở phía bờ biển lại có tiếng nổ vang, một cột hắc khí bắn lên trời cao khiến dị tượng lại kéo đến cùng mây bão hư không vặn vẹo mang đầy tử khí bao trùm nơi đây khiến Long Vương cũng thoáng biến sắc.

“Hỏng rồi! Chân nguyên khí lực! Tên đen chột đó lại là Thiên Vương?”

“À đúng! Hắn là Thiên vương!”

Thiên Kiệt nhanh chóng đáp lời Long Vương, song, điều này khiến ngài chỉ muốn đấm cho Thiên Kiệt một phát nhưng cũng chẳng thể.

“Nhóc con ngươi… aizz!”

“Họa này nhóc con ngươi phải tự gánh đi! Bản Vương mong lần sau chui ra không còn thấy mặt ngươi nữa!!!”

Long Vương quát mắng trong thần thức của Thiên Kiệt. Song, lúc này vì lo cho tính mạng con cháu mà truyền hết hồn lực cho Thiên Kiệt rồi đóng cửa rầm một cái bế quan hồi phục thần khí.

[rầm!...rầm!]

Long lực trong người Thiên Kiệt bùng phát phóng thẳng một cột vàng kim chọc trời mây đen nơi hắn cũng tan dần đi khí lực hắn bốc lên vù vù khiến cây cối xung quanh cũng phải đổ rạp xuống.

Thân thể, huyết mạch long tộc như muốn bùng nổ hắn túm lấy thanh đại đao khí lực lúc này truyền vào khiến nó phấn khích được về tay chủ mắt lại lóe sáng lưỡi đao như răng nhện lửa lại bốc lên hỏa lực vù vù theo.

Gã thuyền trưởng lúc này bay đến nhìn Thiên Kiệt. Song điều này càng khiến hắn bất ngờ kinh hãi.

“Chân nguyên khí lực! Nhãi ranh ngươi cũng là Thiên Vương!”

Gã kinh hãi phải thốt lên hai cột sáng lúc này cũng dần thu lại hai bên mây phủ như thiên thần và ma thần đấu nhau.

“ĐÁNH ĐI!”

Thiên Kiệt thét lớn liền vẫn chuyển Long lực bay lên vung mạnh thanh đao mà chém đến.

[rầm! rầm!]

Hai thân ảnh liên tục oanh kích trên trời cao, sóng xung kích va chạm bắn đi khắp nơi, đến cả các cô gái đang ẩn nấp trong sơn động cũng phải thu mình sợ hãi lòng đầy bất an vì chấn động liên hồi.

Ngay sau đó.

Một âm thanh va chạm nổ lớn, gã dùng ma thuẫn hắc khí chắn lấy nhát chém bùng cháy ở lươi đao của Thiên Kiệt sóng lực cộng hưởng tỏa ra bắn khắp hư không.

“khặc khặc Nhãi ranh ngươi cũng chỉ là sức mạnh vay mượn, để xem ngươi trụ được mấy hồi!”

“Phản!”

Lời hắn vửa rứt ma thuẫn hắc khí nhanh chóng phình lớn ra cả chục trượng rồi nổ tung ra hắc khí bắn vào người Thiên Kiệt khiến hắn bay nhanh như diều đứt dây đập mạnh xuống đất máu chảy khắp người.

Sau đó Thiên Kiệt chống thanh đao gắng gượng đứng dậy máu không ngừng tuôn từ mồm xuống.

“Có chết!...Ta cũng phải kéo ngươi theo!!!”

Luồng long lực cùng hỏa lực của đại đao lại cùng cộng hưởng bùng lên.

Hắn nhanh chóng thi triển một trong bốn tất sát kỹ của nhện tơ lửa, lập tức tơ nhện lửa nhanh chóng từ thanh đao phóng đi khắp nơi bấu cây cối tạo thành mạng nhện khổng lồ hướng trung tâm vào gã thuyền trưởng.

“[Hỏa Độc Ma Tiễn]!!!”

Hắn liền đưa bàn tay đã hóa rồng tóm lấy tâm của mạng lưới kéo xuống, Cây cối liền bốc cháy bổ sung hỏa lực truyền đến trung tâm, nơi đó bùng lên ngọn lửa vặn vẹo như quỷ dữ muốn nuốt trọn bầu trời.

“Đi!”

Hắn quát lớn liền thả bàn tay ra khỏi tâm của mạng nhện…

[Thình thịch!]

Một mũi tên mang đầy hỏa lực khủng bố bắn thẳng lên trời cao, dài đến cả vài chục trượng trên đường đi tia lửa không ngừng bắn ra khắp nơi.

Chỉ vài ba hơi thở hắn đã phóng ra một võ kỹ nghịch thiên khiến gã thuyền trưởng cũng phải trợn mắt kinh hãi liền vận hết khí lực toàn thân. Không chạy được thì phải đón lấy.

“[Ma Đạn Hải Tặc]”

Gã quát lớn xong liền phóng một quả cầu hắc ám khổng lồ phóng đến, hai luồng sức mạnh va đập khiến cho thiên khung cũng phải nổ tung, kình phong bão táp bắn ra tứ phía khiến cả hai người bay đi xa…

Ngay lúc đó ở một phía xa nơi bờ biển.

Đến cả chục dặm cũng bị ảnh hưởng bởi trận đấu, các cường giả bay đến xem trận đấu cùng bị luồng sóng lực áp cho bắn ngược lại cả chục trượng mới đứng vững được liền nhìn nhau một hồi.

“Thiên Vương đại đấu là dịp hiếm gặp nhanh lên.”

Song, lập tức tất cả đám người liền bay nhanh đến mà xem xét nơi đây chỉ còn là một mớ hỗn loạn cây cối đổ nát cháy rụi, hư không thì vặn vẹo.

Chiếc thuyền gẫy đôi tan nát cùng xác hải tặc nằm la liệt khắp nơi, cảnh tượng nhìn rất thảm hại.

“Không biết cường giả nơi đâu đến lại đánh nhau long trời nở đất như thế này aizz…”

Một lão già áo trắng tóc bạc ngực áo thêu kiếm trên nền bát quái thở dài lắc đầu vuốt râu nói.

Dần dần nơi này càng đông người đến xem hơn, các tông môn, môn phái lại được dịp tụ họp gặp mặt nhau tại đây…

Một lúc sau đó một lão già khí lực xanh đẫm bay đến hạ xuống.

“Bái Kiến Long An Tông Chủ!”

Rất nhiều đệ tử, trưởng lão môn phái khác liền bái kiến kính nể lão.

Lão chính là Thiểm Long lão tổ Tông chủ Long An Tông. Tông môn lớn nhất và lâu đời nhất miền Bắc nơi đây.

Lúc này lão bấm tay bói toán một hồi rồi liền bước đi vì chẳng bói được cái méo gì.

“Quái lạ! Sao từ lúc ta đến đây lại cứ cảm thấy có luồng khí lực rất thân quen?...”

Lão thầm nghĩ trong đầu rồi bước đến cùng vài trưởng môn phái bàn bạc rồi phân phó thu dẹp chiến trường và điều tra tin tức về trận chiến…

Cứ như vậy đến nửa tháng sau vẫn chưa điều tra được một chút thông tin gì, gần đó có một thôn làng nhỏ nhưng lại không có một bóng người. Chiến trường cũng đã được thu dẹp xong xuôi...

Đám người lại dần tản hết đi.

“Tất cả đệ tử nội,ngoại môn nghe lệnh! Lục soát xung quanh tìm Tinh anh đệ tử Trần Thiên Kiệt về đây cho ta! Sống phải thấy người chết phải thấy xác.”

Giờ đây chỉ còn Thiểm Long lão tổ tiếp tục cho người tìm kiếm khắp nơi, trên tay lão lúc này nắm chặt một mảnh vải đen, mặt cũng có chút khó coi, vì mảnh vải đó chính là áo tinh anh đệ tử của Long An Tông.

Một cô gái nghe xong lời nói liền suy sụp trạng thá tái mặt đi, nàng chính là Lan Nhi lúc này đã là nội môn đệ tử. Nàng chỉ đành cắn răng nuốt cơn đau xuống, nước mắt lăn nhẹ trên gò má, nàng tách ra mà đi tìm khắp nơi trong khu rừng…