Lạc Long Truyền Thừa

Chương 41: Hồi Kết Chuyện Xưa.



Sức cùng cũng chỉ đến thế…Phàm nhân yếu đuối tuy không thể thấy được thực thần thể nhưng bão lũ, đá nở, sóng cuộn ai chịu thay được chứ.

Long Quân cũng đau xót lắm cũng chỉ cố gắng gượng chống lại hết sức có thể cái sức mạnh Thiên Đình nhất kiếm phá thiên kia, cùng lắm thì cá chết lưới rách.

“Cái thần thể này tan nát thì đã sao…Chỉ cần các người con còn ở mảnh đất này khôn lớn sẽ lại tiếp tục thay ta cai quản, bảo vệ, dẫn lối đất nước nơi này…Vợ con yên ổn muôn dân hòa thuận vậy cũng là đủ rồi!”

Long Quân hứng chịu Thiên Kiếm đang nhè nhẹ chém xuống cũng chẳng còn mấy sức mà chống đỡ hai bàn tay sông, núi cùng đổ xuống ầm ầm muôn thú cùng gào thét đau khổ... Trong lòng lại thoáng có chút luyến tiếng đau đớn định thi triển Long Thần Bạo Thể tạo phong ấn chống lại Thần Kiếm thì chợt bừng tỉnh nhìn những cánh hoa sen tạo thanh cảnh yên bình tỏa ngát hương thơm như xoa dịu đi nỗi đau.

“Cốc Tiên Đế!...”

Ở trong không trung hai cường giả thượng tộc cùng Thiên Tướng của Thiên Đình đều quy một chỗ thế này há chẳng phải chuyện động trời.

“Cốc Tiên Đế đến đây thì chẳng phải là do Âu Cơ đi cầu xin Tiên tộc sao… Vậy nàng chắc cũng đã về tiên vực rồi, các con của ta mới có vài tuổi lại phải xa vòng tay của mẹ thế này… Cũng là ta quá yếu đuối chăng?...”

Long Quân thầm nghĩ rồi nhìn lên thân thể Cốc Tiên bất phàm tỏa sắc hồng khắp thiên khung xua tan mây bão, dị tượng sóng thần muôn dân lại cùng yên ổn đều quỳ xuống nhìn lên bầu trời sắc hồng ngàn cánh hoa rơi cầu nguyện bình an.

“Cốc Tiên Đế!...Nếu ông cũng dám chống lại Thiên Đình thì đừng mong Tiên Vược được yên ổn!!!”

Thái Thản nhìn đến thân thể đang ung dung của Cốc Tiên Đế lại lớn tiếng đe dọa.

“Mảnh đất này…Đánh nhau không được! Ngươi là Thiên Tướng ra tay lại cuốn cả phàm nhân yếu đuối vào chẳng phải sẽ mất thiêng…Ta đến đây cũng chỉ muốn bảo vệ muôn dân, đất trời thôi!...”

Cốc Tiên Đế nói chậm rãi nhẹ nhàng nhưng lại mang đầy uy lực, hàng vạn cánh hoa sen xoa dịu trời đất, chị thương bách thú.

Chớp mắt Thần Kiếm cũng bị cánh sen bấu đầy liền tan ra một cách nhẹ nhàng, thân thể Long Quân mình đầy thần huyết đang tuôn chảy cũng dần khôi phục lại.

Những việc làm này của Tiên Đế, Thái Thản gã làm sao mà lại không biết đây là cố ý cản mũi, dù thiên tai đại hoạn cũng đã làm gì đến mức trưởng tộc tiên phải ra mặt cứu lấy, Thái Thản mặt mũi khó coi lại chẳng nói lên lời trước hành động của Cốc Tiên Đế.

“Cảm tạ Cốc Tiên Đế đã ra tay cứu giúp!”

Long Quân chỉ biết cúi người cảm kích.

Hàng ngàn hàng vạn cánh bay khắp vùng đất nơi nào là đầm lầy, nơi nào là hồ nước đều được sen mọc lên cùng tỏa sắc hương nồng làn.

“Cũng không cần phải cảm tạ ta!... Cái nơi Hạ Giới này cũng sắp bị cải cách rồi, chuyện nhân sinh phàm trần cũng không được phép đả động đến nữa!...Ông hà cớ gì phải cố chấp như vậy…Thái Thản!...”

“Hừ!... Nếu ông đã đích thân ra mặt thì ta cũng chỉ còn cách về bẩm báo Thiên Đình!...Chuyện này!…Ngày sau lại tính!”

Thái Thản tức giận nhưng cũng không làm gì được.

Tiên Vực là nơi gã không thể tùy ý đắc tội được nếu không cả Thiên Đình e là cũng phải chịu tổn thất,… Đành cắn răng buông xuôi phất tay cùng Thiên Binh Vạn Mã ầm ầm bay về trời…Vòng Thiên Đạo cũng từ đó biến mất.

Bầu trời lúc này cũng đã xế chiều sắc hồng rực rỡ đã bao phủ cả Thiên Địa Nam Bắc, tại đỉnh núi Mẫu Sơn lúc này nhìn cảnh tượng chật vật của Long Quân cùng núi đá đổ vỡ trông rất thảm…

“Long Quân! Ngươi tuy là thân Long Tộc hậu duệ của Thần! Việc làm hôm nay ta biết ngươi vì vợ con, vì muôn dân đất trời…Nhưng cũng không nên quá tùy tiện.”

Cốc Tiên Đế lại nói với Long Quân.

“Hôm nay quả thật không có Cốc Tiên đến!...e là ta cũng thịt nát xương tan!”

“Ngươi cũng là về đi…! Ta cũng có khách đến thăm rồi…”

Cốc Tiên nói với Long Quân xong liền nhìn lên tinh không như hướng đến ai đó… Song, cũng liền hóa thành ngàn cánh sen hồng bay vút đi như ngôi sao ra khỏi Hạ Giới.

“Để các ngươi phải chịu khổ rồi…”

Long Quân nhìn xuống muôn thú liền ra lệnh cho chúng tản đi rồi hướng về bờ biển đông uốn lượn bay về một nơi nhiều núi đồi cảnh sắc thanh bình trên bờ biển gần đất Bắc.

“Thủy Thần Điện!”

Nhìn sâu xuống đáy Long Vương lại uốn lượn tạo ra nhiều núi đá nhỏ cùng cây cối nhô lên khắp bờ biển rồi phi thẳng xuống đáy.

Muôn loại thủy dân là các loại cá,tôm…Đều cúi mình hướng đến thân thể khổng lồ đang phóng về Thủy Thần Điện.

Qua một hồi cũng đến một cung điện khổng lồ nguy nga được đặt dưới đáy, Long Quân liền hóa thành nhân thể bước vào trong Chính điện, nơi mà chỉ có Hậu Duệ Thủy Thần mới có thể bước vào.

Sau đó Long Vương lại tiếp tục kể đến chuyện nhận truyền thừa sau đó lại đến hóa thánh rồi Tinh Hà Thần Vương gì gì đó đến đưa hết những người tu chân đi cùng phong ấn thế giới…Long Vương nhảy trên lan can diễn tả rất chi tiết từng giai đoạn, cung bậc cảm xúc cao trào đầy bi thương, ngài kể câu câu truyện rất ly kỳ nhưng lúc này cũng chỉ là thế.

Thiên Kiệt nghe Long Vương trong câu truyện oai phong lẫm liệt bao nhiêu nhưng bây giờ hắn nhìn Long Vương lại chẳng khác gì con tắc kè không khỏi sinh hoài nghi trong lòng.

“Này!...Nhóc con ngươi đang nghi ngờ Bản Vương bốc phét phải không!...Grừ”

Long Vương đang cuốn vào câu truyện thì lại thấy Thiên Kiệt lơ là không chú ý lắng nghe liền lớn tiếng quát gầm lên, đưa hai tay móng vuốt đến như muốn cào cho hắn mấy cái.

“Long Vương!... Ngài cho con mượn cái sáo đó…Con thổi một cái rồi liền tìm mấy tên Thiên Đình liều mạng!.”

Thiên Kiệt nghe xong câu chuyện càng thêm sinh lòng oán hận Thiên Đình nói lớn đầy tức giận.

Cũng là thấy Thiểm Long thổi cái liền khí thế đầy trời nên cũng muốn thử, Long Vương thì nghe thấy hắn cầu xin liền trợn mắt há mồm ra.

“Nhóc con ngươi!...Cái này là hút không phải thổi, mà nó gọi là điếu!... Còn nói cho nhóc con ngươi biết cái này ngươi chỉ cần hít một hơi là liền bạo thể nổ tan xác chứ nói gì đến báo thù?...”

Long Vương chỉ tay quát mắng liền cất cái điếu đi tránh chuyện chẳng lành, Thiên Kiệt nghe được thế liền buồn ra mặt khiến Long Vương có chút khó xử cũng ngưng trọng nhìn đến an ủi.

“Nhóc con ngươi đừng lo lắng quá! Chẳng phải ở trên đó thì mới qua mười lăm ngày thôi sao?...Chuyện gì cũng phải từ từ, lại càng là chuyện cứu người thì tuyệt đối không được nóng vội!.”

Long Vương nhanh chóng nói để cho Thiên Kiệt an lòng nhưng mặt mũi cũng thoáng mang vẻ buồn lắm, là người cha người mẹ xa con một ngày thì lại dài như thế nào đau đớn biết bao...Chuyện này ngài làm sao mà lại không biết.

Giờ chuyện xưa cũ trước khi tử trận cũng đã qua đi cả vạn năm, tuy ở Trung Giới này thời gian nhanh gấp đôi gấp ba lần Hạ Giới thì nơi đó cũng đã hơn bốn lăm ngàn năm rồi…

“Nhóc con!... Giờ thần lực của ta cũng đã khôi phục chút ít, để ta truyền cho ngươi võ công, đề phòng sau này đám Thiên Đình đó lại đến tìm ngươi còn có cái mà ứng phó thoát thân!.”

Long Vương nói xong liền hóa thành hoàng kim khí bay vào trong người của Thiên Kiệt.

Hắn cũng nhanh chóng ngồi xuống tĩnh tọa đặt hồ muội ngủ say ngoan ngoãn trên bọc rồi xâm nhập thần thức gặp Long Vương.

Cùng lúc đó khi Thiên Kiệt bước vào biển thần thức liền hóa thành mặt nền đá trải dài vô tận cùng vô số cọc đá tập võ, long trụ, đài sen…Tất cả đều ầm ầm mọc lên tạo thành một nơi tu luyện khổ ải.

“Nhóc con ngươi nếu muốn trở lên cường đại hơn để bảo vệ người thân, cứu được cha mẹ thì chuẩn bị tinh thần mà tu luyện đi!...Dù cái Phong Ấn Kim Đan của Thiên Đình ta chưa thể giúp ngươi phá bỏ nhưng công pháp Luyện Thể thì ngươi vẫn có thể luyện được.”

Long Vương nói với Thiên Kiệt xong cũng khiến hắn khó hiểu.

“Công pháp Luyện Thể không phải ngài nói là đồ bỏ đi sao?”

“Công pháp Luyện Thể ở nơi đây đúng chỉ toàn là đồ vứt đi và tàn quyển, có luyện cũng vô dụng…Nhưng công pháp của ta truyền thụ đều là Thần cấp!...Đều là khổ ải!.”

Giọng nói của Long Vương lập tức ầm ầm vang khắp thần thức.

Thiên Kiệt nhanh chóng nhìn ngó xung quanh. Nơi khổ ải tu luyện này lại càng phải nói kinh thiên động địa, mọi thứ đều được phân xếp theo thứ tự để tôi luyện thân thể một cách hoàn chỉnh về mọi mặt, sức mạnh, cơ trí, tốc độ… còn có nơi võ đài rộng lớn được đặt hướng trung tâm xung quanh cột trụ tỏa sáng bao phủ nhìn rất thần bí.

“Long Vương! Con nhất định sẽ dốc sức tu luyện không phụ lòng người!”

Thiên Kiệt nắm bàn tay lại đầy quyết tâm cùng nhiệt huyết sôi trào.

“Tốt! Vậy luyện cuốn này đi…”

Giọng Long Vương lại vang khắp trong thần thức. Ngay cùng đó trên thiên khung thần thức như mở ra một đạo quan văn khổng lồ bắn xuống một ánh sáng hoàng kim xuống.

Thiên Kiệt liền đưa tay đến tóm lấy quyển trục tỏa sắc hoàng kim rồi mở ra.

[Huyễn Khí Bá Vương-Công Pháp Luyện Thể-Thần Cấp]

Ánh sáng vàng chói trên từng nét chữ như phóng thẳng vào đầu Thiên Kiệt cùng ở dưới là chỉ dẫn, giải thích, yêu cầu cần đạt để tu luyện…

Thiên Kiệt nhanh chóng lưu nội dung quyển trục lại trong đầu rồi trả quyển trục bay lại đạo quang văn, hắn hít một hơi sâu rồi chầm chậm thở ra tiếp đến bước chân hướng nơi muôn vàn hình nhân thạch tượng…