Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 588



“Giỏi vậy sao?” Mắt Cảnh Thiên lấp lánh. “Vâng.” Lăng Thiên Thần gật đầu đầy tự hào.
“Tiểu Thần giỏi như vậy, sau này lớn3 lên cháu muốn làm gì?”
“Em muốn làm bác sĩ.”
Thấy Cảnh Thiên nhướng mày, Lăng Thiên Thần nói tiếp: “Từ nhỏ em đ1ã không được khỏe mạnh, làm liên lụy
đến mẹ em. Em muốn làm một bác sĩ giỏi siêu hạng như chị, sau này mẹ bị ốm, mẹ con em sẽ kh9ông phải đi cầu
xin người khác nữa.”
Tuy Lăng Tư Kỳ từng hỏi câu hỏi giống như Cảnh Thiên, nhưng khi nghe con trai mình 3nói vậy lần nữa, cô vẫn
cảm động vô cùng. Cảnh Thiên xoa đầu Lăng Thiên Thần đầy yêu thương, cô mỉm cười đáp: “Cháu đáng yêu thế8
này, chắc chắn mẹ cháu sẽ không nghĩ là bị cháu làm liên lụy đầu. Đến cô đứng chung với cháu thôi cũng cảm thấy
vui vẻ lắm này. Tiểu Thần là một đứa trẻ có thể mang đến cho người khác cảm giác hạnh phúc đấy.”
Lăng Tư Kỳ chưa bao giờ ngờ được rằng chị Thiên nổi danh khắp giới fan lại có thể nói ra những lời như vậy. Cô
cảm động, nước mắt lại trào ra.
Lăng Thiên Thần thấy vậy bèn vội vàng chạy ra bên cạnh mẹ mình, rút một tờ giấy ăn. Lăng Tư Kỳ vội cúi người
xuống, để cậu bé lau nước mắt cho mình.
Lăng Thiên Thần lau sạch nước mắt cho mẹ rồi vươn đôi bàn tay nhỏ vẫn còn mũm mĩm ra, sau đó ôm lấy người
mẹ cao hơn mình một cách vất vả, cậu bé nói: “Mẹ đừng khóc. Có chị xinh đẹp chữa bệnh cho con rồi, chắc chắn
con sẽ khỏi bệnh thôi.”
Cảnh Thiên cũng gật đầu: “Đúng rồi. Tiểu Thần, cháu nói là muốn làm bác sĩ phải không? Nếu cháu thích thì sau
này có thể đến tham quan phòng phẫu thuật của cô. Nhìn cô làm phẫu thuật từ nhỏ, sau này lớn lên rồi, chắc chắn
cháu sẽ trở thành một bác sĩ vô cùng giỏi giang.”
Ha???
Lăng Tư Kỳ kinh ngạc trước lời nói của Cảnh Thiên đến mức không biết biểu đạt như thế nào nữa.
“Vâng ạ vâng ạ! Em muốn xem chị làm phẫu thuật, sau này chắc chắn em sẽ có thể trở thành một bác sĩ giỏi!”
“Ừ, nhưng nếu muốn làm bác sĩ, đầu tiên cháu phải có một cơ thể khỏe mạnh. Bởi vì có khi bác sĩ sẽ phải đứng
mười mấy tiếng đồng hồ để làm phẫu thuật đấy, còn không được dùng lại đầu, tốn sức lắm. Thể nên trước khi cháu
trở thành một bác sĩ giỏi, cô phải chữa khỏi bệnh cho cháu đã!”
Lăng Thiên Thần vốn dĩ còn vô cùng sợ hãi việc phẫu thuật, nhưng sau khi nghe Cảnh Thiên nói vậy, cậu bé gật


đầu thật mạnh: “Vâng, em nghe chị hết.”
Cảnh Thiên lại vuốt ve khuôn mặt nhỏ xinh trai của cậu bé: “Phải gọi là có chứ?”
“Chị là chị xinh đẹp, vì sao cứ muốn em gọi là cô thế?” Cậu bé không hề có ý định nhường bước.
Cảnh Thiên gãi đầu, đằng nào thì chị dâu cũng chưa về với anh cả, chờ khi hai người về với nhau rồi, tất nhiên
thằng bé sẽ phải sửa lại thôi, cô bèn nói: “Được rồi, tùy cháu đấy.”
Cảnh Thiên sắp xếp cho cậu bé xong xuôi rồi đi ra sofa ngồi, đưa mấy bản báo cáo cho Lăng Tư Kỳ và nói: “Bệnh
của Tiểu Thần là bệnh di truyền, tôi từng thấy bệnh án như vậy rồi.”
Một câu nói khiến sắc mặt Lăng Tư Kỳ thay đổi.
“Bệnh di truyền…”
Hơn nữa đối phương còn từng thấy rồi.


Như vậy có khác nào…
Cô từng gặp bố của Tiều Thần?
Những Cành Thiên không dẫn sang vấn đề bố của Tiểu Thần, cô nói tiếp: “Theo lý mà nói, chứng bệnh sẽ ảnh hưởng đến thần kinh
nhiều hơn khi tuổi tác cao lên, số lần phát bệnh cũng sẽ tăng dần. Tiểu Thần nhỏ như thế này, đáng lẽ không thể phát bệnh mười mấy
lần một năm được. Tuy mức độ phát bệnh không quá dữ dội nhưng tần suất phát bệnh như vậy sẽ ành hưởng rất lớn đến sinh hoạt
bình thường của cậu
bé.”