Lạc Nhau Một Đời

Chương 31: 31




Chỉ ngay sau ngày hôm đó, Thiên Ý khi đang trực tiếp hướng dẫn cho đám người mới tập luyện thì Hồ Diên Bá ở phía xa đi vào, gương mặt ông ấy vô cùng nghiêm nghị làm cô nhớ lại ngày tháng còn là tân vệ sĩ ngày nào cũng bị huấn luyện bởi ông ấy vô cùng đáng sợ
" Hồ lão đại sao lại đến đây ? "
Hồ Diên Bá đút hai tay vào túi quần trong tư thế đứng nghiêm
" Cuộc thi hoàn thành xong rồi, Vân Phong không còn chuyện của tôi nữa "
Không nghe Gia Hạo và Khắc Huy nhắc đến chuyện này cô đoán chắc là hai tên đó là không giành được đồng xu vàng rồi
Im lặng một lúc Hồ Diên Bá lại nói tiếp
" Người thắng cuộc là vệ sĩ của Lão Phúc, hai tên nhóc Gia Hạo và Khắc Huy ở phần thi lắp súng bị chậm hơn người ta một giây, đáng tiếc thật "
Quả thật là đồng xu vàng không có liên hệ với cô mà, muốn nhìn ngắm thử một lần cũng khó khăn làm sao
" Vậy Hồ lão đại hôm nay đến đây là có chuyện gì sao ? "
Ông ấy gật gật đầu sau đó nhìn lại hàng tân vệ sĩ đang đứng nghiêm chỉnh rồi chỉ tay vào nhân vật đứng giữa hàng
" Cậu ta từ nay sẽ không phải chịu sự huấn luyện của cô nữa, sẽ do tôi trực tiếp chỉ đạo tập luyện, không có ý kiến gì chứ ? "
Không chỉ Thiên Ý mà cả cậu thanh niên kia cũng vô cùng hoang man, à...cậu vệ sĩ đó chính là người hôm trước được Thiên Ý nhờ để trói mình lại thị phạm động tác cởi trói dưới nước, hôm nay đã lập tức bị điều đi rồi.

" Tại sao vậy ? "
Hồ Diên Bá nhún vai
" Cô hỏi ông chủ, đây là chỉ đạo của người đứng đầu Đại Ưng.

Đi thôi...cậu nhóc, cậu gây phiền phức rồi "
...
Tại chiếc ghế đệm màu xanh quen thuộc ở Ruppie, Lưu Ngọc Lễ ngồi vắt chéo chân cao lãnh tận hưởng màn trình diễn của những cô vũ công nóng bỏng, có điều đã xem một lúc lâu rồi anh lại cảm thấy bản thân chẳng có chút hứng thú nào cả, còn có vẻ hơi nhàm chán...
Bỗng một dáng người mảnh mai bước đến đặt trước mặt anh một ly cocktail, Chung Tiểu Anh mặc quần áo tạp vụ vẫn không thể che đi cơ thể nóng bỏng chết người đó nhất là nụ cười đầy sự cám dỗ, Lưu Ngọc Lễ nâng ly rượu lên nhấp môi một chút rồi đáp lại cô ta bằng ánh mắt đầy tình ý
" Đây là loại tôi thích uống nhất "
Chung Tiểu Anh tất nhiên biết, cô ta đã chứng kiến Thiên Ý bỏ rất nhiều công sức ra làm thứ nước này dĩ nhiên là dành cho Lưu Ngọc Lễ rồi vậy nên cô ta phải nắm bắt thời cơ lúc này tiếp cận Lưu Ngọc Lễ
Dùng ánh mắt long lanh thuần khiết nhìn Lưu Ngọc Lễ, Chung Tiểu Anh mỉm cười ngọt ngào
" Chỉ là thấy anh ngồi đây một lúc lâu không gọi gì nên mới tùy tiện chọn đại một loại mang ra thôi.

Thật may vì anh thích nó "
Lưu Ngọc Lễ đảo ánh mắt từ trên xuống dưới nhìn cô gái trước mặt, anh hỏi vu vơ một câu nhưng thực chất là có ý dò xét
" Cô mới đến đây sao ? "
" Tôi là tạp vụ mới đến đây, quản lý Dương nhận tôi vào Ruppie làm việc, chị ấy thật sự rất tốt "
Đôi mắt Lưu Ngọc Lễ cụp xuống, trong đầu cứ liên tục văng vẳng cái tên
[ Dương Thiên Ý ]
" Cô biết tôi là ai không ? "
" Anh không phải là khách sao ? "

Lưu Ngọc Lễ bật cười phá lên, anh chỉ tay vào chỗ ghế trống bên cạnh mình ý muốn Chung Tiểu Anh ngồi xuống, cô ta như chớp được thời cơ nhưng lại có chút e dè sợ nếu bản thân quá tự nhiên sẽ khiến mọi chuyện bại lộ
" Không được, đang trong giờ làm việc tôi không thể trò chuyện với anh "
" Tôi là ông chủ ở đây, cô cứ ngồi đi không phải nghĩ nhiều "
...
Sau buổi trò chuyện ngắn ngủi về tất cả mọi thứ trên đời, Chung Tiểu Anh cuối cùng vẫn là cam tâm tình nguyện theo Lưu Ngọc Lễ lên phòng ở tầng trên của Ruppie.

Nhìn Lưu Ngọc Lễ phong lưu phóng đãng bản thân cô ta cũng có chút không nhịn được.

Điều bất ngờ nhất chính là ở những giây phút đầu anh đã trực tiếp kéo cô ấy vào nhà vệ sinh, hơi thở dồn dập anh nhìn Chung Tiểu Anh trước mắt không khác gì một con mồi sắp bị xâu xé.
Lưu Ngọc Lễ mở nước bồn tắm, anh bắt đầu từng hành động thô bạo cởi phăng bộ đồ tạp vụ trên người Chung Tiểu Anh ra rồi chậm chầm rút sợi thắt lưng trên eo của mình
[ Hóa ra anh ta có sở thích này, bạo lực tình ái sao ? Cũng kích thích đó ]
Cả cơ thể quyến rũ của Chung Tiểu Anh đã hoàn toàn phô bày ra trước mắt Lưu Ngọc Lễ, khóe môi anh cong lên nụ cười tà mị bất thường, vào lúc nước đã chảy gần đầy ắp bồn tắm anh mới trầm giọng hỏi Chung Tiểu Anh tay còn không ngừng vuốt ve thân thể cô ấy
" Cô có biết cởi trói không ? "
Chung Tiểu Anh vì muốn lấy lòng mà đáp lời thuận theo sở thích của anh
" Tôi có thể thử mọi thứ nếu ông chủ Lưu muốn "

Sau đó Lưu Ngọc Lễ không chút chần chừ dùng thắt lưng trói chặt hai tay Chung Tiểu Anh ra sau, toàn bộ quá trình diễn ra khá suông sẻ cho đến khi anh bắt đầu nâng bổng cô ta lên rồi ném vào bồn tắm.
Với bàn tay bị trói chặt không thể động đậy Chung Tiểu Anh hầu như đang sắp bị chết chìm trong nước, cô ta vùng vẫy khiến nước văng tung tóe nhưng Lưu Ngọc Lễ ở đó chỉ trơ mắt đứng nhìn một cách tận hưởng miệng còn không ngừng nói
" Tốt, tốt lắm "
Cho đến khi Chung Tiểu Anh sắp cạn kiệt sức lực anh mới ra tay đỡ cô ấy ngồi dậy, Chung Tiểu Anh bị sặc nước ho dữ dội, miệng liên tục hút lấy oxi cảm thấy như vừa từ quỷ môn quan trở về.

Lưu Ngọc Lễ vuốt lấy mái tóc ướt sũng của cô ta, ghé sát vào tai thỏ thẻ
" Tiểu mỹ nữ em vừa rồi làm không được tốt, khóa vẫn chưa cởi được "
Chung Tiểu Anh nén sự sợ hãi trong lòng mà mỉm cười đáp lời anh
" Chỉ cần ông chủ Lưu cho cơ hội lần sau em nhất định làm tốt hơn, em hứa đó.

"