Lạc Nhau Một Đời

Chương 120: Trương Ý Lễ



Chỉ còn cách một ngày chấp hành án tử, Lưu Ngọc Lễ cuối cùng cũng lựa chọn buông bỏ, anh không bỏ trốn và Lâm Vũ cùng tàn dư còn lại của Đại Ưng cũng bị cảnh sát bắt ngay sau đó. Tổ chức ngầm hùng mạnh một thời cứ thế tiêu vong.

Anh dựa vào tường nhắm mắt hy vọng bản thân có thể ngủ say, từ ngày cô rời đi anh đã không chợp mắt giây nào đến cả nằm mơ để gặp Thiên Ý anh cũng không làm được.

Anh tàn tạ đến mức khó nhận ra, chỉ có mấy hôm người đã gầy sộm đi, đôi mắt thâm quần, râu ria xồm xoàm, toàn thân đều bốc mùi. Hoàn toàn không còn khí khái của ông chủ Đại Ưng chỉ rung chân cũng khiến thế giới ngầm dao động

Tiếng mở khóa ngục rổn rảng cũng không tác động gì đến anh, viên cảnh sát thấy thế chỉ đành lớn tiếng gọi

" Lưu Ngọc Lễ có người đến tìm, mau thức dậy đi trời còn sớm ngủ cái gì không biết "

Anh chợt mở mắt, cảm thấy kì quái, không còn Thiên Ý vậy mà cũng có người nhớ đến anh. Lê tấm thân tàn ra khỏi nhà giam đi đến nơi thăm ngục, vóc người mảnh dài từ phía sau nhìn tới vô cùng quen thuộc

" Trương Thành à, cậu tới đây làm gì? Cậu tay chân sạch sẽ nơi này không phải chỗ cậu nên đến mau về đi "

Trương Thành xoay người lại, trên tay còn bế theo một đứa bé được quấn trong chăn, bé con say giấc ngủ, hai má phúng phính tròn đầy hoàn toàn không nhìn ra đây là đứa trẻ sinh không đủ tháng.

Lưu Ngọc Lễ chỉ nhìn người anh em của mình đầy khó hiểu, Trương Thành đến nơi xúi quẩy này còn mang theo một đứa bé là có ý gì?

Trương Thành nhìn lại Lưu Ngọc Lễ cũng phải giật mình không ngờ chuyện Thiên Ý tự vẫn lại là đả kích quá lớn đối với anh khiến Lưu Ngọc Lễ thành ra bộ dạng thân tàn ma dại thế này

Trương Thành ủ rũ còn có chút xấu hổ không dám đối diện

" Là tôi phản bội cậu, là tôi giúp Thiên Ý liên lạc với cảnh sát, hại cậu thành ra thế này đều có phần của tôi. Là tôi có lỗi với lòng tin của cậu… "

Lưu Ngọc Lễ phất tay, anh phì cười

" Thiên Ý đi rồi cậu còn lỗi phải gì nữa. Mấy thứ cậu nói tôi đã sớm không để tâm rồi. Tôi nói rồi nơi này rất xúi quẩy cậu mau về đi, bế theo con nít đến đây làm gì? "

Trương Thành cắn môi đến suýt bật máu cuối cùng cũng can đảm nói ra

" Ngày mai là thi hành án rồi cậu không muốn nhìn con mình một chút sao? "

Lưu Ngọc Lễ ngay tức khắc sững người, lời nói Trương Thành như búa bổ xuống đầu anh.

Không đâu

Anh cố nhìn lại gương mặt đứa bé trên tay Trương Thành thêm mấy lần khóe mắt tức thì đỏ lên. Giống thật…giống lúc Thiên Ý vừa mới gia nhập Đại Ưng khi đó cô mới 19 tuổi



Anh mở miệng nhưng phải mất một lúc sau mới khó khăn phát ra âm thanh

" Từ khi nào vậy? "

Thiên Ý vẫn luôn nằm trong tầm quan sát của anh, rốt cuộc là từ khi nào cô mang thai rồi cả quá trình sinh con…Tại sao anh đều không hay biết gì?

" Lúc cậu từ nước ngoài trở về sớm hơn dự kiến, đứa bé chỉ mới 8 tháng bị ép phải ra đời. Tôi từng khuyên cô ấy bỏ con vì thân thể Thiên Ý vốn không thích hợp mang thai sinh nở…nhưng cô ấy không đồng ý. Cô ấy mang thai 8 tháng đều phải che giấu, phải nịt bụng, cả ăn nhiều cũng không dám chỉ sợ cái bụng quá lớn "

Lưu Ngọc Lễ xoay mặt đi, nước mắt tưởng đã cạn giờ lại bắt đầu tuôn ra đau rát

" Lúc sinh con còn mất nhiều máu đến sắp hôn mê. "

" Là lúc cô ấy ngày nào cũng dùng thức ăn bổ máu…phải không? "

Trương Thành gật đầu xác nhận

Sự thật này chỉ khiến cho Lưu Ngọc Lễ cảm thấy bản thân càng thêm tệ hại, lúc đó anh đã từng hoài nghi thế mà lại cho qua như không có gì, đều tại anh vô tâm cho nên Thiên Ý mới không muốn ở lại cô muốn trừng phạt anh bằng cách đau đớn nhất.

Trương Thành bế đứa nhỏ đến gần anh, Lưu Ngọc Lễ muốn đưa tay đón lấy con của họ nhưng rồi lại giấu tay ra phía sau

Anh không đáng

Không đáng có được thứ tốt đẹp nhất thế gian này, đứa nhỏ thuần khiết đáng yêu khiến anh động tay cũng không dám.

" Cậu không bế con sao? "

" Không cần, tôi nhìn con một lát là được "

Ngày mai là thi hành án, anh sợ ôm ấp bế bồng đến khi chết lại không nỡ. Cũng không nên để người khác biết cha của đứa bé đáng yêu như này là tội phạm nguy hiểm có phải không?

" Sau này con của tôi và cô ấy nhờ cậu chăm sóc. Để nó lớn lên bình thường như bao đứa trẻ khác là được…nhớ là đừng kể cho nó nghe về tôi, sẽ khiến tôi hổ thẹn lắm. "

Lưu Ngọc Lễ quay người trở về phòng giam không nói thêm lời nào nữa.

Trương Thành còn quên không nói vào ngày trước khi Lưu Ngọc Lễ bị bắt. Đêm đó Thiên Ý thông qua thiết bị định vị nói với anh nhờ anh chuyển lời cho Lữ Gia Duy đợi sau khi cô và Lưu Ngọc Lễ tiến hành xong hôn lễ thì hãy bắt người. Lúc đó Trương Thành đã biết vị trí của Lưu Ngọc Lễ trong lòng cô đã mãi mãi không thể lay động.





Ngày thi hành án là một ngày mưa giông bão, tiết trời vô cùng xấu, lạnh lẽo âm u. Lưu Ngọc Lễ nằm ngửa trên giường bị cố định bởi các dây đai, bên cạnh có rất nhiều máy móc còn có máy kiểm tra nhịp tim. Vào thời điểm từng kiều thuốc độc được tiêm vào người anh, Lưu Ngọc Lễ thấp thoáng nhìn thấy hình bóng quen thuộc. Thiên Ý đứng ở cửa giơ tay về phía anh, anh biết cô nhất định không nói dối, cô sẽ tới đón anh, bọn họ lại tiếp tục tình yêu của mình ở một kiếp khác.

Máy kiểm tra nhịp tim phát ra tiếng bíp kéo dài, trên màn hình chỉ hiển thị một đường thẳng tắp khép lại kiếp người của ông trùm khét tiếng ở thế giới ngầm Lưu Ngọc Lễ. Trời bên ngoài dừng mưa dần trở nên quang đãng…



5 năm sau

Trời đông tuyết rơi, Trương Thành dắt theo một bé gái mặc chiếc áo phao hồng chân đi giày bốt lông, tay ôm theo cả bó hoa hướng dương lớn bằng người đến viếng mộ.

2 mộ phần được đặt cạnh nhau nằm ở một nơi riêng biệt. Từ lúc Trương Ý Lễ có nhận thức thì cha đã thường xuyên đưa con bé tới đây, Trương Thành nói người trên mộ phần này có ý nghĩa rất đặc biệt đối với hai cha con nên con bé cũng vô cùng trân trọng cũng như háo hức mỗi khi có dịp đến thăm viếng.

" Ba ơi nhìn kia trên mộ phần có đặt một bó hoa, nhìn qua chắc vừa rời khỏi không lâu. "

Là Lữ Gia Duy cùng với Hạnh Ái, đã 5 năm từ ngày cô mất anh vẫn đều đặn hằng năm mua hoa đến để gặp gỡ…để tưởng nhớ. Thế mà đã bao lâu trôi qua như vậy Gia Duy vẫn không thôi ám ảnh cảnh tượng ngày đó Thiên Ý ra đi trước mắt anh.

Trương Ý Lễ đặt bó hướng dương bên cạnh bó hoa kia, cúi đầu khấn nguyện

Trương Thành nhìn mộ phần tri kỉ cùng anh em của mình được đặt ở đó liền thầm mừng, cuối cùng họ lại có thể bên nhau rồi.

[ Thiên Ý, A Lễ hai người nhìn Ý Lễ đã lớn nhanh như vậy. Rất ngoan ngoãn lại hiếu thảo, hai người có thể yên tâm rồi, tôi nhất định sẽ dùng cả đời để bảo vệ con bé lớn lên bình an, hạnh phúc. ]

Bàn tay nhỏ bé kéo lấy Trương Thành lay lay, giọng bé con non nớt

" Về thôi ba ơi, Gia Hạo và Khắc Huy đang nấu lẩu ở nhà đợi chúng ta đó. "

Anh véo má con bé răng đe

" Phải gọi là chú, không được kêu trống không như vậy "

" Hai chú ấy bảo con gọi thế mà. "

Ý Lễ lớn lên càng lúc càng giống cô, lại khiến cho Gia Hạo và Khắc Huy không nhịn được nhớ đến người đội trưởng năm ấy. Thích lúc cô gọi tên bọn họ khi thực hiện nhiệm vụ, vô cùng kiêu ngạo, khí khái.

" Được rồi cục cưng nhỏ chúng ta trở về thôi "

Nói xong lại bế bé con lên trên tay từng bước rời đi. Cô và A Lễ cứ như vậy để lại cho anh một tiểu bảo bối hết mực đáng yêu, với Trương Thành là món quà quý báu nhất về tình thân, tình yêu mà anh từng nhận được.