Lạc Nhau Một Đời

Chương 13: Sự thật của 9 năm trước



Sở cảnh sát

Trong căn phòng kín là cuộc họp của những viên cảnh sát, những con người vì thành phố này mà chống lại thế lực ngầm đặc biệt là thế lực của Lưu Ngọc Lễ.

Quanh chiếc bàn dài là những con người mặc quân phục nghiêm trang hướng mắt đến màn hình máy chiếu nghe đội trưởng của họ là Lữ Gia Duy một viên cảnh sát tài năng tuổi khá trẻ so với chức vụ của anh hiện có, tính cách bình thường có chút hiếu thắng nhưng sống rất tình cảm, anh bắt đầu phổ biến tình hình cho cấp dưới

" Như chúng ta đã biết Lưu Ngọc Lễ gần đây thường xuyên xuất hiện ở Vân Phong, đây có thể là địa bàn hoạt động mới của Đại Ưng vậy nên tất cả chúng ta đều phải để tâm đến nhất cử nhất động của chúng "

Ngô Hồng là nữ cảnh sát trẻ tuổi nhiệt huyết của tổ đội phòng chống ma túy, cô đã đi theo Lữ Gia Duy được một thời gian, là một cấp dưới trung thành và vô cùng hiểu chuyện, cô lên tiếng nói về quan điểm của mình trong vụ này

" Cũng chưa chắc là bọn chúng đến đây để giao dịch, Vân Phong là thành phố lớn có lực lượng cảnh sát đông đảo ngày đêm truy quyét, bọn họ chắc sẽ không mạo muội đến mức hành động ở đây đâu, có lẽ còn nguyên nhân khác "

Lâm Cảnh Minh xoay xoay chiếc bút trên tay sau đó liền dừng lại, anh vắt chéo chân dùng ngón trỏ gõ gõ lên mặt bàn

" Mấy vị tiền bối trước chúng ta theo vụ của Lưu Ngọc Lễ lâu như vậy còn không có chứng cứ buộc tội, chú Tô Minh Dân còn bị chúng chơi một vố đến giáng chức kìa, chúng ta liệu có lật đổ được Đại Ưng không còn chưa biết "

Lữ Gia Duy trẻ tuổi nhưng lập được nhiều công lớn nên tính khí có hơi cao ngạo tự mãn, phần là chuyện gì muốn anh đều làm đến cùng, lần này đặt mục tiêu là tóm được người cầm đầu bang Đại Ưng-Lưu Ngọc Lễ tuy biết có chút khó khăn nhưng Lữ Gia Duy tin rằng không thứ gì có thể làm khó được anh.

" Cho dù như thế nào đi nữa tôi đều có lòng tin chúng ta sẽ bắt được Lưu Ngọc Lễ. Cảnh Minh, Ngô Hồng hai người theo dõi nhất cử nhất động của Lưu Ngọc Lễ trong những ngày hắn còn ở trong thành phố rồi báo lại cho tôi, còn Thanh Tâm và Đại Hải tiếp tục tra lấy lời khai của đám đàn em từng làm việc cho Lưu Ngọc Lễ xem bọn chúng có chịu cung cấp thêm chứng cứ gì cho chúng ta hay không "

" Rõ "

" Rõ "



Lữu Gia Duy gấp xấp tài liệu trên bàn lại rồi tắt màn hình máy chiếu

" Cuộc họp kết thúc "

...

Rời khỏi sở cảnh sát Lữ Gia Duy lái xe đến trước cổng của một trường đại học, đứng tựa người vào cửa xe tâm trạng vô cùng hứng khởi

" Anh hai "

Cô gái trẻ với mái tóc vàng tràn đầy sức sống ba chân bốn cẳng chạy đến ôm lấy anh, nụ cười rực rỡ như mặt trời chiếu rọi

" Hạnh Ái "

Lữ Gia Duy xoa đầu đứa em gái nhỏ, anh giúp con bé mở cửa rồi cả hai cùng nhau trở về nhà. Trên đường đi Lữ Hạnh Ái không ngừng luyên thuyên về những niềm vui khi cô đến nhập học ở ngôi trường mới

" Em mới về nước mọi chuyện không rõ đều có thể hỏi anh, ở trường học có gặp khó khăn gì không ? "

" Anh làm như em là trẻ con ấy, em 21 tuổi rồi đó, vả lại trước kia nơi đây chính là quê hương của em mà. "

Nhắc đến việc đó Hạnh Ái không còn giữ được thái độ vui vẻ nữa, Lữ Gia Duy cũng hiểu được tâm sự của em gái mình, anh an ủi

" Em từ bỏ hết mọi thứ ở nước nước ngoài mà trở về đây anh đã biết em thật sự rất quyết tâm tìm lại người đó, anh cũng đã nói sẽ giúp em rồi mà "

Lữ Hạnh Ái nhìn qua cửa sổ xe trông thấy mọi thứ cứ lần lượt lướt qua mặt mình giống hệt như thời gian 9 năm trôi qua vô cùng nhanh chóng nhưng không hề dễ dàng



" Em đã bị chuyện của 9 năm trước làm cho ảnh hưởng đến tâm lý rất nhiều, rất nhiều lúc em muốn quên nhưng em thật sự không thể buông bỏ người chị ruột thịt của mình. Chị ấy giống như biến mất khỏi thế gian kể từ ngày hai bố con em xảy ra chuyện, em muốn gặp lại chị hai để nói cho chị ấy biết 9 năm qua em vẫn ổn, em có một gia đình mới thương yêu em rất nhiều "

" Có khi nào em tìm được người thân rồi liền không cần anh nữa không ? "

Hạnh Ái phì cười trước lời trêu chọc mang tính trẻ con của anh

" Anh vẫn là anh hai của em, bố mẹ vẫn là bố mẹ của em, chúng ta vẫn sẽ là một gia đình, chỉ là sau này sẽ có thêm một người nữa, chị của em rất tốt chị ấy sẽ trở thành thành viên mới của gia đình chúng ta "

Lữ Hạnh Ái im lặng một lúc sau đó liền không nhịn được mà hỏi anh mấy câu

" Tin tức về những tên buôn lậu hàng trắng năm đó anh điều tra thế nào rồi ? Có biết danh tính của bọn chúng không ? "

" Năm đó là thời kỳ hoàng kim của Đại Ưng, tổ chức của bọn chúng khi đó được cầm đầu bởi Lâm Kính Phi vô cùng bạo gan buôn lậu ma túy trắng trợn, có thể người giết hại ba em là người của Đại Ưng nhưng...cảnh sát khi đó không bắt được bọn chúng. Anh sẽ cố gắng điều tra thêm "

Lữ Hạnh Ái lại tiếp tục nghĩ ngợi thêm một lúc lâu, ánh mặt dần trở nên u ám lạnh lẽo

" Rõ ràng là năm đó là ba em muốn ghi lại bằng chứng đám buôn hàng trắng ở đường biển mà buộc tội, ba mất là do tên cầm đầu ẩu đả với cảnh sát nên bị lạc đạn bắn nhầm, cuối cùng chú cảnh sát ấy còn bị tên đồng bọn còn lại giết chết. Sự tình rõ ràng là vậy em chính là người chứng kiến nhưng tại sao khi công bố ra ngoài lại thành em bị bắt cóc rồi ba phối hợp với cảnh sát tìm người, cảnh sát vì kích động nên nổ súng lệch hướng nên hại chết dân ? Em thật tình không hiểu nổi tại sao lại đổ hết trách nhiệm lên một người chết trong khi những đồng đội của chú cảnh sát ấy đều biết sự thật là như thế nào, tại sao không nói thẳng cho người dân biết sự thật chứ ? "

Lữ Gia Duy rất hiểu tâm trạng hiện giờ của em gái, Hạnh Ái càng nói sâu vào vấn đề thì càng kích động, cô là nhân vật trong sự việc năm đó tuy nhiên lần đó bị thương lại không thể ra mặt thế nên mọi sự đều bị dẫn dắt ra ngoài ý muốn

" Thời điểm đó ma túy là thứ vô cùng nhạy cảm với cảnh sát bởi đã nhiều lần truy bắt nhưng không thành công thế nên để trấn an người dân mới phải biến vụ việc đó trở thành vụ bắt cóc. Thà để họ tin rằng do cảnh sát kích động bắn nhầm chứ không thể để họ biết người dân là do đám buôn hàng trắng giết hại như vậy lòng dân sẽ càng bạo loạn hơn. "

Hạnh Ái cúi gầm mặt xuống, mỗi lần nhắc lại chuyện năm đó như là một cơn khủng hoảng đối với cô, cô đã phải mất rất nhiều thời gian để điều trị tâm lý ở nước ngoài, nhưng vì thương nhớ chị gái ruột thịt đã mất tích khó khăn lắm cô mới dám hạ quyết tâm quay trở về đây nơi từng gây cho Hạnh Ái bao nhiêu là ám ảnh của năm 12 tuổi. Câu chuyện năm xưa Hạnh Ái chỉ tin tưởng và kể duy nhất cho anh trai mình là Lữ Gia Duy biết, tuy không cùng chung máu mủ nhưng đối với Gia Duy đây là đứa em gái mà anh yêu thương nhất và cũng vì cô anh mới quyết tâm vào tổ đội phòng chống ma túy, quyết tâm tìm ra người đã hại em gái mình mất hết tất cả.