Trở lại phủ đệ, Bạch Lạc Tích một thân một mình ngồi ở thư phòng, tờ giấy trong tay vẫn chưa hề mở ra, nàng không dám nhìn tới, trong lòng lóe qua vô số khả năng, suy tư chốc lát, nhẹ nhàng thở dài, cuối cùng mở ra tờ giấy.
Một hàng chữ rất đơn giản, buổi trưa ngày mai cây già ngoại thành.
Bạch Lạc Tích nhắm hai mắt lại, là lời mời của Bạch gia, mấy chữ này là lúc nhỏ lén lút chạy ra ngoài chơi biểu ca thường thường viết cho nàng.
"Điện hạ? Ngài không có sao chứ." Tiểu An có chút bận tâm, ở ngoài cửa nhẹ giọng dò hỏi.
"Không sao, vào đi."
"Nhân lúc nóng ăn chút đi." Tiểu An bưng một bát cháo và mấy món ăn thanh đạm.
Ân, ngươi xem một chút cái này. "Bạch Lạc Tích đem tờ giấy đặt lên bàn.
" Điện hạ! Đây là.. "Tiểu An đương nhiên nhận ra, tờ giấy này trước đó luôn đều là qua tay nàng đưa đến.
" Ha ha. "Bạch Lạc Tích ngượng ngùng cười.
" Ngài muốn đi không? "Tiểu An nhìn về phía Bạch Lạc Tích.
" Không đi. "Bạch Lạc Tích trả lời rất thẳng thắn, chuyện này kỳ lạ, nàng nghĩ không thông tại sao là Vinh Thiển, cho dù trước đó nàng và Bạch gia quan hệ không ít, nhưng này tội danh đại nghịch bất đạo này..
" Điện hạ, ngài không phải luôn muốn gặp người Bạch gia sao? "Tiểu An nghi hoặc.
" Ta sợ đây là cái tròng hoàng thượng thiết lập. "Bạch Lạc Tích phân tích.
" Nhưng nếu như thật sự thì sao? "Tiểu An sợ nàng mất đi cơ hội này.
" Là thật thì càng không thể đi, năm đó coi ta là quân cờ, dùng xong thì bỏ, bây giờ ta vừa trở về, bọn họ liền tìm đến cửa."Bạch Lạc Tích nghĩ kỹ từ lâu, cho dù nàng cần sự trợ giúp của Bạch gia, cũng muốn bọn họ ba lần bốn lượt mời mới có thể xuất hiện, nàng muốn cho Bạch gia biết được sự quan trọng của nàng.