Lạc Trần

Chương 130



Bệ hạ, vi thần xin cáo lui. Mắt thấy thời gian làm nhiệm vụ càng lúc càng ít , Liên Tư Vũ cười ôn hòa, cháp tay với Thần đế.

- Đi đi ,đi đi, khanh càng ngày càng hoạt bát rồi.

Hoàng đế mở miệng trêu ghẹo.

Cung nhân xung quanh đã sớm lui ra, trời thu gió se lạnh, vài ba chiếc lá vàng theo gió thu xoay tròn, ngự hoa viên bốn mùa không thiếu hoa cỏ, nhưng bóng lưng Thần đế nơi đó... lại cô đơn hiu quạnh dị thường.

Liên Tư Vũ đi theo chỉ dẫn của hệ thống, càng đi quang cảnh càng hoang vắng, theo ký ức của Quốc sư, đây là hướng đi tới Lãnh cung.

Nhớ đến vị diện thứ ba mình là hoàng tử lại phải giả trang làm công chúa, cũng sống ở Lãnh cung, Liên Tư Vũ có chút buồn cười.

- Đánh nó, cẩu tạp chủng!

Một tiếng chửi mắng này làm Liên Tư Vũ khựng người, gió bỗng nổi lên, thổi bay máy tóc đỏ sẫm như máu.

Trong đầu bỗng lướt qua một đoạn ký ức xa lạ.

Liên Tư Vũ đưa tay ôm đầu, máy nhíu thật chặt, nhưng hình ảnh kia vụt qua quá nhanh, y đã không kịp ngẫm nó là gì.

Thẫn thờ một hồi, Liên Tư Vũ hồi phục lại tinh thần, đôi mắt cũng từ trạng thái trống rỗng trở lại thanh tịnh.

"Két."

Liên Tư Vũ đẩy cánh cửa hoang tàn ra, bởi vì nơi này là lãnh cung nên cũng không có thị vệ canh giữ.

Y rũ mắt nhìn qua nơi phát ra âm thanh, đó là một đám trẻ con.

Đám trẻ con y phục hoa quý đang sai người đánh đập một đứa bé dơ bẩn khác,đứa bé kia nhẫn nhịn chịu đựng, không dám phản kháng, thế nhưng ánh mắt lại rất sắc bén lạnh lẽo, giống như một con thú hoang.

- Dừng tay.

Liên Tư Vũ mím môi, vẻ mặt có chút thương tiếc mà nhìn đứa trẻ như dã thú bị thương kia.

- Quốc, Quốc sư đại nhân...

Đám trẻ con vốn muốn quát tháo người tới, nhưng khi thấy rõ thân phận của y liền vội vàng lùi ra sau,vẻ mặt biết sai, những thị tùng thì trực tiếp quỳ xung quanh đất, cung kính hô.

- Tại sao lại đánh nó?

Quốc sư vẻ mặt điềm nhiên ôn hòa hỏi, giống như cũng không tức giận với động tác của bọn họ.

- Nó, nó là cẩu... là dã chủng của tiện nô kia.

Quân phụ Ngâm Cẩn là một tiểu tư có chút tư sắc, có dã tâm nhưng không có đầu óc,nhân lúc Hoàng đế say rượu mà tự bò lên long sàn,cứ tưởng sẽ được phú quý, nhưng hậu cung là nơi ăn thịt người không nhả xương, quân phụ hắn cũng chẳng thông minh, nếu không phải trong bụng có đứa con thì đã bị những phi tử khác chơi đến chết rồi.

Chỉ là tuy rằng trong bụng có đứa con, nhưng lại bị người ta vu oan là dã chủng cho nên bị đày đến lãnh cung mà thôi.

Người kia ở Lãnh cung chưa được vài năm thì đã bị hoàn cảnh nơi này bức điên, sau đó qua đời, lưu lại một đứa trẻ 10 tuổi.

- Các ngươi đi đi.

Liên Tư Vũ hơi nhíu mày vì những lời này, y thu lại nụ cười ôn nhã, sau đó lãnh đạm nói với những đứa trẻ còn lại.

Thấy y không còn nụ cười, những hoàng tử kia sợ ở lại càng chọc giận y nên vội vàng lui ra.

Liên Tư Vũ hạ thấp người , đánh giá nam hài trong góc tường kia.

Vừa bẩn vừa dơ, còn có chút mùi vị khó ngửi , tóc tai loạn xạ, trên người còn có rất nhìu vết thương hoặc lớn hoặc nhỏ, thân thể đứa bé rất gầy, vừa nhìn là biết ăn không đủ no mặc không đủ ấm.

Y đã đến, cho chở hắn, nhưng hệ thống vẫn chưa nói nhiệm vụ đã hoàn thành.

- Từ nay điện hạ theo ta đi, được không?

Tiễn phật tiễn tới tây thiên, chẳng lẽ y phạt bảo vệ hắn cả đời mới chịu?

[ Túc Chủ hiểu ý thật nhanh.Nhưng thật ra chỉ cần bảo vệ đến khi hắn trưởng thành là được.]

Không hiểu sao ngữ điệu của hệ thống tràn ngậm ý vị vui sướng khi người khác gặp họa.

Ngâm Cẩn giương mắt nhìn y, đôi con ngươi tràn đầy tia máu, có lẽ vì đau hoặc là vì ngủ không đủ.

- Điện hạ?

Trong ánh mắt lo lắng của Liên Tư Vũ, Ngâm Cẩn ngất xỉu.

Liên Tư Vũ thu lại toàn bộ biểu tình ôn hòa trên gương mặt, dùng ánh mắt vô hỉ vô bi đánh giá mục tiêu nhiệm vụ của mình.

Không biết nguyên do, nhưng bây giờ toàn bộ tình cảm phức tạp của y với hắn hoàn toàn đã bị xóa sạch, tuy rằng có ký ức khi ở thể tinh thần, nhưng đối với người trước mắt, Liên Tư Vũ vẫn cảm thấy rất xa lạ, giống như tất cả tình cảm trước kia của y chỉ là một giấc mộng,người tỉnh mộng tan.

Con ngươi hồng sắc treo lên ý cười ôn hòa nhàn nhạt, Liên Tư Vũ không ngại bế đứa bé tầm 9,10 tuổi kia lên, ngoại bào trắng tinh không tì vết bây giờ bị vấy bẩn, khiến cho vị tiên nhân kia như lạc xuống trần gian.

Liên Tư Vũ nâng bước, chậm rãi mang theo Ngâm Cẩn rời khỏi nơi lãnh cung hoang vắng tàn tạ này, kim tuyến dưới ánh nắng Mặt Trời lóe lên, gió nâng vạt áo, mái tóc rực lửa cũng theo đó mà lay động, vốn dĩ đẹp tựa thiên tiên, nhưng trong ngực lại cẩn thận ôm một đứa trẻ vừa gầy vừa đen, có chút không hòa hợp với khí chất tự như thần tiên này.