Lạc Trần

Chương 133



Y phục trắng tinh đã bị hơn nửa bát cháo làm hỏng, Liên Tư Vũ đành về phòng thay lại một lần.

Cơ mà Ngâm Cẩn vẫn không chịu để yên cho y, lần thứ hai lại làm đổ bát cháo.

Liên Tư Vũ bất đắc dĩ nhìn con ngươi ngây thơ hoảng hốt kia, trở về phòng thay thêm một bộ y phục.

Lần thứ ba, Ngâm Cẩn vẫn "sơ ý" làm đổ bát cháo.

Có câu quá tam ba bận, cho dù người tốt tính nhất e rằng cũng có chút bất mãn, cũng sẽ nhìn ra được Ngâm Cẩn là cố ý khó dễ Quốc sư, thế nhưng vị Quốc sư cao tuổi này vẫn ôn hòa điềm đạm nói "không sao", sau đó hỏi Ngâm Cẩn còn muốn uống cháo nữa không, Ngâm Cẩn lắc đầu từ chối.

- Sắc trời không còn sớm, mời điện hạ nghỉ trưa.

Quốc sư hơi cúi người hành lễ nhỏ, sau đó lui ra ngoài.

Theo lẽ thường, Quốc sư có địa vị ngang bằng với Hoàng đế, ngoài hoàng đế ra không cần hành lễ với người khác, nhưng Quốc sư Thần quốc vẫn luôn tuân thủ lễ tiết, chưa từng bất kính khi thị bất kỳ hoàng tử nào, cho dù người đó thất sủng.

Ngâm Cẩn nắm chặt chăn, ánh mắt lóe lóe.

Quốc sư, thật sự tốt như vậy sao?

...

Liên Tư Vũ đã chuyển lời tới Thần đế, nói rõ ý định muốn bồi dưỡng Ngâm Cẩn trở thành Quốc sư đời tiếp theo cho nên Ngâm Cẩn thuận lý thành chương ở lại Ngọc Các.

Lễ tế thiên càng ngày càng gần, Hoàng thành nô nức náo nhiệt hơn hẳn, những thứ cần thiết đã sớm chuẩn bị từ tháng trước,,bây giờ chỉ cần kiểm kê lại là xong.

Tế thiên không phải tế trong hoàng thành, cũng không phải trong hoàng cung, mà là ở Thiên sơn - Ngọn núi cao nhất Thần quốc.

Thiên sơn cao ngất ngưỡng, mây trắng vờn quanh, tuyết phủ một màu.

Thân thể Quốc sư không tốt cho nên đã khởi hành trước lễ tế nửa tháng, bây giờ đang dừng dưới chân núi.

- Khụ khụ.

Liên Tư Vũ che miệng ho khan, mi tâm hơi nhíu lại.

- Quốc sư, thuốc.

Hoàng Cúc vội vàng lấy ra một bình ngọc trong người, tháo nút, đổ ra một viên thuốc nâu nhỏ tròn vo.

Hồng Mai bên cạnh nâng đôi tay trắng nõn, giúp Quốc sư rót một chén trà pha từ nước tuyết.

- Không cần căng thẳng như vậy.

Liên Tư Vũ cười ôn hòa, lấy thuốc từ trong tay Hoàng Cúc, sau đó nhận chén trà tè tay Hồng Mai.

- Quốc sư, nửa tháng này người đã ho 6 lần rồi! Lúc trước người cũng không ho nhiều như vậy! Nếu không phải càng gần Thiên sơn thời tiết càng lạnh thì người sẽ không khổ như vậy...

Hoàng Cúc đau lòng nói. Mấy ngày nay, bởi vì tiết trời chuyển lạnh mà Quốc sư của bọn họ chịu không ít khổ sở, tật cũ tái phát, ôm đau li bì.

- Cũng không phải ngày một ngày hai, không cần bận tâm. Tế thiên rồi trở về Ngọc Các bồi bổ lại là được.

Quốc sư không để tâm, dường như mỗi lần ho đến tê tâm liệt phế không phải là bản thân vậy.

Thiên sơn đường núi khó đi, tuyết lớn cản trở, xe ngựa căn bản không thể vào, 4 thị tùng của y đành ra ngoài, mua một cỗ kiệu nhỏ, khiêng y lên núi.

Đừng nhìn 4 người này bình thường ôn hòa, hoạt bát, khiêm tốn, trầm mặc chứ thực ra cả 4 đều là kẻ luyện võ, tu vi trong chốn giang hồ cũng thuộc hạng nhất lưu nhị lưu, không thể khinh thường.

Chỉ là cho dù đã có bốn cao thủ luôn bảo hộ, Thần đế vẫn không yên tâm về y, sợ y gặp thích khách nên còn chủ động phái ra 20 đại nội thị vệ, nội lực tuy kém 4 thị tùng thân cận của y, nhưng chiêu thức võ công không tồi.

May mắn hôm nay thời tiết rất đẹp, không gặp phải bão tuyết hay mưa tuyết cho nên gần chạng vạng liền lên đến đỉnh núi.

Liên Tư Vũ vén rèm bước ra, trên đỉnh núi có trận pháp do vị Quốc sư đời nào đó để lại, trận pháp hấp thụ linh khí tự nhiên của Thiên sơn để duy trì, trải qua bao thăng trầm mà vẫn không thay đổi.

Trên đỉnh núi có một cung điện nhỏ, trắng như tuyết, bởi vì có trận pháp ngăn cản mưa gió và khí lạnh nên bên trong rất ấm áp, con người hoàn toàn có thể ở lại nơi này lâu dài, cho nên trong điện có cung nhân thường xuyên túc trực dọn dẹp.

- Quốc sư!

Cung nhân thấy nam tử bạch y khoác tuyết bào bước vào liền quỳ xuống hành lễ, tuy rằng chưa từng có vinh hạnh được thấy tư dung của Quốc sư, thế nhưng hồng phát hồng mâu (tóc đỏ mắt đỏ) này chỉ có Quốc sư Thần quốc mới có.

- Bình thân, các vị cực khổ rồi.

Quốc sư dịu giọng nâng người gần nhất dậy.

- Không khổ,không khổ!

Những người này đoán chừng là fan não tàn của Quốc sư, được gần thần tượng nên trạng thái có chút cuồng nhiệt.

Cung nhân nhiệt tình đưa Quốc sư đến tế đàn kiểm tra mọi thứ, thấy vẻ mặt Quốc sư tái nhợt nên vội vàng khuyên nhủ y về phòng nghỉ ngơi, Liên Tư Vũ thấy mọi thứ cần cho lễ tế thiên không có gì sai sót mới trở lại cung điện, ăn chút đồ ăn cực bổ sau đó ngâm suối nước nóng rồi ngủ.

Cùng lúc đó, đội ngũ từ hoàng thành cũng bắt đầu khởi hành, ngoài hoàng đế, những hoàng tử khác cũng được đi cùng, Ngâm Cẩn đương nhiên cũng là một trong số đó.