"Chung tổng." Quý Thanh Thức thấy anh lại đây thì buông chân, ngồi ngay ngắn lại. Cô thấy trên tay Chung Nhiên đang cầm hóa đơn tiền viện, nói: "Hết bao nhiêu ạ, tôi chuyển cho ngài."
"Tính là tai nạn lao động." Chung Nhiên thuận miệng nói một câu
Tuy anh nói thế, nhưng Quý Thanh Thức vẫn lấy hóa đơn, nghiêm túc cất vào túi, công ty trả tiền cùng tiền của Chung Nhiên cô xem là hai chuyện khác nhau, tuy rằng của công ty cũng là của anh.
Về công hay tư, Quý Thanh Thức đều thiếu anh ân tình.
"Hôm nay cảm ơn ngài."
Chung Nhiên ừ một tiếng đáp lại. Ở phòng cấp cứu không có người, Quý Thanh Thức chưa từng cảm thấy khó chịu như vậy, dạ dày nôn nao, đầu đau như muốn nứt ra, cả người không có sức. Cô nằm nghiêng, nhắm chặt mắt lại, tay khoanh trên ngực, cả người cuộn tròn lại.
Chung Nhiên ở bên nhìn, thấy cô rất khổ sở nhưng không kêu một chút nào.
Chính là chịu đựng.
Ánh mắt anh dừng lại, một cô gái nhỏ nhắn như thế sao lại có tính nết như vậy.
Quý Thanh Thức nằm ở phòng quan sát, nửa ngủ nửa tỉnh, sau hai tiếng thì mới cảm thấy thoải mái hơn chút. Trong phòng vẫn trống vắng như cũ, khi cô đến bên giường bên kia còn có đứa bé mập mạp mười mấy tuổi cùng mẹ của nó, giờ này cũng đã ra viện rồi.
Giống như chỉ còn lại mình cô.
Quý Thanh Thức cũng không cần ra vẻ gì, cô vốn dĩ đã quen cảnh xe nhà, không nơi nương tựa, nhưng hôm nay bị ốm, cảm xúc cứ ùn ùn kéo về.
Đã hơn 10 giờ rồi, ông ngoại đã nghỉ từ sớm rồi, cô cũng không biết còn có thể gọi điện cho ai. Cảm thấy khát nước, cô định xoay người dậy thì nghe thấy đằng sau có người lên tiếng: "Tỉnh rồi sao?"
Quý Thanh Thức dừng động tác, cô đang nằm nghiêng nên không biết phía sau có người, Chung Nhiên thế mà vẫn còn ngồi ở đây.
Cô ngồi dậy, xoay người sang đối diện, kinh ngạc: "Chung tổng."
Trên tây trang đã có vài nếp gấp, cà vạt bị anh cởi ra, tùy tiện ném sang một bên, cổ áo mở, thần sắc lười nhác, còn có mệt mỏi. Anh cúi đầu nhìn di động, ừ một tiếng.
Quý Thanh Thức: "Sao ngài vẫn còn ở đây?"
Cô không hiểu, lúc cô mơ mơ màng màng đã thấy anh đi ra ngoài, chuyện này cũng bình thường, anh chả có lý do gì mà phải ở đây cả.
Chung Nhiên ngẩng mặt lên, nhìn thần sắc hoang mang, nhướn mày nói: "Ở trong mắt em, tôi không có lương tâm vậy sao?"
Quý Thanh Thức: "...A?"
"Để nhân viên bị bệnh ở viện, mặc kệ không quan tâm." Chung Nhiên tắt điện thoại, tay đặt trên người, như muốn tính toán cùng cô về hình tượng của anh trong lòng công nhân viên: "Vì sao em lại cảm thấy tôi là loại người như thế?"
Quý Thanh Thức trầm mặc một lát, sau đó giải thích: "Tôi không nói như thế, ngài có thể mặc kệ tôi. Chỉ là ngài đã giúp đỡ tôi rất nhiều, tôi rất cảm kích. Nhưng ở đây lâu sẽ ảnh hưởng đến thời gian của ngài."
Chung Nhiên nghe xong, nhếch môi có vẻ cảm thấy có lý. Nhưng anh cũng không nói câu nào, chỉ cười như không cười nhìn cô. Quý Thanh Thức bị anh nhìn cảm thấy không được tự nhiên, cúi đầu tránh. Qua một lúc lâu sau anh mới chậm rãi nói chuyện.
"Sao trước đấy tôi lại không phát hiện thái độ của em lại tốt như này? Một câu ngài, hai câu ngài." Chung Nhiên chậc một tiếng, thong thả ung dung: "Cô gái nhỏ còn trẻ mà đã có hai mặt rồi."
Quý Thanh Thức: "..."
Đây không phải là hai mặt, đây là do kế sinh nhai.
Mặc dù ấn tượng trước đó đối với anh không tốt lắm, nhưng hôm nay Quý Thanh Thức biết ơn anh là thật lòng, nhưng không thể để người ta giúp mình nhiều vậy, cô còn trộm mắng anh là người xấu ở trong lòng.
Quý Thanh Thức vốn định không nói đến chuyện cũ, nhưng Chung Nhiên đã nhắc lại cô cũng không thể mở mắt cho qua. Sau khi sắp xếp lại từ ngữ cô nói: "Trước đó tôi vẫn luôn ở tổ hạng mục trên, chưa từng gặp ngài, cho nên mới không nhận ra."
Ngụ ý là, người không biết thì không có tội.
Chung Nhiên như không để ý, nhưng có chút không hiểu cô nói: "Em không biết tôi, nhưng tôi sao lại biết em nhỉ?"
Quý Thanh Thức lại a một tiếng
"Dư Như Bách không nói gì với em sao?"
"Nói cái gì?"
"Nói...." Chung Nhiên dừng lại, nhấc mắt lên nhìn Quý Thanh Thức, giọng nói đột nhiên trịnh trọng: "Tôi là sư huynh của em."
Quý Thanh Thức: "..."
Chuyện này thực sự cô chưa từng nghe qua. Là nhân viên mới đến, thì đều sẽ có một tiền bối dẫn dắt, cũng coi như quan hệ thầy trò. Dần dà đây thành truyền thống bất thành văn của Thịnh Dự. Quý Thanh Thức được Dư Như Bách dẫn dắt, chính cô cũng không biết Chung Nhiên cũng giống như cô.
Nhưng cái này không hợp lý, Chung Nhiên là người thừa kế tương lai của tập đoàn, Dư Như Bách chỉ là một chủ quản nho nhỏ của phòng hạng mục. Điểm này có chút không bình thường.
Nhưng Chung Nhiên lại cảm thấy thật hợp lý.
"Không tin?" Chung Nhiên nói: "Nếu không phải Dư Như Bách gọi điện cho tôi, sao tôi lại chiếu cố cho em nhiều như này, tôi đâu có quen em?"
Quý Thanh Thức nhất thời không nói chuyện.
Nhưng lời giải thích này lại hợp lý, vì cái gì mà từ đầu Chung Nhiên đã nói với cô như rất quen thuộc, lại còn chắn rượu cho cô, đưa cô đi khám bệnh. Dư Như Bách là người ôn hòa lại cẩn thận, hẳn là sẽ nói chuyện này với anh.
Quý Thanh Thức: "Mặc kệ là gì, vẫn là cảm ơn ngài."
Ngữ khí vẫn khách khí như cũ, nhưng trong một chốc một lát, Chung Nhiên cũng không trông cậy vào cô có thể thân thiện lên được.
Nói lâu như thế, Quý Thanh Thức cảm thấy khát nước, cô vén chăn lên muốn xuống giường, Chung Nhiên liền hỏi: "Muốn cái gì?"
Quý Thanh Thức: "Tôi muốn uống nước."
Anh nhắc nhở: "Chỗ đó có."
Nhìn theo ánh mắt của Chung Nhiên, Quý Thanh Thức quay đầu thấy bình giữ nhiệt mới ở trên tủ đầu giường.
"Chuẩn bị cho em đó, uống đi." Anh lấy di động không nhìn cô.
Quý Thanh Thức nhỏ giọng nói cảm ơn. Nước trong bình mang theo vị ngọt, cô uống một hơi hết phân nửa.
Chung Nhiên ngồi một chỗ đã lâu, không có chỗ rộng rãi để anh duỗi chân, trong lòng anh cảm thấy mình thật đau khổ mà.
Anh đứng lên muốn hoạt động giãn gân cốt một chút, nhưng phòng chờ thì bé, khoảng cách giữa các giường cũng nhỏ, anh đứng dậy lại kéo gần khoảng cách với Quý Thanh Thức, hơi thở lập tức đến gần, thân hình cao lớn mang cảm giác áp bách, như bóng ma bao phủ cả người Quý Thanh Thức, cô theo bản năng nghiêng người sang bên trái, bàn tay cầm bình căng thẳng.
Chung Nhiên nhìn thấy thì nhất thời vui vẻ: "Sợ tôi như vậy?"
"Không phải là sợ." Quý Thanh Thức nâng mắt lên liếc anh một cái, sau đó sửa lại lời anh "Là tôn trọng."
Chung Nhiên thấy phản ứng trước sau đối nghịch như thế thì càng vui vẻ.
"Tôn trọng." Anh cố tình lặp lại một lần nữa, ngữ khí mười phần nghiền ngẫm, sau đó nói: "Được, em tôn trọng tôi như này tôi sẽ nhớ kĩ."
Quý Thanh Thức mới thở ra nhẹ nhàng, rồi lại nghe anh nói tiếp: "Lần sau mà tôi phát hiện em thấy tôi mà đi đường vòng thì sẽ trừ 1 tháng tiền thưởng."
"...."
Quý Thanh Thức ngẩn ngơ.
Đây
Là
Chuyện từ khi nào đây.
"Phát hiện 1 lần."
Chung Nhiên nâng giọng: "Trừ 1 lần."
"...."
Sau khi ra viện đã gần 12 giờ. Quý Thanh Thức đi giày, cầm bình giữ nhiệt muốn rời khỏi phòng, thì nhìn thấy giường ngủ cách vách có một chiếc cà vạt màu đen, cô dừng lại, khom lưng cầm lấy chiếc cà vạt, cuộn lại cẩn thận, bỏ vào túi áo khoác, sau đó mới đi ra ngoài.
Bệnh viện ban đêm quạnh quẽ trống trải, cô đi ra ngoài thì Chung Nhiên đã kí xong giấy tờ, hỏi cô: "Đi được chưa?"
Quý Thanh Thức gật đầu, anh cũng không nói gì nữa, từ phòng bênh viện đến cửa phòng cấp cứu có một đoạn, cô đều nghĩ đến chiếc cà vạt kia, nhưng đều không có cơ hội mở miệng. Ra ngoài cửa, Chung Nhiên quay đầu nhìn cô: "Chờ ở đây."
Quý Thanh Thức: "Được."
Buổi tối mùa hè ở Ninh Xuyên giống như cuối thu, bóng người đàn ông cao thẳng hoàn toàn bị bóng đêm che khuất, Quý Thanh Thức lấy cà vạt trong túi cầm ra tay, rất nhanh đã nghe thấy tiếng động quen thuộc.
Bệnh viện cách khách sạn cũng không xa, chưa đến 10 phút là đến bãi đỗ xe của khách sạn.
Quý Thanh Thức bước xuống xe trước, thấp thỏm đem cà vạt đưa cho Chung Nhiên: "Chung tổng, cái này anh làm rơi."
Chung Nhiên cúi đầu liếc nhìn, cà vạt được cô cuộn lại ngay ngắn, nằm trong lòng bàn tay cô. Anh không tiếp lời, tắt máy, thuận miệng nói: "Vứt đi."
Quý Thanh Thức sửng sốt, ngón tay theo bản năng rụt lại.
Chung Nhiên thoáng thấy động tác nhỏ này của cô, cũng phản ứng lại luôn: "Ý tôi là, vừa mới rơi ở bệnh viện thì bị bẩn rồi." Ánh mắt anh chuyển đến khuôn mặt an tĩnh của cô, hòa nhã nói: "Cho nên mới vứt đi."
Quý Thanh Thức: "Tôi cầm về giặt sạch."
Chất vải của cà vạt giống như tơ lụa, mềm nhẵn, cầm vào là biết giá rất cao, vì thế cô bổ sung: "Cầm đi giặt."
Chung Nhiên đương nhiên không thèm để ý đến chiếc cà vạt hay một bộ quần áo, chỉ là anh không thích mùi sát trùng ở bệnh viện, ở cả tối anh đã muốn vứt bộ quần áo trên người đi rồi.
Nghe Quý Thanh Thức nói như thế, anh thuận miệng trả lời: "Cũng được."
Quý Thanh Thức cất cà vạt vào trong túi, lấy điện thoại ra, "Còn có, ngài gửi mã chuyển khoản cho tôi được không? Tôi trả tiền thuốc cho ngài."
Ngón tay Chung Nhiên để trên tay lái, nắm nhẹ, nghe vậy nói: "Không phải nói là công ty sẽ trả tiền cho em sao?"
Quý Thanh Thức kiên trì: "Tôi cầm hóa đơn, khi đi làm đưa cho kế toán trình tự cũng giống nhau."
Còn không giống nhau sao, anh trả với công ty trả khác nhau chỗ nào?
Đối với cô mà nói, một bên là tập đoàn, một bên là Chung Nhiên, đây vốn dĩ không phải là một chuyện.
Chung Nhiên cười nhạt, loại chuyện như này mà cô lại muốn tính toán rõ ràng,
"Được rồi." Anh cầm điện thoại, nhập mật khẩu mở khóa màn hình, sau đó đưa đến trước mặt Quý Thanh Thức.
Quý Thanh Thức không quét, bởi vì đây không phải mã QR nhận tiền, mã anh mở ra là danh thiếp wechat.
Cô trầm mặc trong giây lát.
Chung Nhiên nhìn phản ứng của cô, hơi cong môi nói: "Thay đổi ý định sao?"
Quý Thanh Thức lắc đầu, nhanh chóng quét mã.
Gửi lời mời kết bạn.
Hai người đi vào khách sạn, đi thang máy lên tầng 8. Lúc chờ thang máy, Chung Nhiên đứng bên cạnh cô, hơi thở như có như không truyền đến bên cạnh, càng làm Quý Thanh Thức cảm thấy những con số trên màn hình nhảy thật chậm. Thật vất vả chờ thang máy mở cửa, hai người ai cũng không nhúc nhích.
Chung Nhiên quay đầu: "Vào đi."
"Ngài đi trước ạ."
Quý Thanh Thức nói có nề nếp, xem ra cô coi anh là lãnh đạo trực tiếp, không thể đi trước được, nhưng cô vừa nói xong, thì nghe thấy tiếng cười cực nhẹ của Chung Nhiên.
Như là rất vui vẻ.
Thời gian chưa tới một phút này đối với cô cực kì lâu mà lại còn khẩn trương, chờ thang máy nhảy đến số 8 cô mới nhẹ nhàng thở ra.
Quý Thanh Thức quy củ chào tạm biệt với anh, sau đó mới đi ra ngoài, thì nghe Chung Nhiên nói: "Ngày mai không thoải mái thì đừng đi làm."
Quý Thanh Thức quay đầu lại, thấy anh giữ cửa thang máy, đôi mắt hơi rũ xuống nói: "Cho em nghỉ phép."
"Cảm ơn Chung tổng, nhưng tôi không sao cả, ngày mai có thể đi làm."
Chung Nhiên ừ một tiếng, sau đó buông tay. "Tùy em."