Vương Ly không đáp lời hắn mà nhìn Giác Địch ở phía xa.
Người sau cho dù có đang nhặt cửi cũng để ý bên này, bắt gặp ánh mắt của cô, hắn nghĩ một chút rồi nói: "Núi không phải của chúng tôi."
Cho nên ai đến đều được, miễn không gây sự.
Đạt Lỗ đã hiểu, cho nên hắn lập tức hớn hở nói: "Vậy tôi đi săn, sau đó sẽ đến tìm hai người."
Hắn nói xong thì chạy đi.
Là một thú nhân rất hoạt bát, không tự kiêu như Đồ Khải. Vương Ly đưa ra đánh giá.
Quả thật thú nhân tâm tư đều rất đơn thuần. Cho dù khác bộ lạc nhưng thật ra họ vẫn là một quần thể giống nhau, không cần thiết phải phân biệt quá rạch ròi. Đi lại ở bên ngoài, thú nhân có thể kết bạn, có thể hỗ trợ lẫn nhau khi đổi đầu với dã thú. Mặc dù Vương Ly chưa nhìn thấy nhưng cô có thể lý giải được. Có lẽ trừ việc không hợp nhau giữa thú nhân thuần chủng và không thuần chủng thì giữa các thú nhân sẽ không có xích mích nào lớn.
Đương nhiên động vào bẩu bạn của họ là có chuyện liền à.
Vương Ly không lo con mèo rừng kia tìm không thấy chỗ của họ, sau khi làm xong việc họ liền trở về.
Vì đồ đạc quá nhiều nên Giác Địch phải biến trở về hình thú, đem những thứ kia cột lại, treo trên người rồi chở
Vương Ly về.
Chút sức nặng đó chẳng ảnh hưởng nổi Giác Địch.
Một chốc sau họ đã về đến nơi.
Lỗ Sâm đã làm sạch con mồi xong, còn rất tự giác giữ lại mỡ thú cho Vương Ly. Có nhiêu giữ bấy nhiêu, đến lúc không ăn hết lại tính sau. Dù sao tớp mỡ ăn cũng rất ngon.
Hắn còn lọt phần mỡ ở ngoài cùng ra, dù sao khi nướng lên chúng cũng chảy ra ngoài hết.
Họ đã đi cùng nhau hai ngày, đủ để đạt được sự ăn ý trong hành động.
Giác Địch tự giác nhóm lửa.
"Đây là cái gì?"
Lỗ Sâm thấy họ mang về một đám loạn thất bái tao liền chẳng khác gì Đạt Lỗ, tò mò hỏi.
"Đợi lát nữa anh sẽ biết."
Vương Ly thật lòng không biết phải giải thích làm sao, chỉ đành nói vậy.
Lỗ Sâm rất tự giác, không hỏi nữa.
Nhưng Vương Ly không nghĩ tới lại nghe hắn nói: "Đúng rồi, ban nãy tôi cảm nhận được hơi thở của thú nhân."
Vương Ly giật mình. Giác Địch lại đơn giản nói: "Gặp được rồi."
"Há! Hai người đã đụng trúng hắn?"
Lỗ Sâm lập tức lên tinh thần: "Hắn ta thế nào?"
"Không đến độ nào."
Nói xong Giác Địch lại không khỏi thêm một câu: "Lát nữa anh sẽ biết."
Lúc đó Lỗ Sâm không hiểu được. Đợi đến khi hắn nhìn thấy một con báo hoa từ xa chạy băng chăng tới, trên miệng còn gặm con mồi còn đang đồ máu hắn mới hiểu.
Tên kia quả thật là một đường chạy tới chỗ họ, không chút sai lệch.
Đương nhiên rồi. Lục cảm của thú nhân đều rất nhanh nhạy, không thể nào nhắm mắt chạy bừa được.
"Tôi đến rồi. Hai người... Vậy mà còn có bạn đồng hành."
Vừa đến nơi Đạt Lỗ đã tự mình lên tiếng trước. Hắn nhìn Lỗ Sâm với vẻ kinh ngạc.
Vương Ly rất vô tâm nhún vai kiểu: Chúng tôi đã nói gì đâu.
Giác Địch càng không nói gì, vẫn chuyên tâm chuẩn bị lò cho Vương Ly.
Lồ Sâm lại quay qua nhìn họ hỏi: "Hai người rủ hắn đến đây à?"
"Tự anh ta muốn đến."
Vương Ly vô trách nhiệm nói: "Anh cứ kệ anh ta."
Đạt Lỗ trước lạ sau quen, không chỉ không biết ngại mà lần này còn chủ động tiếng lên bắt chuyện: "Xin chào, tôi tên Đạt Lỗ."
".."
Lỗ Sâm dừng lại ba giây rồi đưa tay ra, bàn tay tạo thành hình nắm đấm, dùng lưng cổ tay chạm cổ tay của đối phương: "Lỗ Sâm."
"Vương Ly. Giác Địch."
Lúc nhìn thấy ánh mắt ẩn ý trông lại có chút đáng thương của hắn, Lỗ Sâm nói thêm.
Đạt Lỗ liền thỏa mãn: "Tôi đi làm con mồi."
Nói xong hắn nắm con thú vừa đủ hắn ăn lên đi qua một bên.
Con thú hắn bắt có lớp da nhìn rất non mềm, oánh mịn, không giống những con Vương Ly từng thấy họ bắt về.
Lần trước Vương Ly cũng thấy Giác Địch bắt một con thú non, nhưng da còn không mịn như con này, da thú đó cô còn thấy Giác Địch ném xuống một dòng suối, chắc mẫm là hắn muốn làm da thú.
Nếu da thú có thể mỏng và êm ái hơn...
"Da thú đó anh có dùng không?"
Vương Ly bỗng lên tiếng hỏi.
Đạt Lỗ không đi xa, đương nhiên là nghe thấy được. Hắn sảng khoái đáp: "Tôi không dùng. Cô muốn thì cho cô."
"Muốn."
Vương Ly đã hỏi thì đương nhiên muốn.
Đạt được mục đích, Vương Ly bắt đầu nấu nướng.
Theo quy trình đồ mỡ thú vào trong chảo, Vương Ly thắng tớp mỡ.
Đồ vào xong mới phát hiện đã quên cái gì.
"Hình như đã quên làm muỗng, đũa."
Vương Ly đờ ra.
"Để tôi đi làm."
Lỗ Sâm đứng lên nói: "Sẵn tiện mang tấm da thú này của cô tìm dòng suối tẩy. Qua một đêm sẽ sạch hơn, có thể mang theo."
"Dòng suối ở bên kia."
Vương Ly chỉ cho hắn.
Lỗ Sâm phạch một cái vỗ cánh bay đi mất rồi.
Nhìn lại thấy Đạt Lỗ đờ ra, Vương Ly tự hiểu, nhưng chỉ cười cười chứ không nói gì.
Sau đó Đạt Lỗ cũng không có hỏi mà tự giác mượn bếp lửa nướng thịt. Nhưng thứ muốn hỏi liền không quản được cái miệng: "Này là mỡ thú à?"
"Ừm."
"Không nghĩ tới nhìn còn rất hấp dẫn."
"..."
"Nó để làm gì?"
"Lát anh sẽ biết."
Một chảo tớp mỡ cũng không hề nhiều chút nào. Dù sao lượng mỡ của một con thú không thể nào nhiều cỡ nào cho được. Vương Ly đem mỡ múc ra mấy cái chén đá đỡ, chỉ để lại một lớp mỡ mỏng trong chảo. Sau đó cô cầm củ "khoải"... Sau khi suy nghĩ, Vương Ly quyết định gọi nó là củ* bột dừa. Đơn giản thiết thực. 2°