Bộ lạc mà Giác Địch nói sống không hề xa phạm vi ngọn núi cho lắm. Chừng một tiếng sau không ngừng chạy đi,
Vương Ly ngẫu nhiên quay đầu nhìn ngọn núi phía sau vẫn cảm nhận được áp lực khổng lồ từ nó. Ngọn núi lửa kia cao lớn sừng sững, ở trong mắt bất cứ sinh linh nào đều là tồn tại không thể khiêu chiến. Bọn họ chạy mãi, lại giống như không thể chạy khỏi nó. Điều này khiến Vương Ly có hơi tuyệt vọng. 3*
"Đừng lo."
Bồng nhiên cô nghe thấy âm thanh trầm thấp nhưng kiên định của Giác Địch bay tới: "Anh sẽ không để em xảy ra chuyện."
Lông mày Vương Ly bất giác giãn ra. Cô không nói tiếng nào mà áp người ôm sát lấy hẳn.
Cơ thể dưới thân tràn ngập sức mạnh và cảm giác khiến người an tâm.
Cũng tốt. Cô không phải một mình. Cô có thể cố gắng hết sức nhưng sẽ không khiến họ cũng phải bồi vào.
Trong tầm mắt của họ, dáng vẻ của bộ lạc kia giữa bình nguyên đã dần dần rõ ràng.
Khi họ bước vào phạm vi an toàn của bộ lạc đã lập tức kinh động bọn họ.
Giữa bình nguyên chỉ có vài ngọn cây che chắn, sự xuất hiện của họ chẳng hề khó thấy chút nào. Mà mùi vị khác lạ cùng hình thú của họ cũng đã khiến cho thú nhân bộ lạc kia cảnh giác, rít gào lên buộc họ phải ngừng lại.
Khi cách cổng bộ lạc ba trăm mét, Vương Ly để họ ngừng lại.
Một đám thú nhân thuần chủng lập tức tràn ra khỏi bộ lạc, cảnh giác nhìn bọn họ với ánh mắt không chào đón.
Đạt Lộ tự giác làm đại sứ giả hòa bình lập tức nhảy ra trước: "Đừng căng thẳng! Đừng căng thẳng!"
Thú nhân của bộ lạc kia thấy hình thú thuần chủng của hắn cũng bình tĩnh lại chút, nhưng ánh mắt nghi ky vẫn đặt trên người Giác Địch và Lố Sâm.
Cho đến khi nhìn thấy Vương Ly...
"Giống cái!"
"Đó là giống cán???"
"Chẳng lẽ ngươi còn không cảm nhận được sao mà còn hỏi!"
Xung quanh bắt đầu ồn ào lên trong khi sắc mặt của ba người Vương Ly lại không chút thay đổi.
"Các người mang theo giống cái chạy khắp nơi???"
"..."
Đạt Lỗ tự nhiên bị chất vấn, biểu tình một lời khó nói hết.
Nhưng chưa đợi hắn nói gì Vương Ly đã vịnh lấy sừng của Giác Địch, tư thế đặc biệt oai hùng đứng trên tấm lưng rộng vững chắc của hắn nhìn đám thú nhân đa dạng chủng loại kia lớn tiếng nói: "Tôi muốn gặp tộc trưởng và tế ti của bộ lạc các người!"
Mặc dù cô đã rất lớn tiếng nhưng ở trong mắt thú nhân, từ thân hình cho đến âm thanh của cô đều đặc biệt nhỏ bé yếu ớt.
Cho dù trên thân cô có một cổ khí chất khiến người không thể coi thường.
Có điều nhiêu đó đã đủ rồi.
Thú nhân tai thính dễ dàng nghe được âm thanh của cô, mà gió từ đỉnh núi thổi tới cũng đã thổi bay lời nói của cô đến trong bộ lạc.
Lập tức liền có một đám thú nhân chạy ra nữa. Không những thế còn có giống cái, ấu tể tò mò chạy ra đứng đầy ở cổng bộ lạc ngóng trông.
Cho dù là xuất phát từ lòng hiếu kỳ thì người có trách nhiệm nhất bộ lạc vẫn nhanh chóng chạy đến.
Tộc trưởng của bộ lạc này là một con hồ đen.
Lần đầu thấy loại Mặc hồ này, Vương Ly không khỏi tò mò nhìn chằm chằm. Cho dù là ở thế thú loài hổ này đều là một chủng loại quý hiếm, trăm người mới có một. Mà ngoại hình của nó cũng đã khiến nó có đầy đủ lực trấn nhiếp trong bẩy đàn.
Con hổ đó sau khi chạy đến phía trước liền biến trở về hình người.
Đạt Lố tự bày tỏ thái độ hữu hảo cũng biến trở về.
Lỗ Sâm ở trên không trung thu thân hình đồ sộ lại, nhưng vẫn giữ một đôi cánh, sắc mặt lạnh nhạt canh giữ bên cạnh Vương Ly đang đứng trên lưng Giác Địch. Còn Giác Địch vẫn không chút biến hóa, nghiễm nhiên nghiêm túc làm tọa ky cho Vương Ly.
"Tôi là Khải Mặc, tộc trường của bộ lạc. Các người từ đâu tới? Đến đây có chuyện gì?"
Con hồ đen kia không giận mà uy trầm giọng hỏi. Thái độ xem như hòa hảo.
Đối phương là một người trầm ổn, có thể nói chuyện, Vương Ly cho ra đánh giá đầu tiên về người này.
Nhưng mà....
Ba thú nhân không ai đáp lời. Đạt Lỗ trực tiếp quay đầu nhìn Vương Ly.
Hành động này của hắn khiến cho người của bộ lạc kia cũng nhìn theo, trong lòng thầm kinh dị. Mặc dù trước nay giống cái luôn có địa vị không tưởng trong bộ lạc, nhưng họ chỉ là người cần được bảo vệ, chịu trách nhiệm sinh ra đời sau cho thú nhân, bình thường sẽ không có tiếng nói gì quan trọng. Không chỉ vậy họ còn rất dựa dẫm vào thú nhân. Thể mà lúc này họ lại thấy một giống cái làm chủ tình hình.
Vương Ly không để ý ánh mắt của họ, cũng không đùng đẩy trách nhiệm mà đứng ra nói: "Xin chào, tộc trưởng
Khải Mặc, tôi là Vương Ly. Chúng tôi là người của bộ lạc khác đến đây thu hoạch đuôi của Linh sà."
"Linh sà sinh sống ở ngọn núi bên kia, vì sao các người lại tới đây?"
Khải Mặc giấu đi ánh mắt khác thường nhìn Vương Ly đúng tình hợp lý hỏi.
"Tôi không muốn phí lời, đợi tế ti của bộ lạc tới, tôi sẽ nói rõ nguyên nhân lần này chúng tôi quấy rầy các vị. Nói xong sẽ đi ngay."
Vương Ly lại không đáp mà tỏ vẻ. Thái độ vô cùng cứng rắn, cũng khiến đám thú nhân kia nhìn với ánh mắt khác, lại không khỏi xôn xao vì lời nói của cô.
Khải Mặc trầm mặc một chút xong cũng im lặng ra hiệu cho một thú nhân chạy đi giục tế ti.
Chừng hai ba phút sau tế ti của bộ lạc này, Kha Lặc đi ra.
Đó là một ông lão cũng già cối không khác tế ti Ngã Lặc. Đương nhiên, ông ta cũng là một giống cái.
Một giống cái đặc biệt có địa vị hơn cả thú nhân, đồng thời cũng thể hiện vị thế của giống cái trên đại lục thú nhân.
"Đứa nhỏ, ngươi tìm ta."
Giống như đã được định sẵn, tế ti thường hiền lành, từ ái.
Thế nhưng bộ lạc này vẫn không thể chấp nhận thú nhân không thuần chủng, cho dù ông ấy có hiền lành hơn thì
Vương Ly vẫn không thế xem ông như Ngã Lặc, vị tế ti nhìn thì như lão ngoan đồng nhưng có cái nhìn cao cả như biển rộng kia.
"Tôi vì ngọn núi kia mà đến."
Vương Ly nhìn ông, nói được bình thản.
Nhưng người nghe lại không giống vậy. Kha Lặc mày nhíu lại rất nhỏ nhưng không lọt ra khỏi ánh mắt của Vương Ly.
"Ông cũng cảm nhận được ngọn núi đó đã trở nên vô cùng nguy hiểm, tại sao không di chuyển bộ lạc đi nơi khác?"
Lời nói của cô sắc bén đến mức khiến người ta giật mình.