Lại Bị Bạn Trai Cũ Nhắm Đến Rồi

Chương 106: Tức chết con chó ngu xuẩn



Cả một đêm Dương Gia Lập hầu như không thể ngủ nổi.

Cái tin bát quái blogger kia đăng lên làm tâm cậu loạn như ma.

Cậu nằm trên giường, rõ ràng là nhắm mắt lại rồi thế mà cái tin tức kia vẫn cứ bay lượn lắc lư vòng quanh đầu.

Đoạn văn trên Weibo đó lại thêm hai tấm ảnh chụp mờ mờ, sống chết ăn vạ trong đầu cậu, không chịu để cậu ngủ yên.

Dương Gia Lập bực mình tới nỗi mở bừng mắt, giật lấy di động mở Weibo nhìn lại một lần nữa.

Trong tấm hình, Diệp Đình đứng bên cạnh mở cửa xe, ánh sáng hơi mờ nên không nhìn rõ vẻ mặt hắn. Bước ra từ trong xe là một cô gái tóc dài, chỉ lộ nửa người nhưng dễ dàng thấy được dáng người khá đẹp, khí chất nhẹ nhàng ưu nhã, thật phù hợp với thân phận "tiểu thư khuê các".

Bình luận bên dưới đều là một kiểu, đều nói hai người này trai tài gái sắc, còn kinh ngạc rằng nữ thần cuối cùng cũng tìm được chân mệnh thiên tử, cũng có một vài bình luận nghi ngờ tính chân thực của bài đăng này nhưng đều bị áp xuống.

Dương Gia Lập dùng acc clone của mình, lén ấn like cho mấy tài khoản bình luận nghi ngờ tính chân thực của tin tức này, đẩy chúng lên top.

Đặt di động xuống, Dương Gia Lập mơ mơ tỉnh tỉnh trằn trọc nguyên một đêm.

Ngày hôm sau, mắt cậu quả nhiên phủ một tầng tơ máu đỏ hồng.

Cậu nhỏ hai giọi thuốc nhỏ mắt, điều chỉnh lại tâm trạng, tới Giải Trí Vinh Hải tìm Triệu Hướng Hải để báo cáo công tác.

Triệu Hướng Hải vừa mới họp xong, đang đi từ phòng họp về văn phòng, nhìn qua trông khá có sức sống.

Anh cầm một tập tài liệu, vừa đi về phía bàn làm việc, vừa chỉ chỉ Dương Gia Lập, nhẹ nhàng trêu chọc nói: "Tới báo cáo công tác sớm vậy sao, không giống phong cách của em chút nào"

Dương Gia Lập đứng gãi gãi đầu, hắc hắc cười hai tiếng.

Triệu Hướng Hải ngồi xuống ghế vẫy tay ra hiệu cho Dương Gia Lập cũng ngồi xuống, mở tập tài liệu thư ký vừa đưa cho anh ra.

Anh đang định mở miệng nói chuyện, vừa ngẩng đầu liền nhạy bén nhìn thấy tơ máu trong mắt Dương Gia Lập, nhướn mày: "Mắt bị sao vậy, hôm qua không ngủ được?"

Dương Gia Lập sửng sốt, vội dụi nhẹ hai cái: "Không phải, trên đường bị bụi bay vào đó"

Trợ lý Vương mang vào phòng hai ly cà phê, Triệu Hướng Hải nhận lấy một ly, hai chân thon dài vắt chéo, mũi giày da hướng lên trên, lại toả ra một khí thế vừa ôn hoà vừa thoải mái. Anh nhấp một ngụm cà phê, hừ một tiếng, cười: "Có phải tối qua nhìn thấy tin tức gì không nên thấy không?"

"Không có, em không thấy, em không để ý lắm"

"Anh vẫn chưa nói tin tức của ai mà", Triệu Hướng Hải cong khoé miệng.

Mặt Dương Gia Lập càng lúc càng đỏ.

Cậu gãi gãi lỗ tai đang nóng lên, có chút nôn nóng nói: "Anh Hải, anh đừng có.....trêu em"

Triệu Hướng Hải cũng không vạch trần cậu, chỉ ha ha cười hai tiếng rồi lắc đầu: "Được, tha cho em đó. Hôm nay em tới báo cáo công tác, vậy vào chủ đề chính đi, nói cho anh nghe một chút về tình hình kế hoạch gần đây"

Dương Gia Lập để tập tài liệu đã chuẩn bị từ trước lên bàn, nhìn dòng chữ dày đặc, bỗng nhiên không thể đọc ra nổi.

Sau hơn nửa ngày, cậu mới ủ rũ sụp hai vai xuống, hai mắt hiện lên phiền muộn.

Cậu nhìn khuôn mặt mỉm cười của Triệu Hướng Hải, yết hầu giật giật, cuối cùng vẫn không nhịn được trầm giọng hỏi: "..........Tin tức kia, là thật sao?"

Triệu Hướng Hải nghẹn cười: "Tin gì, tin của ai? Không biết, không rõ lắm"

Dương Gia Lập có hơi sốt ruột, cậu đóng cửa văn phòng lại, chạy ra phía sau ghế của Triệu Hướng Hải, làm bộ làm tịch đấm bóp bả vai anh, lộ ra biểu cảm hết sức chân thành: "Anh Hải, anh Hải anh Hải anh Hải anh Hải ~~~"

"Được rồi", Triệu Hướng Hải nghe cậu gọi tới buồn nôn, "Muốn biết thì tự gọi cho hắn hỏi, hắn còn không nỡ nói cho em?"

"Em không gọi. Em với anh ta, chúng em....."

Triệu Hướng Hải lắc đầu, cuối cùng mở miệng nói: "Nói thật với em, anh cũng không biết. Tin này đột nhiên nhảy ra làm anh cũng bất ngờ, bây giờ trừ Diệp Đình với Hạ Y Khiết ra, chắc ai cũng đang há hốc miệng trợn mắt"

"Nhưng mà có một chuyện nhỏ nhưng rất đáng chú ý", Triệu Hướng Hải nói, đưa cho Dương Gia Lập chiếc máy tính bảng đang hiển thị tình hình giao dịch của thị trường chứng khoán, "Từ sau khi tin này được tung ra, ngay khi sàn chứng khoán bắt đầu phiên giao dịch, giá cổ phiếu của công ti dược phẩm Cao Bảo, công ti con của tập đoàn Thái Lợi, một đường tăng vọt. Đúng rồi, đại diện pháp lý của Cao Bảo là Hạ Y Khiết. Anh nhớ là Diệp Đình cũng là một trong những cổ đông lớn của Cao Bảo"

Hai mắt Dương Gia Lập trợn tròn, như là bắt được thứ gì đó: "Ý anh là, tin này....."

Triệu Hướng Hải cười, đôi mắt sắc sảo khôn ngoan giấu sau cặp kính tơ vàng: "Cạnh tranh trong kinh doanh như gió nổi mây phun thay đổi không ngừng. Đừng nghĩ rằng mọi chuyện chỉ đơn giản như vẻ bề ngoài"

Cho dù Dương Gia Lập cái hiểu cái không, nhưng vẫn đứng dậy: "Cảm ơn anh Hải"

Triệu Hướng Hải xua tay, uống một ngụm cà phê: "Báo cáo công tác đi, 9 giờ anh có hội nghị"

Dương Gia Lập cũng không trì hoãn thêm nữa, vội cầm tập tài liệu lên.

______________________

Sau khi vừa báo cáo xong, điện thoại của Triệu Hướng Hải trên bàn ong ong vang lên.

Triệu Hướng Hải nhìn thoáng qua, nhíu nhíu mày, bình tĩnh ấn không nhận.

Không ngờ vừa ấn tắt, di động lại vang lên, chuông điện thoại réo rắt làm người ta khó chịu.

Triệu Hướng Hải lại ấn không nhận cuộc gọi, chưa đến vài giây, di động lại tiếp tục rung lên, rất có khí thế không nhận thì không thôi.

Triệu Hướng Hải không còn cách nào khác, đành phải gật đầu với Dương Gia Lập, nhận điện thoại, giọng điệu lạnh lùng: "Muốn làm gì?"

Tiêu Dã ở đầu dây bên kia hình như bị ngữ khí lạnh lùng của Triệu Hướng Hải doạ sợ, khi mở miệng giọng nói y có vẻ ủ rũ: "Em muốn hỏi anh một chút, tối nay sau khi tan làm anh có kế hoạch gì không, nếu không có, có muốn đi xem phim với em không? Chúng ta lâu rồi chưa đi xem phim"

Triệu Hướng Hải: "Không muốn, không rảnh"

Tiêu Dã như bị nghẹn, khẽ cắn môi: "Vậy cuối tuần này chúng ta đi du lịch đi. Lần trước anh nói muốn cùng em mang Nhạc Nhạc đi leo núi, em đã mua đồ leo núi của LLJ, anh và Nhạc Nhạc đều có. Chúng ta có thể......"

Triệu Hướng Hải hít sâu một hơi, có hơi hung hăng nói: "Trước kia muốn đi xem phim với cậu, cậu không đi, lại đi cùng minh tinh gì đó; trước kia kêu cậu đi du lịch gia đình, cậu cũng không rảnh, hết lần này tới lần khác ăn chơi đàng điếm ở bên ngoài. Bây giờ chia tay rồi, xin cậu đừng gọi cho tôi nữa, tôi rất bận, cực kỳ bận, không có chuyện khác thì cúp"

Dương Gia Lập che miệng, không nhịn được cười ra tiếng.

Tiếng cười này không biết xui xẻo hay sao đó mà lọt vào điện thoại bị Tiêu Dã nghe được.

Giọng nói của Tiêu Dã nháy mắt thay đổi, vừa vội vừa lo: "Trong văn phòng anh còn có người? Ai? Anh lại gặp mặt đứa minh tinh nào? Anh rốt cuộc...."

Không đợi Tiêu Dã nói xong, Triệu Hướng Hải mặt không biểu tình cắt đứt cuộc gọi.

Dương Gia Lập thậm chí có thể tưởng tượng ra bộ dáng Tiêu Dã vừa hoảng vừa giận đứng dậm chân ở bên kia.

Triệu Hướng Hải đặt điện thoại sang một bên, liếc mắt nhìn Dương Gia Lập một cái: "Vừa nãy em cười cái gì, hại anh phải nghe y sủa"

Dương Gia Lập lắc đầu, nghẹn cười nói: "Không có gì, em đột nhiên nghĩ tới cái video em xem tối qua, cảm thấy rất giống anh với Tiêu tổng", Dương Gia Lập lấy điện thoại ra, tìm lại video hôm qua cậu xem rồi đưa cho Triệu Hướng Hải.

Triệu Hướng Hải vừa cầm lấy di động liền thấy trong video có một chiếc minibus đang chạy phía trước, một con husky bị rơi xuống đang đuổi theo phía sau. Chiếc xe chạy càng lúc càng nhanh, con husky cũng vừa liều lĩnh đuổi theo vừa tuyệt vọng sủa gâu gâu, cố gắng thu hút sự chú ý của người ngồi trên xe.

Sắc mặt Triệu Hướng Hải nặng nề nhìn video.

Đưa lại điện thoại cho Dương Gia Lập, sau một hồi nghiêm túc im lặng, Triệu Hướng Hải đột nhiên xuy một tiếng, cười nói: "Đúng là có hơi giống"

Sau khi cười một tiếng, giọng điệu của Triệu Hướng Hải khôi phục lại nhẹ nhàng. Anh nhìn đồng hồ, gõ gõ mặt bàn làm việc: "Được rồi được rồi, không nói với em nữa. Anh nghe em báo cáo xong rồi, để tài liệu ở đây, lát anh về xem lại, bây giờ anh phải đi họp rồi"

Dương Gia Lập tươi cười để lại tập tài liệu trên bàn làm việc của Triệu Hướng Hải: "Em đi trước đây"

Vừa mới xoay người, Dương Gia Lập dừng lại một chút, quay người lại, trong mắt mang theo vẻ xấu xa nghịch ngợm, nhỏ giọng nói: "Anh Hải, anh giúp em nhiều như vậy, em cũng giúp anh làm chút chuyện, thế nào?"

Triệu Hướng Hải đẩy mắt kính: "Chuyện gì?"

Dương Gia Lập hắc hắc cười, bước đến ngồi xuống bên cạnh Triệu Hướng Hải, lấy điện thoại của anh mở camera trước.

Không đợi Triệu Hướng Hải kịp phản ứng, cậu liền ôm eo anh thật thân mật, gối đầu trên vai anh nhìn camera cười nói: "Lại đây, cà tím~"

Chụp ảnh xong, cậu mở WeChat của Triệu Hướng Hải.

Đăng tấm ảnh vừa rồi lên, lại đánh thêm dòng chữ: "Điều vui vẻ nhất là gặp được một người vừa tài giỏi lại vừa hiểu chuyện. Trong những ngày tháng bận rộn, thật may mắn có thể có một mối quan hệ vượt lên trên cả tình cảm cấp trên cấp dưới"

Phía sau còn chèn thêm hai cái icon, một cái hoa hồng một cái trái tim.

Triệu Hướng Hải lấy điện thoại về quét mắt qua, nửa cười nửa mắng: "Ấu trĩ!"

Dương Gia Lập nghiêng người tới gần anh, ngón tay tiếp tục ấn trên màn hình điện thoại, để dòng trạng thái ở chế độ chọn lọc, chỉ mình Tiêu Dã có thể thấy được.

Cậu vỗ vỗ bả vai Triệu Hướng Hải: "Yên tâm đi, chiêu này, một kích xuyên tim, cực chuẩn"

Triệu Hướng Hải cười cười đuổi Dương Gia Lập ra khỏi văn phòng.

Chờ khi trong phòng yên tĩnh lại, anh lấy di động ra một lần nữa.

Anh hơi do dự một lát, khoé miệng mang theo nụ cười không dễ phát hiện, yên lặng nhấn đăng tải dòng trạng thái.