Lại Bị Bạn Trai Cũ Nhắm Đến Rồi

Chương 127



Dương Gia Lập bị bắt cóc.

Sự thật này gần như khiến Diệp Đình nổi điên.

Hắn nhìn chằm chằm chiếc đồng hồ quả quýt còn dính máu trên màn hình và thiết bị định vị mini bị nghiền nát đặt ở bên cạnh.

Khi đang trong quá trình chuẩn bị cho hạng mục đấu thầu xây dựng khu thương mại này, hắn đã ngửi thấy mùi không đúng.

Từ trước đến nay hắn luôn là người cảnh giác cao, chẳng những hắn cho bố trí thêm an ninh phòng bị để tăng cường xử lý và rà soát các thủ tục tài liệu mật mà còn trộm cài thiết bị định bị định vị vào đồng hồ quả quýt chi Dương Gia Lập mang bên người để phòng ngừa vạn nhất.

Nhưng hắn không ngờ, Dương Gia Lập vẫn bị người khác bắt đi, thậm chí thiết bị định bị hắn phòng hờ cũng bị phá nát gần như không còn.

Ánh mắt Diệp Đình đỏ cả một mảnh, giống như con mãnh thú bị chọc giận hết cỡ, khắp người đều cực kỳ hung dữ khiến cho người khác sợ hãi.

Diệp Đình một đêm không ngủ, tức giận và sợ hãi khiến hắn ngay cả chợp mắt nghỉ ngơi một lát cũng không tài nào làm được.

Chỉ cần hắn nhắm mắt lại, chiếc đồng hồ và vết máu dính trên đó sẽ hiện lên trong đầu hắn, giống như một ma chú vô cùng lợi hại, kích thích lồng ngực hắn run lên, sợ rằng Dương Gia Lập sẽ bị một vết thương nhỏ nào đó.

Rạng sáng sáu giờ, điện thoại di động lại vang lên, lần này là một cuộc gọi.

Diệp Đình nghe thấy tiếng chuông, giống như phản xạ có điều kiện nắm chặt lấy điện thoại, là một dãy số lạ.

Diệp Đình híp mắt lại, nhận điện thoại đặt lên bên tai.

Bên trong ống loa im lặng một lát, bỗng nhiên có một tiếng cười trầm thấp của đàn ông vang lên ở bên kia điện thoại.

Diệp Đình vừa nghe thấy âm thanh này, ánh mắt lập tức lạnh lẽo, uy nghiêm nói: “Diệp Phàm.”

Diệp Phàm ở bên kia điện thoại dùng cười, hắn ta thở dài một hơi, hình như cuối cùng cũng bình thường (?), nhàn nhạt nói: “Cùng không tệ lắm, còn có thể lập tức nói ra tên tao, có lẽ trước khi tao gọi cho mày, mày cũng đã đoán được là tao rồi.”

(?) Câu này raw bị lỗi nên mình edit đại.

Một câu vô nghĩa Diệp Đình cũng không muốn nói với hắn ta, không vòng vo liền tàn nhẫn nói: “Mày bắt em ấy đi đâu rồi!”

“Giọng điệu hung dữ như vậy làm gì,” Diệp Phàm rất thờ ơ, lười biếng không có tinh thần, “Anh mày chưa có xuống tay đâu, tao chỉ mời tâm can bảo bối của mày đến làm khách mà thôi, không có gì quá phận nhỉ?”

Diệp Phàm giống như đang nói chuyện về thời tiết hôm nay vậy, không hề nghiêm túc chút nào: “Hơn nữa, mày còn là em trai trên danh nghĩa của tao đó. Diệp Đình, tao mời em dâu của mình đến chỗ ta chơi vài ngày là chuyện bình thường mà, mày không cần lo lắng, tao sẽ chăm sóc tốt cho nó.”

Diệp Đình siết chặt tay, xương ngón tay vang lên răng rắc: “Ngay bây giờ, lập tức trả em ấy lại cho tao.”

Diệp Phàm ngạc nhiên: “Mày đang cầu tao, hay là đang cảnh cáo tao vậy?”

Diệp Đình hít sâu một hơi mới có thể kìm nén lại cảm giác kích động muốn xuyên qua điện thoại bóp chết tươi Diệp Phàm đang cuồn cuộn dâng lên trong lòng mình.

Diệp Phàm giả vờ thở dài: “Tuy rằng chúng ta không phải anh em ruột, nhưng nó cho cùng thì cũng đều chảy trong người dòng máu nhà họ Diệp. Biết đạo lý tôn kính anh trai không? Diệp Đình, lúc trước mày không nên đối nghịch với anh mày, đoạt đồ của anh mày, bây giờ lại càng không nên dùng thái độ này để nói chuyện với anh mày đâu.”

“Mày muốn chết sao,” Diệp Đình cười lạnh, “Tao không muốn nói mấy lời vô nghĩa với mày, trả người lại cho tao, ngay lập tức!”

Diệp Phàm cười nhạo thành tiếng, hơn nửa ngày mới ngừng lại, thậm chí còn có lòng trêu chọc: “Gấp như vậy làm gì, tao còn chưa có tiếp đãi tốt với tâm can bảo bối của mày đâu đấy. Nếu mày vội mong nó về như vậy, cũng được thôi, bằng không mày gọi tao một tiếng anh trai đi? Từ nhỏ đến lớn, một từ anh trai mày cũng chưa gọi bao giờ, rất không hiểu chuyện đó.”

Diệp Đình mím chặt môi, không nói chuyện.

“Không chịu gọi à?” Diệp Phàm thở dài, “Vậy thì thật đáng tiếc.”

Diệp Đình lạnh lùng mở miệng, từng chữ nặng nề vang lên: “Đừng có khùng điên nữa, mày muốn thế nào?”

Diệp Phàm cười cười: “Nếu bây giờ mày không có thành ý nói chuyện thì để lần sau đi, cục cưng của mày tao vẫn giữ lại trước, hi vọng nó sẽ không chán ghét tao như mày, tạm biệt em trai.”

Nói xong liền trực tiếp tắt điện thoại.

Đặt điện thoại sang một bên, nghĩ đến dáng vẻ mất hết lý trí tức giận đến nổi điên của Diệp Đình bên kia điện thoại, tâm trạng Diệp Phàm sảng khoái vô cùng, ôm Vương Dương đang ngồi bên cạnh lại, hôn lên sườn mặt Vương Dương một cái, nói: “Dương Dương, lần này làm tốt lắm.”

Vương Dương giật giật khóe môi, ánh mắt dại ra nhìn cái bao tải nhốt người trên mặt đất.

Diệp Phàm vỗ đầu Vương Dương: “Đêm nay lên phòng tôi ngủ đi, ngoan, đi tắm trước đi.”

Chờ Vương Dương dại ra đi lên lầu, Diệp Phàm mới xoay đầu, hai chân bắt chéo, đôi giày da mày đen gõ một chút lên bao tải dưới đất: “Còn chưa tỉnh hả?”

Vệ sĩ bên cạnh kéo mở miệng bao tải, lộ ra gương mặt của Dương Gia Lập, nói: “Dùng Acetonitrile nồng độ khá cao, vẫn còn chưa hết tác dụng gây mê, đợt một lát nữa ạ.”

Diệp Phàm gật đầu, không biết nghĩ tới cái gì, nụ cười không ngừng lại được.

Người vệ sĩ bên cạnh lớn mật hỏi: “Hôm nay ngài Diệp hình như rất vui vẻ.”

Diệp Phàm cong môi: “Em trai của tôi, là một con sói không gì không làm được.”

“Lòng nó rất cứng cỏi, máu cũng lạnh lẽo. Nó sẽ dùng những biện pháp vô cùng tàn nhẫn để đạt được mục đích của nó,để đối phó người nó muốn. Lúc trước tôi cảm thấy lòng dạ nó rất sâu, quả nhiên, cho tới bây giờ nó lộ răng ra rồi, ngay cả tôi cũng không thể hạ nó, ở Mỹ còn suýt bị nó giết chết, đám người dưới trướng tôi bị hắn hoàn toàn tiêu diệt, thủ đoạn thật sự rất lợi hại, muốn người ta không sợ cũng khó.”

Vệ sĩ nhìn Dương Gia Lập vẫn đang ngắm nghiền hai mắt trên mặt đất, nặng nề nuốt một ngụm nước bọt.

Dường như Diệp Phàm đã chìm vào hồi ức, sắc mặt thay đổi biến hóa, một lúc lâu sau mới thoát ra được, hắn ta nhìn Dương Gia Lập nằm trên mặt đất, chậm rãi mìm cười: “Nhưng mà cũng may, là người ai cũng sẽ có điểm yếu.”

Vệ sĩ hỏi: “Ngài tìm được điểm yếu của hắn rồi sao?”

Diệp Phàm chỉ vào Dương Gia Lập dưới đất, cười nói: “Các cậu tin không, chỉ cần tôi đâm một dao vào người cậu ta thì sẽ có thể khiến nó đau đớn gấp mười lần, giày vò gấp trăm lần đâm vào nó đó.”

Vệ sĩ lại hỏi: “Vậy bây giờ ngài định thế nào?”

Diệp Phàm vuốt ve đồng hồ trên cổ tay, yên lặng suy nghĩ một lát, bình tĩnh nói: “Cần nắm chắt miếng mồi lợi này để làm nhiều chuyện lắm, từ từ thôi, không vội. Chẳng qua bây giờ…”

Hắn ta chỉ vào Dương Gia Lập rồi lại chỉ chỉ vào lồng sắt đặt ở bên cạnh.

Lồng sắt kia rất lớn, nhìn như một cái lồng chó nhưng hoàn toàn có thể chứa đựng một người đàn ông trưởng thành.

Vệ sĩ hiểu ý, hai người khác nhau khiêng đầu và chân Dương Gia Lập, bỏ Dương Gia Lập vẫn còn đang hôn mê vào trong lồng sắt, đóng cửa lại.

Diệp Phàm giơ điện thoại lên, camera chỉa thẳng vào lồng sắt chụp cái “tách” một cái.

Hắn tỉ mỉ nhìn lại tấm ảnh mới chụp, hình như vô cùng vừa lòng, khóe môi coi lên cười, ấn gửi cho Diệp Đình.