Khi Diệp Đình rời khỏi công ty, nắng chiều đã vương đầy trời.
Ánh hoàng hôn từ bầu trời chìm vào phố xá, sắc trời đầy màu lửa đốt, chiếu rọi nơi thành phố khiến nó như ngâm vào lọ mật ong, ấm áp bình yên, tựa như một giấc mộng lại tựa như hư ảo.
Tài xế ngồi trong xe cười ha ha gật đầu: “Vừa mới đưa Dương thiếu gia về rồi.”
Diệp Đình nhẹ nhàng thở ra, ngồi vào trong xe.
Chiếc xe chậm rãi lăn bánh về nhà.
Ngay khi đi qua ngã tư, Diệp Đình nhìn cảnh sắc bên ngoài, bỗng nhiên lên tiếng: “Ở đây, rẽ qua chổ này là nghĩa trang Hạc Sơn nhỉ?”
Tài xế trả lời theo: “Đúng vậy.”
Ngón tay Diệp Đình gõ gõ lên đùi, nói: “Đi nghĩ trang Hạc Sơn một chuyến.”
Tài xế đáp một tiếng “vâng”, xoay vô lăng vòng lại.
Tới nghĩa trang Hạc Sơn, Diệp Đình nhìn nơi này, hô hấp không tự chủ mà trở nên thay đổi.
Mua một ít đồ cúng từ ông cụ trông giữ nghĩa trang, Diệp Đình không cho tài xế đi theo, tự mình yên lặng đi vào nghĩa trang, loanh quanh một vòng, rồi đi tới phía trước ngôi mộ của mẹ Dương Gia Lập.
Bia mộ rất mới, không lâu trước đó đã có người lau qua. Đặc biệt là tấm ảnh chân dung bên trên bia mộ, đến cả một vết xước cũng không có, được bảo vệ rất tốt.
Diệp Đình nhìn bia mộ rất lâu, một hồi sau mới đem đồ cúng đặt lên trước bia mộ.
Hắn khom người, quỳ gối xuống trước bia mộ, cúi đầu lạy một cái.
Hắn nhìn tấm chân dung của người phụ nữa trên bia mộ, sắc mặt trịnh trọng, nói: “Tôi biết người không muốn tôi gọi người là mẹ.”
“Hôm nay tôi không nghĩ sẽ đến đây, nhưng mấy ngày hôm trước là ngày giỗ của người, Dương Dương ở trước mặt tôi lại rơi nước mắt, tôi biết ngày đó em ấy muốn ở một mình với người, vì thế tôi không dám quấy rầy. Nhưng tôi vẫn còn vài lời muốn nói, cho nên hôm nay mạo muội đến đây.”
Diệp Đình hít sâu một hơi, tiếp tục giữ tư thế quỳ, nói: “Người không thích đồng tính luyến ái, không tin chuyện giữa hai người đàn ông có thể có tình yêu, có thể kết hôn, có thể có con, có thể bên nhau cả đời, vì thế người không cho tôi và em ấy ở bên nhau. Tuy rằng cuối cùng việc chúng tôi chia tay không phải là do người nhưng lại có liên quan rất lớn đến người.”
“Tôi muốn nói cho người biết, người đã lầm to rồi.”
“Từ nhỏ trong lòng Dương Dương đã có thương tích rồi, chuyện chó nhỏ của em ấy mất, bà ngoại mất, đều là bóng ma trong lòng em ấy. Người cho rằng Dương Dương rời xa tôi thì sẽ không bị lừa nữa, sẽ có thể trở lại sinh hoạt như người thường, nhưng người sai rồi. Em ấy là đồng tính luyến ái, em ấy đã sớm không thể sinh hoạt theo quỹ đạo như người thường nữa, việc ép em ấy trở nên giống như những người khác sẽ chỉ làm em ấy càng thêm áp lực thôi. Tôi biết người cũng yêu Dương Dương, nhưng ở điểm này, người thật ích kỉ.”
Diệp Đình lại dập đầu xuống một lần nữa: “Người là mẹ của Dương Dương, tôi rất tôn trọng người. Tôi nhìn em ấy mang nỗi đau trong lòng, cuối cùng đến tận bây giờ, em ấy mới chịu nở nụ cười với tôi. Ngày hôm qua Dương Dương đã đồng ý đeo lên nhẫn cưới, cả đời này tôi và em ấy sẽ không bao giờ tách rời nhau.”
“Tôi muốn nói cho người biết, tình yêu của tôi dành cho em ấy tuyệt đối không kém hơn người dù chỉ một phân.”
“Tôi vĩnh viễn sẽ ở cạnh em ấy, vĩnh viễn giữ em ấy bên mình. Tôi sẽ cùng em ấy trải qua một năm rồi lại một năm nữa, cùng em ấy làm hết tất cả những chuyện em ấy muốn, nhìn em ấy thực hiện ước mơ của mình. Em ấy thiếu đi một chút tình yêu, tôi sẽ dùng gấp mười lần tình yêu của tôi để bù đắp cho em ấy.”
“Cho nên, nếu người ở trên trời linh thiêng có thể nghe thấy, xin người yên tâm giao em ấy cho tôi.”
Dập đầu một lần cuối cùng, Diệp Đình đứng dậy.
Gió chợt nổi lên, thổi qua lá cây vang lên tiếng xào xạt.
Giống như một lời đáp lại của ai đó.
Diệp Đình rời khỏi nghĩa trang, ngồi lên xe.
Xe một lần nữa lăn bánh trở về nhà, đi được nửa đường, Diệp Đình xuống xe, đứng giữa đám nữ sinh đang thầm quan sát mình, mua một ly sữa bò Cao Lương Lộ bỏ thêm mật ong.
Tài xế trêu hắn; “Diệp tổng, không phải trước đây tự ngài làm cho Dương Tiên sinh uống hả, sao hôm nay lại đi mua rồi.”
Vào lúc mặt trời đang lặn xuống, Diệp Đình về đến nhà.
Hắn mở cửa ra.
“Vèo” một tiếng, chỉ thấy trước mắt có một con mèo xoẹt qua như sao băng.
Dương Gia Lập mặc một chiếc áo len bằng lông cừu từ ban công chạy ra, nghiến răng nghiến lợi tra hỏi chú mèo: “A Phúc, mau đứng lại cho tao, sao mày lại làm nát bông hoa của tao rồi, mày thật sự là tên mèo tán tận lương tâm, con mèo kia đứng lại nhanh.”
Nhìn thấy Diệp Đình, Dương Gia Lập duỗi tay lau mồ hôi trên trán: “Anh về rồi.”
Diệp Đình nhìn ánh hoàng hôn chiếu lên người cậu, nhìn đôi mắt toả ra ánh sáng cùng nụ cười rạng rỡ như ngày trước của cậu.
Diệp Đình tiến lên vài bước, ôm chặt Dương Gia Lập vào lòng, nhỏ giọng khẽ gọi: “Bé cưng ơi.”
Dương Gia Lập sửng sốt, vỗ vỗ lưng Diệp Đình: “Vụ gì đây, phải gọi em là ba nha.”
Buổi tối sau khi tắm rửa xong, Diệp Đình ăn vạ Dương Gia Lập ngâm bồn tắm với mình.
Bồn tắm đối diện cửa sổ sát đất.
Dương Gia Lập dựa vào cạnh bồn tắm, nhìn khung cảnh thành phố cùng những ánh đèn neon náo nhiệt bên ngoài, nghiêng đầu sang một bên suy tư.
Diệp Đình mát xa cho cậu.
Dương Gia Lập là một người có đầu óc rất linh hoạt, tự mình cũng có thể nghĩ ra một câu chuyện trong đầu. Không biết cậu lại nhớ ra cái gì buồn cười, bỗng nhiên vỗ một cái “bốp” lên đùi Diệp Đình, rồi haha cười một tiếng: “Ây ây ây, em kể với anh chuyện này, em vừa nhớ ra…..”
Những lời nói tiếp theo của cậu, Diệp Đình không hề nghe vào.
Hắn toàn tâm toàn ý mê luyến nụ cười rực rỡ trên gương mặt Dương Gia Lập.
Trong suốt khoảng thời gian trầm cảm đó, Dương Gia Lập rất ít khi cười, tinh thần luôn chán nản sa sút.
Nhưng hiện tại, cậu đang mỉm cười, đôi mắt cong cong, cực kỳ xinh đẹp, ánh sáng trong mắt quyến rũ mê người, hai má lúm đồng tiền ngọt đến mức vừa nhìn đã say, khoé miệng cong lên một độ cung, câu lòng Diệp Đình trở nên thần hồn điên đảo.
Diệp Đình không khỏi nhớ đến rất nhiều hồi ức.
Rất nhiều năm trước, vào đầu mùa xuân, tiết trời se lạnh, Dương Gia Lập, người còn chưa vượt qua bài kiểm tra tiếng anh cấp 6, ngồi ở trong lòng hắn, từng chút từng chút học thuộc từ đơn, khoanh tay rung đùi đắc ý. Hắn gõ nhẹ lên đầu Dương Gia Lập, Dương Gia Lập ngẩng đầu, không hiểu tại sao lại mỉm cười, nụ cười đó, cũng rực rỡ như bây giờ.
Còn có rất nhiều năm trước, hắn dẫn Dương Gia Lập đến Nhật Bản xem lễ hội pháo hoa. Cách một dòng sông, bầu trời tung toé những bông pháo, hắn và Dương Gia Lập đứng ở trong đám người, hắn nắm siết bàn tay Dương Gia Lập không buông, pháo hoa ánh vào trong mắt Dương Gia Lập, cũng rực sáng như bây giờ.
Còn có….
Dương Gia Lập kể chuyện cười xong, không thấy Diệp Đình cười, cậu nhíu mày: “Tại sao anh lại không có phản ứng?”
Diệp Đình chớp mắt, lấy lại tinh thần: “A ha ha ha.”
Dương Gia Lập: “….Ngu ngốc.”
Diệp Đình đột nhiên duỗi tay ôm Dương Gia Lập vào trong lòng mình.
Dương Gia Lập xoay xoay đầu: “Anh làm gì?”
Diệp Đình không trả lời, chỉ gắt gao ôm chặt cậu, giống như ôm bảo vật quý giá nhất trên thế giới, không tài nào buông tay được.
Hắn cảm nhận độ ấm trên cơ thể cậu.
Người ở trong lòng hắn lúc này, chính là chấp niệm đời này hắn không buông được.