Sau khi mọi thứ bị phanh phui vào tối hôm qua, Vương Dương trở về công ty bùng nổ sự tức giận của mình, trợ lý pha cho cậu một ly trà, bên trên còn đang bốc khói nóng, cậu ta liền tàn nhẫn hất thẳng ly trà lên mặt người kia khiến nàng la hét chói tai, chạy ra bên ngoài lau nước mắt, cuối cùng không chịu nổi sự tra tấn này nữa, xin từ chức.
Chuyện này Vương Dương không thèm để trong lòng một chút nào, cô ta lớn lên không xuất chúng cũng không có bối cảnh gì, quan tâm cái rắm.
Ngay cả chuyện bài đăng bùng nổ trên Douban ngày hôm qua cậu cũng không để trong lòng.
Cậu yên tâm đăng video thanh minh, cố tỏ ra đáng thương, căn dặn công ty làm tốt công tác quan hệ công chúng sau đó an tâm về nhà ngủ một giấc ngon lành.
Nhưng cậu không ngờ ngày hôm sau, tình hình đã hoàn toàn mất khống chế.
Hai đoạn video rất có sức thuyết phục lan truyền khắp nơi trên mạng đánh cậu không kịp trở tay, trợn mắt há mồm, bó tay hết cách. Vương Dương là người luôn ở trên đỉnh cao, nhìn thấy đoạn video phóng đãng kia của mình, lần đầu tiên cậu cảm nhận được thế nào gọi là bị dội một gáo nước lạnh lên đầu, cả người đều lạnh run.
Chuyện ồn ào huyên náo lần này trực tiếp dẫn đến việc Vương Dương đi tham dự sự kiện, bị truyền thông vây chặt như nêm cối.
“Vương Dương, cậu có gì để giải thích cho hai đoạn video kia không?”
“Cậu thật sự vẫn luôn dắt mũi mọi người sao? Bộ mặt thật của cậu có phải xấu xa như trên mạng nói không?
“Vương Dương, cậu có muốn nói gì với fans không? Cậu thừa nhận mình là kẻ lừa đảo sao?”
Xung quanh toàn là tiếng người ồn ào.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Vương Dương bị vây chặt trong đó, sắc mặt trở nên trắng xanh.
Mấy người vệ sĩ cố gắng bảo vệ Vương Dương ở phía sau, nhưng vẫn không đấu lại đám truyền thông như đang phát điên lao về phía trước.
Vương Dương bị những ánh đèn flash chụp đến tâm phiền ý loạn, mới vừa đeo khẩu trang lên, không biết kẻ nào ngứa tay lột mạnh khẩu trang cậu xuống, kéo mạnh đến mức hai bên tai cậu phát đau.
Vương Dương che lỗ tai lại, đầu óc choáng váng.
Bên trong hiện trường hỗn loạn không biết từ đâu bay tới một quả trứng gà, “bụp” một tiếng đập thẳng vào mặt Vương Dương.
Vương Dương sợ ngây người, sửng sốt hai giây mới đưa tay lên sờ, chất dịch tanh hôi của trừng gà cuồn cuộn chảy xuống.
Cùng lúc đó vang lên một tiếng khóc nức nở của người phụ nữ: “Vương Dương, anh là tên lừa đảo! Anh lừa gạt tình cảm của chúng ta!”
“Tôi vĩnh viễn sẽ không thích anh nữa, đồ khối u ác tính!”
“Vương Dương cút khỏi giới giải trí! Vương Dương cút khỏi giới giải trí!”
Vương Dương hoảng sợ nhìn tất cả mọi thứ đang diễn ra xung quanh, hai chân trở nên mềm nhũn.
Trước nay cậu ta đều được người khác nâng đỡ, được ca ngợi, được nhận lời khen, tự nhiên hệt như thiên thần đang sống trên cao, tại sao bây giờ lại giống như tội phạm, bị người khác bắt lại, thẩm tra, nhục mạ?
Hỗn loạn, tất cả đều hỗn loạn.
Chỉ qua một đêm, tất cả đều thoát khỏi sự khống chế của cậu, Vương Dương nghĩ nhất định là đang nằm mơ.
Hai môi cậu run rẩy, trong đầu trống rỗng như bị càn quét qua, bốn phía bên trong lỗ tai vang lên ù ù.
Truyền thông càng lúc càng tiến đến gần, rốt cuộc Vương Dương không chịu nổi nữa, dùng hết sực đẩy đám người phía trước ra, tựa như muốn chạy trốn.
Không ngờ lại có người nắm kéo quần áo của cậu, khiến cậu mất thăng bằng ngã bò xuống dưới nền đất, dơ bẩn không chịu nổi.
Bên trong hiện trường ồn ào hỗn loạn, không biết ai lại dùng sức giẫm lên mu bàn tay cậu mấy cái, cậu bị đau, lập tức hét lên thảm thiết.
Trò hề buồn cười này liên tục diễn ra cho đến khi có rất nhiều bảo vệ của khu thương mại chạy đến, ngăn cản đám truyền thông, che chở cho Vương Dương rời đi mới được tính là kết thúc.
Vương Dương ngồi xe trở về công ty, một bước cũng không dám đi ra ngoài.
Truyền thông ùn ùn kéo đến tất cả những nơi cậu có thể đi, luôn luôn sẵn sàng chụp hình cậu, mắng cậu bất cứ lúc nào, ngay cả điện thoại cậu cũng không dám xem, vừa mở ra thì toàn là tiếng cười mắng mỏ, nhục mà, và những lời tuyên bố thoát fans.
Cậu trốn ở trong công ty, hệt như một con chuột qua đường đáng thương.
Mấy ngày gần đây cậu đã chịu đựng đến cực hạn rồi, không thể chịu nổi nữa.
Người đại diện hỏi cậu nên làm sao bây giờ, Vương Dương im lặng suy nghĩ hết nửa ngày, để người đại diện đi dẫn dắt truyền thông.
Nhân lúc truyền thông bị thu hút đến trước đại sảnh của công ty, Vương Dương trốn ra cửa sau ngồi lên xe.
Cậu đi đến công ty Diệp Đình.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Ngay cả khi đoạn video đó là do Diệp Đình phát tán thì cậu cũng không còn cách nào khác.
Khóc lóc cũng được, van xin cũng được, lên giường bán thân cũng được, bây giờ chỉ có Diệp Đình có thể giúp cậu.
Đi vào trong công ty Diệp Đình, thư kí của Diệp Đình giống như đã đoán được cậu sẽ đến đây, dẫn cậu vào một căn phòng.
Ở giữa căn phòng có một vách tường rất lớn được làm bằng thủy tinh đặc chế, không thể nhìn thấy phía đối diện.
Vương Dương chạm vào bức tường thủy tinh, cánh cửa đột nhiên bị người ra mở ra một cái “đùng”, mấy ngưòi vệ sĩ có vẻ mặt dữ tợn xông vào.
Vương Dương tức giận: “Các người định làm gì! Biến đi!”
Người vệ sĩ ở phía đối diện lạnh lùng cười một tiếng, không nói một lời liền đi đến xách cậu lên như xách một con gà, vặn chặt cánh tay của Vương Dương.
Vệ sĩ lạnh lùng ra lệnh: “Quỳ xuống.”
Vương Dương vặn vẹo giãy giụa, cao giọng mắng: “Đm, ông đây đến tìm Diệp tổng nói chuyện, tụi bây cút đi! Ai cho tụi bây vào đây.”
Vệ sĩ lười nghe cậu nói, phóng tới đá mạnh vào khuỷu chân của Vương Dương.
Vương Dương rên lên một tiếng đau đớn, quỳ thẳng gối xuống nền nhà.
Vệ sĩ lạnh lùng nắm lấy tóc cậu ta, nhấn mạnh xuống.
“Ầm” một tiếng, Vương Dương đối diện với vách tường làm bằng thủy tinh đặc chế dập đầu xuống đất.
Vương Dương cảm thấy đầu óc mình trở nên choáng váng, vừa ngẩng lên một chút, đầu lại bị đè mạnh xuống, ầm, lại dập đầu thêm một cái.
Vương Dương hét to, khóc lóc, nhưng người vệ sĩ này vẫn không dao động, bắt lấy cậu ta, hết lần này đến lần khác đè đầu cậu ta dập xuống nền đất.
Máu tươi trên trán chảy ra, dọc theo sườn mũi rơi xuống.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Diệp Đình ôm Dương Gia Lập ngồi ở phía sau vách tường thủy tinh đặc chế nhìn một màn này.
Khuôn mặt Vương Dương bị máu tươi nhuộm thành đỏ trắng xen nhau, cả khuôn mặt sưng thành màu gan heo, biểu cảm hung dữ như hoa văn khắc họa trên khuôn mặt, hoàn toàn khác xa dáng vẻ thiếu niên ngây thơ đơn thuần, ngược lại là dáng vẻ vô cùng xấu xí đáng sợ.
Diệp Đỉnh nghiêng đầu nhìn Dương Gia Lập, khẽ nói: “Bé cưng, em xem nó đi, có hả giận không?”
Dương Gia Lập không trả lời, tầm mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt của Vương Dương, cậu âm thầm siết chặt tay lại, trong mắt hiện lên tơ máu.
Tai nghe Diệp Đình truyền đến âm thanh hỏi ý của vệ sĩ: “Thưa ngài, vẫn tiếp tục chứ?”
Diệp Đình nhìn dáng vẻ cắn chặt răng, hai mắt phát ra hận ý của Dương Gia Lập, hắn dịu dàng dùng bàn tay to lớn của mình bao lấy nắm tay của cậu, ra lệnh cho đầu dây bên kia: “Để nó tiếp tục quỳ đi, quỳ đến khi nào tôi thoải mái thì thôi.”