Lại Bị Bạn Trai Cũ Nhắm Đến Rồi

Chương 87: Ghen tuông đầy trời



Diệp Đình lái xe suốt một đêm đến vùng ngoại ô của tỉnh lân cận.

Mấy người được phái đi nghỉ dưỡng để thăm dò tin tức kia đã biết trước Diệp tổng muốn đích thân tới. Bọn họ sắp xếp điểm dừng cho Diệp Đình ở khách sạn gần đó rồi đứng ở cửa khách sạn đợi từ sớm.

Thời điểm Diệp Đình lái xe tới, trời đã hửng sáng. Hắn xuống xe, vẻ mặt có chút mệt mỏi nhưng ánh mắt vẫn sắc bén, chỉ cần liếc một cái đã khiến người ta không nhịn được phát run. Hắn mặc một bộ tây trang tối màu, trên mặt không có chút biểu cảm gì, mang lại cảm giác áp bức của người ngồi trên cao.

Đám nhân viên vội vàng mời Diệp Đình đi vào.

Hắn đặt hành lý xuống, sau khi thu dọn đơn giản liền cùng đám cấp dưới ngồi ghế lô ăn cơm nói chuyện.

Một người dẫn đầu báo cáo với Diệp Đình những gì bọn họ quan sát được trong mấy hôm nay: "Sau khi chúng tôi tới khu nghỉ dưỡng, lúc nào cũng để ý tình huống của nơi này, sau khi xác nhận cậu Dương trốn ở đây liền lập tức gửi tin cho anh. Căn cứ vào quan sát của chúng tôi, cậu Dương ở trong biệt thự rất ít khi ra ngoài, nhưng mỗi khi ra ngoài nhất định sẽ có ông chủ của biệt thự này đi theo"

Ánh mắt Diệp Đình trở nên lạnh lùng, ngón tay cầm đũa đột nhiên siết chặt lại. Hắn quét mắt qua phía tên cấp dưới kia, nặng nề nói: "Nói tiếp"

"Thoạt nhìn, quan hệ của bọn họ còn.........còn........."

Cấp dưới nuốt nước miếng ực một cái, dưới ánh mắt làm cho người ta phát run của Diệp Đình, vẫn đem lời nói ra: "Quan hệ còn khá tốt"

Diệp Đình cong cong khoé môi, ý cười không chạm mắt: "Thật sao? Tốt, tới mức nào rồi?"

Một vòng người run cầm cập ngồi quanh Diệp Đình.

Rõ ràng đang là đầu xuân, nhưng nghe mấy câu này của Diệp Đình, trong lòng đột nhiên có chút ớn lạnh.

Người dẫn đầu kia bị Diệp Đình một mực truy hỏi, hỏi tới toát mồ hôi lạnh.

Gã đưa tay lên lau lau trán, cố hết sức nở một nụ cười lấy lòng, uyển chuyển nói: "Ông chủ Lưu sẽ kề vai sát cánh cùng cậu Dương, bọn họ cùng ăn cơm, cùng ngâm suối nước nóng. Đúng rồi, cậu Dương và ông chủ Lưu, hầu như ngày nào cũng vậy, cứ chạng vạng sau khi ăn cơm xong sẽ đi dạo nói chuyện phiếm bên bờ hồ phía sau khu nghỉ dưỡng"

Gã càng nói, sắc mặt Diệp Đình càng lạnh.

Đến cuối cùng, giọng nói gã càng ngày càng nhỏ, báo cáo của cấp dưới dần biến thành vo ve như tiếng muỗi kêu.

Một bữa cơm vừa xấu hổ vừa im lặng kết thúc, Diệp Đình trở về phòng mình.

Hắn đứng trước cửa sổ nhìn ánh đèn sáng như sao trong biệt thự phía xa, châm một điếu thuốc.

Dương Dương bảo bối của hắn đang trốn ở đó.

Diệp Đình cầm điện thoại, Dương Gia Lập trên màn hình cười tới đôi mắt cong cong lộ ra hai chiếc răng nanh. Hắn hôn nhẹ màn hình một cái, nói: "Bé con, anh hiện tại đang ở rất gần em, em có cảm nhận được không?"

"Anh nhớ em, em có biết không?"

____________________________

Hai ngày sau, Diệp Đình đi tới bờ hồ phía sau biệt thự như cấp dưới báo cáo.

Hắn ngồi ở hành lang đối diện bờ hồ, tìm một chỗ nấp ở nối ngoặt, ngồi nguyên một buổi trưa.

Chạng vạng ngày hôm sau, Dương Gia Lập mới cùng Lưu Huân xuất hiện ở bờ hồ chậm rãi đi dạo.

Diệp Đình vốn đã chờ tới mất kiên nhẫn, buồn chán vò mấy phiến lá trong tay chơi, chợt thấy bóng dáng Dương Gia Lập xuất hiện xa xa trong tầm mắt, ngực hắn đột nhiên co lại, vội vàng đội mũ lưỡi trai màu đen lên rồi kéo khẩu trang che mặt, chỉ để lộ một đôi mắt sắc lạnh giống như sói, gắt gao nhìn chằm chằm bên kia.

Dương Gia Lập không phát hiện ra người đang tránh ở chỗ tối, như thường ngày cùng Lưu Huân tuỳ ý tán gẫu.

Diệp Đình nhìn Dương Gia Lập cười với Lưu Huân, nụ cười kia như là phát ra từ trong tâm, mắt cũng toả ra ánh sáng.

Lưu Huân cũng cười với Dương Gia Lập, móng heo đặt trên bả vai Dương Gia Lập, ôm lấy vai cậu, bóng hai người bị hoàng hôn kéo thành một khối thật dài, dính lấy nhau không một khe hở.

Diệp ĐÌnh nheo mắt lại, bàn tay đang cầm phiến lá chậm rãi siết chặt, xương ngón tay vang lên răng rắc.

Đã lâu lắm rồi Dương Gia Lập không cười vui vẻ như vậy với hắn, thời điểm ở bên hắn, bị hắn ôm, cũng là sự chết lặng vì không thể phản kháng, mà không phải là cam tâm tình nguyện vui mừng đón nhận.

Nước trong hồ lăn tăn chạy, chiếc hồ như vạch ra một ranh giới. Bên kia hồ là cuộc sống sinh hoạt nhàn nhã được ánh hoàng hôn nhẹ nhàng bao phủ lấy, Diệp Đình ngồi ở chỗ tối, toàn thân tràn đầy lạnh lẽo hắc ám và áp chế.

Diệp Đình nhìn hai người đang đi bộ đằng xa, suy nghĩ trong đầu càng trở nên tàn bạo.

Hắn muốn đấm một quyền vào hốc mắt Lưu Huân, để y không thể nhìn thấy nụ cười của Dương Gia Lập, để y không thể chạm vào Dương Gia Lập bằng bàn tay xấu xa đó.

Hắn còn muốn mang Dương Gia Lập về, ấn cậu trong bồn tắm tắm rửa sạch sẽ, rồi gắt gao ôm chặt người trong lồng ngực.

Diệp Đình cứng đờ nhìn hai người ở phía xa cho tới khi bọn họ rẽ vào một hướng khác, bóng dáng càng ngày càng nhỏ, rồi cuối cùng biến mất trong tầm nhìn.

Diệp Đình lấy lại tinh thần, chậm rãi thả lỏng tay, lúc này mới phát hiện phiến lá tươi mới vừa rồi ở trong lòng bàn tay, không biết từ khi nào đã bị hắn siết tới nát nhừ, một chất dịch xanh sền sền dính đầy bàn tay.

_____________________

Ngày thứ ba, Diệp Đình lái xe rời khỏi khu nghỉ dưỡng trở về nhà.

Hôm đó vừa vặn là thứ sáu, Diệp Đình về đến nhà đã là tám giờ rưỡi tối, tắm rửa xong vừa lúc nhận được điện thoại như thường lệ của Dương Gia Lập.

Diệp Đình giống như không có chuyện gì mà cùng Dương Gia Lập hàn huyên một lát.

Đang lúc bầu không khí dần trở nên vui vẻ, Diệp Đình đột nhiên trầm mặc vài giây, hỏi: "Bé con, em còn thích anh không?"

Ngữ khí mới vừa thả lỏng của Dương Gia Lập lập tức trở nên nghiêm trọng: "Vấn đề này anh đã hỏi rất nhiều lần"

"Nhưng em chưa lần nào trả lời trực tiếp"

Diệp Đình hít sâu một hơi, cười khổ: "Cho anh đáp án đi, bé con, xin em đấy, nói một câu, được không?"

Dương Gia Lập im lặng thật lâu, rốt cuộc thở dài, nhẹ giọng nói: "Đời này của tôi, hạnh phúc nhất chính là mấy năm cùng anh ở bên nhau. Cho dù hiện tại thay đổi, tôi cũng vĩnh viễn không quên được dáng vẻ khi đó của anh"

Diệp Đình mơ hồ như thể bắt được gì đó.

Hô hấp hắn cứng lại, cổ họng trở nên khàn khàn, truy hỏi: "Vậy.............hiện tại em nguyện ý trở về sao?"

Không chờ Dương Gia Lập mở miệng, Diệp Đình liền vội vàng bổ sung: "Em đừng sợ, cũng đừng vội phủ định. Chỉ cần em trở về, anh sẽ đối xử với em thật tốt thật tốt, anh sẽ cho em tự do, anh sẽ đối xử với em như lúc còn ở đại học, anh sẽ...."

Dương Gia Lập nghe một hồi lâu, sau một lúc chỉ thấp giọng đáp: "Nói sau đi"

Diệp Đình ngẩn ra.

Dừng lại vài giây, hắn đứng lên nhìn bóng đêm lạnh lẽo bên ngoài cửa sổ, giọng nói giống như sương lạnh ngoài kia: "Vì sao?"

Dương Gia Lập trầm ngâm, chưa kịp trả lời, ngữ khí của Diệp Đình mang theo chút áp lực, hỏi: "Em nói thật cho anh, em là đơn thuần vì sợ hãi anh, hay là vì người đàn ông đang ở bên cạnh em nên mới không muốn trở về?"

Dương Gia Lập sửng sốt, cảm thấy hôm nay thái độ của Diệp Đình không đúng lắm.

Hô hấp Diệp Đình nặng nề, vô thức nắm chặt bàn tay, thanh âm càng lúc càng trầm xuống: "Bé con, nói chuyện"