Lại Gần Bên Nhau

Chương 1



Buổi sáng ngày hôm nay mặt trời lên cao, không khí oi ả nóng nực, không có một cơn gió thổi tới khiến tâm tình của mọi người cũng khó chịu theo. Ở trên đường đi bộ có một con gấu màu nâu trên tay cầm tờ rơi phát cho từng người nhưng những người đó nhận lấy xong cũng chẳng xem, có mấy đứa trẻ vui vẻ chạy lại ngắm nhìn quây quanh con gấu đó.

Thấy trên đường cũng ít người dần, con gấu đi từng bước tới bậc thang bên cạnh ngồi xuống đưa tay cởi nón con gấu ra lộ ra gương mặt của một cô gái gương mặt trắng nõn, đôi mắt to tròn, ở trên mũi có một nốt ruồi nhỏ làm cho gương mặt càng trở nên xinh đẹp hơn. Mái tóc cô bị rối do đội nón con gấu đó, trên trán chảy rất nhiều mồ hôi.

Một cô gái chạy tới tay cầm chai nước ngồi xuống cạnh cô: "Lưu Nguyệt nước của cậu đây."

"Cảm ơn cậu, Tiệp Nhã." Lưu Nguyệt cởi găng tay gấu ra nhận chai nước mở nắp ra uống từng ngụm.

Tiệp Nhã mở túi xách ra cầm lấy khăn giấy ra lau mồ hôi cho cô: "Lưu Nguyệt, trời nắng nóng như này mà cậu còn mặc bộ đồ dày như này cậu thật sự không sao chứ?"

Cô xua tay, cười nói: "Không sao, mình quen rồi."

Tiệp Nhã thở dài nhìn cô: "Phát tờ rơi cũng chỉ có được bao nhiêu đâu mà cậu vẫn cứ làm. Đúng rồi chiều nay bên công ty Thẩm Thanh sẽ phỏng vấn đó, cậu nhớ đến đó."

Lưu Nguyệt đang đeo găng tay vào nghe vậy dừng động tác quay sang hỏi: "Chiều nay? Mấy giờ?"

Tiệp Nhã đưa hai ngón tay lên trước mặt: "Hai giờ chiều."

Cô nghe vậy vội vàng cầm xấp tờ rơi đứng dậy, đội đầu con gấu vào nói: "Mình tranh thủ phát xong tờ rơi rồi đi tới đó phỏng vấn."

Tiệp Nhã nghe vậy vội đứng dậy nói: "Để mình giúp cậu một tay sẽ nhanh hơn."

Khi phát tờ rơi xong cũng đã 1 giờ chiều trên người hai người đều thấm đẫm mồ hôi. Lưu Nguyệt đi vào thay đồ rồi bước ra, hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng phối với quần jean xanh trên tay cầm túi xách đi tới nắm lấy tay Tiệp Nhã đang ngồi ở dưới hóng gió: "Mau đi thôi nếu không sẽ trễ mất."

Tiệp Nhã thở hổn hển chạy theo phía sau: "Cậu đợi chút, từ từ."

Tới trước công ty Thẩm Thanh cũng gần hai giờ, Lưu Nguyệt đưa tay đeo đồng hồ lên nhìn: "May quá 10 phút nữa mới tới 2 giờ chiều."

Tiệp Nhã đưa tay chống hông bên cạnh thở dốc: "Lưu...Nguyệt, cậu cho mình nghỉ một chút đi. Mình mệt sắp chết rồi."

Cô nắm lấy tay cô ấy đi vào bên trong công ty: "Tiệp Nhã cậu cố lên cho mình, nếu muốn nghỉ ngơi thì vào trong đây rồi nghỉ."

Đi tới trước phòng phỏng vấn đã thấy nhiều người xếp hàng, hai người bọn cô cũng đứng vào xếp hàng. Tiệp Nhã đưa tay lên quạt quạt: "Quả nhiên là công ty lớn, nhiều người đến phỏng vấn như vậy. Cậu nghĩ lần này hai chúng ta có thể vào công ty làm không?"

Lưu Nguyệt mở túi xách ra cầm khăn giấy lên lau mồ hôi trên trán: "Mình cũng không biết nữa nhưng cứ thử thôi."

Đợi hơn một tiếng đồng hồ cuối cùng cũng đến lượt cô vào phỏng vấn. Lúc bước vào trong phòng chỉ có một người đàn ông ngồi trước bàn làm việc, trên tay cầm tập hồ sơ lúc nãy cô đã nộp trước đó. Người đàn ông đó ngẩng đầu lên nhìn cô: "Lưu Nguyệt?"

Cô gật đầu: "Dạ phải tôi là Lưu Nguyệt."

"Cô ngồi xuống trước đi."

Lưu Nguyệt ngồi xuống đối diện ông nghe thấy người đàn ông hỏi: "Cô có đem theo bản vẽ của cô đến đây không?"

"Dạ có." Cô gật đầu vội cầm lấy tập bản vẽ ra đưa sang cho người đàn ông trước mắt. Người đàn ông đó nhận lấy nhìn qua một lượt gật đầu: "Cô cứ về trước đi, kết quả sẽ được thông báo qua email của cô trong vòng vài ngày tới."

"Vậy tôi xin phép về trước." Cô đứng dậy khom người cúi chào rồi cầm túi xách mở cửa rời đi.

Tiệp Nhã đã phỏng vấn xong từ trước đang ở bên ngoài đợi cô, thấy cô bước ra thì vội hỏi: "Sao rồi?"

Lưu Nguyệt đi tới lắc đầu: "Mình cũng không biết rõ, người đó chỉ bảo về chờ kết quả mà thôi."



Tiệp Nhã nghe vậy cũng không nói gì, khoác vai cô: "Được rồi mình dẫn cậu đi ăn lẩu hôm nay mình khao."

Cô bật cười: "Hào phóng vậy sao?"

"Tất nhiên, cho dù mình có keo kiệt với ai cũng sẽ không keo kiệt với cậu."

Hai người cười nói vui vẻ rời khỏi công ty, vứt chuyện phỏng vấn ra sau đầu.

Mấy ngày gần đây hôm nào Lưu Nguyệt đi làm về cũng mở máy tính lên xem email có thông báo gì không nhưng kết quả là không thấy đâu. Hôm nay buổi tối cô được nghỉ nên đang ở trong nhà vẽ truyện tranh. Căn nhà của cô rất nhỏ, cũng không có điều hòa thời tiết nóng nực như thế này chỉ có thể sử dụng máy quạt, cửa sổ mở ra để căn phòng có thể thoáng hơn một chút. Tiệp Nhã mở cửa đi vào thấy cô đang ngồi trước máy tính chăm chú vẽ, ở bên cạnh có cây quạt thổi tới.

Tiệp Nhã để túi xách lên ghế bước tới kéo chỉnh quạt để mát cho cả hai: "Mình nói cậu nghe này, tiền cậu để dành được cũng chăm chút vào máy tính hết rồi cậu nên mua một cái điều hòa đi. Thời tiết nóng như này mà cậu chỉ sử dụng cây quạt sao có thể mát được?"

Lưu Nguyệt ngẩng đầu quay sang nhìn cô ấy: "Đâu có, mình thấy rất mát mà với lại mình cũng quen rồi. Nếu cậu cảm thấy không mát thì có thể bật số lớn hơn một chút."

Cô nói xong thì tiếp tục dán mắt vào máy tính tập trung vẽ, Tiệp Nhã nhíu mày: "Mình không phải nói ý này. Ý mình là cậu có thể lo cho bản thân cậu được không, tiền đi làm hằng tháng đều gửi về gia đình chỉ chừa lại chút ít tiền cho bản thân rồi để dành mua máy tính. Em trai cậu cũng đã học đại học rồi có thể tự thân kiếm tiền được rồi sao lại cứ hở chút là xin tiền cậu được."

Cô biết Tiệp Nhã đang lo lắng cho cô, hoàn cảnh gia đình hai người bọn cô rất khác nhau. Tiệp Nhã từ nhỏ đã được gia đình yêu thương, chiều chuộng mọi chuyện của cô ấy đều được thuận lợi còn cô từ nhỏ đã bị sự chán ghét của ba mẹ ngay cả tiền đi học cũng chính bản thân cô phải đi làm mới có tiền đóng học phí. Sau này lên đại học cô còn phải làm việc nhiều hơn để chăm lo gia đình, đóng học phí cho nên Tiệp Nhã nhìn vào đều rất đau lòng cô và còn bức xúc về gia đình cô.

Lưu Nguyệt không muốn nói vấn đề này nữa, mở email ra xem: "Kể từ lúc phỏng vấn tới bây giờ cũng đã 5 ngày trôi qua không biết hôm nay đã có kết quả chưa."

Tiệp Nhã ghé lại xem cùng cô: "Mình cũng không biết nữa."

Nhìn thấy email có một tin nhắn mới đến từ công ty Thẩm Thanh, cô run run nhấp mở ra xem nhìn thấy dòng tin "Chúc mừng cô Lưu Nguyệt đã vượt qua phỏng vấn, ngày mai cô có thể đến công ty thực tập vào lúc 8 giờ sáng."

Lưu Nguyệt không tin vào mắt mình đưa tay dụi dụi mắt mình nhìn kỹ một lần nữa quay sang hỏi Tiệp Nhã ở bên cạnh: "Mình, mình thật sự không nhìn nhầm sao? Mình vậy mà qua phỏng vấn rồi?"

Tiệp Nhã ngây ngốc một hồi cũng hồi thần, cười vui vẻ: "Cậu không có nhìn nhầm, cậu thông qua rồi."

Cô kiềm chế sự kích động quay sang hỏi: "Còn cậu thì sao? Cậu mau mở ra xem đi."

Tiệp Nhã vội cầm điện thoại lên mở email ra nhìn, một lát sau nhảy cẫng lên: "Mình, mình cũng thông qua rồi. Lưu Nguyệt sau này chúng ta sẽ là đồng nghiệp với nhau rồi."

Hai người bọn cô trong lòng vui vẻ ôm lấy nhau, Tiệp Nhã kéo cô đứng dậy: "Chuyện vui như này chúng ta nên ăn gì đó chúc mừng."

"Được mình đồng ý. Vậy mình sẽ đi nấu mì để ăn mừng."

Tiệp Nhã ngơ ngác nhìn cô chạy vào bếp: "..."

Ở trong văn phòng bên công ty Thẩm Thanh, một người đàn ông một thân tây trang gương mặt lạnh lùng đôi mắt phượng hẹp dài, sóng mũi cao đôi môi mỏng nhìn vào màn hình máy tính trước mắt không rời. Tiếng gõ cửa vang lên người đàn ông đó cất lời: "Vào đi."

Một người đàn ông bước vào trên tay cầm mấy tập hồ sơ đi tới đặt lên bàn làm việc: "Thẩm tổng đây là hồ sơ của những người đậu đợt phỏng vấn vừa rồi."

Thẩm Quân dời mắt khỏi máy tính nhìn mấy tập hồ sơ trên bàn, lạnh nhạt nói' "Ừ tôi đã biết. Lâm Vĩ chuẩn bị xe, tôi một lát cần phải về nhà."

"Tôi đi chuẩn bị ngay Thẩm tổng." Lâm Vĩ nói xong thì xoay người rời đi, căn phòng làm việc cũng chỉ còn một mình Thẩm Quân.

Anh dựa lưng vào ghế đưa tay xoa mi tâm của mình, cầm lấy những tập hồ sơ xem qua một lượt tới tập hồ sơ của Lưu Nguyệt thì dừng lại bởi vì anh nhìn thấy hình của cô cảm thấy rất quen mắt nhưng không nhớ ra là gặp ở đâu. Anh khép tập hồ sơ lại cất vào tủ, cầm lấy áo khoác vắt trên ghế rồi mở cửa đi ra ngoài.

Sáng sớm ngày hôm sau Lưu Nguyệt nhìn bộ đồ mình đang mặc đứng trước gương, cô mặc một chiếc áo sơ mi xanh phối với quần jean mang một đôi giày trắng nhưng bên trên dính vài bụi bẩn. Mái tóc dài của cô được xõa ra dài tới lưng, cô cầm lấy túi xách đặt ở trên giường rồi nhanh chóng đi xuống.

Lưu Nguyệt từ cầu thang đi xuống đã thấy Tiệp Nhã mặc một chiếc áo sơ mi trắng phối với chân váy đen mang một đôi giày cao gót đen nếu đem ra so sánh thì khác một trời một vực với cô. Tiệp Nhã thấy cô thì vẫy tay: "Lưu Nguyệt, cậu xuống rồi mau đi thôi."



Cô chạy lại cười nói: "Cậu đợi có lâu không?"

"Không có mình mới tới. Hôm nay đừng đi xe buýt chúng ta đi taxi đi."

Cô nhíu mày từ chối: "Mình nghĩ không cần đâu, đi xe buýt sẽ tốt hơn."

Tiệp Nhã biết cô đang tiết kiệm tiền nên cũng không phản đối, gật đầu: "Được, vậy đi xe buýt."

Buổi sáng giờ này là giờ cao điểm mọi người đều đi làm nên bên trong xe buýt khá chật kín người. Lưu Nguyệt nghĩ đến Tiệp Nhã sáng nay mang giày cao gót đi làm quay sang nói: "Tiệp Nhã cậu không sao chứ?"

Tiệp Nhã xua tay một tay nắm tay vịn: "Mình không sao."

"Hay là ngày mai cậu đi taxi đi mình tự đi xe buýt tới công ty là được."

"Như vậy làm sao được? Ngày mai mình vẫn sẽ đi xe buýt cùng cậu."

Tới trạm bọn cô đi xuống, Tiệp Nhã ở bên cạnh nói: "Biết vậy mình sẽ không mang giày cao gót đâu."

Lưu Nguyệt quay sang nhìn gót chân cô ấy đã đỏ một mảng, mở túi xách ra cầm lấy băng keo cá nhân đưa sang: "Cậu dán vào gót chân đi."

Tiệp Nhã nhận lấy ngồi xuống dán vào gót chân: "Cuối cùng cũng đỡ một chút rồi. Đi thôi nếu không sẽ trễ giờ đó."

Hai người bọn cô vội vàng đi vào công ty, đang loay hoay không biết nên đi vào chỗ nào thì một cô gái mặc bộ đồ công sở đi tới: "Hai cô hôm nay mới tới thực tập đúng không?"

Lưu Nguyệt gật đầu: "Đúng vậy."

Cô gái đó nở nụ cười, nói: "Hai cô đi theo tôi, tôi đưa hai người tới bộ phận thiết kế."

Cửa thang máy mở ra, ba người họ đi vào cô gái đó đang định đưa tay nhấn nút đóng cửa lại thì bên ngoài xuất hiện hai người đàn ông mặc một thân tây trang bước vào khiến cho ngón tay cô gái đó cứng đờ.

Cô gái đó vội nói: "Thẩm tổng."

Thẩm Quân từ lúc vào thang máy tới giờ cũng chỉ cúi đầu nghịch điện thoại trên tay, nghe thấy có người chào hỏi anh chỉ nhàn nhạt "ừ" một tiếng. Lâm Vĩ quay sang hỏi: "Cô muốn đến tầng mấy?"

Cô gái đó xấu hổ nói: "Tầng 5."

Lâm Vĩ gật đầu nhấn tầng 5 sau đó nhấn tầng 10 là tầng cao nhất ở công ty rồi cũng không nói gì thêm. Bầu không khí bên trong thang máy cực kì căng thẳng, Tiệp Nhã không nhịn được khều tay người bên cạnh nhỏ giọng nói: "Lưu Nguyệt, vị Thẩm tổng này không phải là Thẩm Quân chủ tịch của công ty này chứ?"

Lưu Nguyệt gật đầu nhỏ giọng nói lại: "Hình như là vậy."

Tuy hai cô đã đè ép âm thanh cực nhỏ nhưng Thẩm Quân ở phía trước vẫn nghe được, anh nghe thấy có người nói tên Lưu Nguyệt thì ngón tay đang lướt điện thoại của anh dừng lại. Anh quay xuống nhìn khiến hai người bọn cô vội đứng nghiêm chỉnh, hai người bọn cô lên tiếng chào: "Thẩm, Thẩm tổng."

Anh gật đầu, hỏi: "Nhân viên thực tập mới tới?"

Cô gái bên cạnh nói: "Dạ đúng Thẩm tổng, hai người bọn họ là nhân viên thực tập mới tới ở bộ phận thiết kế."

Lưu Nguyệt đưa mắt quan sát nhìn người đàn ông trước mắt này, gương mặt tuấn tú nhưng lại lạnh lùng, bên trong đôi mắt không chứa độ ấm chỉ có sự lạnh lẽo khiến cho cô khẩn trương không ít.

Anh nhàn nhạt "ừ" rồi thu hồi tầm mắt.

Cuối cùng cũng tới tầng 5 ba người bọn họ nhanh chóng chạy vội ra, Lâm Vĩ nhìn ba người bọn họ thở dài trong lòng sao gặp Thẩm tổng thì y như gặp quỷ mà chạy trối chết vậy.