Lại Gần Bên Nhau

Chương 15



Mấy ngày sau bên trong văn phòng của bộ phận thiết kế đều diễn ra hoạt động bình thường chỉ là chức trưởng phòng vẫn đang bỏ trống. Ngày hôm nay lúc Lưu Nguyệt bước vào văn phòng thấy mọi người đang ngồi nói chuyện gì đó. Cô nói: "Chào buổi sáng mọi người."

Những nhân viên khác đều nhìn cô gật đầu chào hỏi, cô đi tới chỗ làm việc của mình ngồi xuống. Khiết Nhiễm đi tới chỗ cô đặt chai nước trái cây lên bàn: "Buổi sáng tốt lành. Đây là nước trái cây cho cô."

Cô mỉm cười nhìn cô ấy, nói: "Cảm ơn. Mà mọi người đang thảo luận vấn đề gì vậy?"

"Cô không biết gì sao? Hôm nay văn phòng chúng ta sẽ có một trưởng phòng mới, nghe nói cô ấy rất xinh đẹp cũng tài giỏi nữa."

Tiệp Nhã cũng không biết tới văn phòng từ lúc nào, đứng cạnh cô nói: "Đừng nói là cậu không biết gì về việc này đấy."

Cô gật đầu: "Mình không biết thật."

Lúc này ở bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, mọi người trong văn phòng đều đưa mắt nhìn sang thì thấy Lâm Vĩ đang đứng trước cửa. Lâm Vĩ nhìn mọi người nói: "Tôi tới đây để giới thiệu với mọi người về trưởng phòng mới sắp tới sẽ làm việc chung với mọi người." Rồi quay sang nói với người bên cạnh: "Cô vào giới thiệu đi."

Mọi người nhìn thấy một người phụ nữ bước vào, trên người cô ấy mặc áo sơ mi trắng phối với chân váy dài đen, mái tóc dài ngang vai đôi môi được tô bởi màu son. Cô gái đó nhìn sơ qua mọi người khi tới chỗ Lưu Nguyệt thì lại dừng lâu thêm một chút, sau đó dời mắt nói: "Xin chào mọi người, tôi tên là Tiêu Nhu mong mọi người chiếu cố nhiều hơn có gì sai sót thì mong mọi người bỏ qua."

Mọi người nghe xong thì đều vỗ tay, nói: "Hoan nghênh trưởng phòng Tiêu."

Lâm Vĩ ở bên cạnh nói: "Vậy không còn việc gì nữa tôi về làm việc tiếp đây."

Tiêu Nhu gật đầu: "Được."

Ở bên trong văn phòng, Thẩm Quân đang ngồi giải quyết công việc. Cửa văn phòng được mở ra, một người đàn ông mặc một bộ tây trang bước vào ngồi xuống ghế đối diện vắt chéo chân nhìn anh. Anh cũng không quay sang nhìn mà chỉ hỏi: "Công tác về rồi?"

Hạo Minh hừ một tiếng, nói: "Cậu đây kết hôn mà lại không nói với tôi một tiếng, đến khi nhận được cuộc gọi của Vu Cảnh tôi mới biết được. Cậu có xem tôi là bạn không vậy?"

Anh ngừng lại động tác đang gõ bàn phím trên máy tính, quay sang đưa mắt nhìn anh ta: "Không nói với cậu là sợ làm ảnh hưởng đến công việc. Đợi cậu về nước nói cũng không muộn."

"Cậu thì cái gì cũng nói được. Tôi nghe nói vợ cậu làm chung công ty với cậu, cô ấy đâu?"

Anh cầm ly nước bên cạnh lên uống một ngụm: "Đang làm việc, hỏi thừa."

Hạo Minh chẳng để ý nói: "Vậy chiều nay tan làm chúng ta hẹn nhau đi ăn, cậu dẫn vợ cậu tới giới thiệu với bọn tôi."

"Cũng được, để tôi hỏi ý kiến của cô ấy." Anh cầm lấy điện thoại ra mở màn hình nhắn gì đó rồi gửi đi.



Hạo Minh dựa lưng vào ghế, đưa tay xoa cổ: "Này tôi nói cậu, một mình tôi làm việc cho cậu còn chưa đủ sao mà lại kêu bạn gái tôi sang công ty cậu làm việc. Cậu đúng là không có lương tâm, bóc lột hai người bọn tôi."

Anh cũng không phản ứng với câu nói đó của anh ta, chỉ nói: "Tiêu Nhu bạn gái cậu có năng lực vẽ giỏi, cũng là một họa sĩ truyện tranh nổi tiếng. Hiện tại tôi cần cô ấy giúp tôi tạm thời giữ chức trưởng phòng cho tới khi tôi tìm được một người phù hợp đảm nhiệm vị trí đó. Tôi từng nói "

Hạo Minh cười nói: "Thì lúc cậu gọi tôi nhờ tôi nói với cô ấy, cậu cũng nói rõ với tôi rồi còn gì. Tôi chỉ trêu cậu một chút thôi, vậy tôi về văn phòng làm việc trước đây. Chuyện buổi hẹn chiều nay cậu có gì nhớ thông báo cho tôi."

"Được."

Bên trong văn phòng bộ phận thiết kế, Lưu Nguyệt bưng ly nước mới đi pha về trở về chỗ ngồi xuống. Tiệp Nhã quay sang nhìn cô nói: "Cậu biết gì không, mình nghe mọi người nói Hạo tổng hình như đi công tác về rồi."

Cô đặt ly nước lên bàn, quay sang nhìn cô ấy hỏi: "Hạo tổng? Sao cậu biết?"

Tiệp Nhã cười nói: "Bên trong nhóm chat công ty đang đồn lên về việc này nên không muốn biết cũng khó. Cậu mau vào xem đi."

Cô mở điện thoại lên nhìn thấy tin nhắn của Thẩm Quân gửi lúc nãy, cô mở ra đọc nội dung tin nhắn: [ Tối nay bạn tôi muốn gặp mặt cô, ý cô như thế nào?]

Cô nhắn lại gửi tin cho anh: [ Tôi không biết nữa, tôi chỉ sợ sẽ làm mất mặt anh mà thôi.]

Cô và anh bối cảnh hai người khác nhau, anh là một ông chủ lớn tài giỏi, nổi tiếng còn cô chỉ là một nhân viên thực tập nhỏ bé, lương cũng không bằng một phần tư của anh. Người khác nhìn vào hai người đều nghĩ cô trèo cao, cô cũng sợ làm mất mặt anh vì những điều đó.

Tiếng chuông tin nhắn vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của cô, cô mở ra đọc tin nhắn anh gửi tới: [ Không mất mặt, họ sẽ không quan tâm đến những điều đó. Họ chỉ muốn gặp mặt cô thôi nên đừng suy nghĩ nhiều.]

Cô thấy anh đã nói vậy thì cũng không tiện từ chối, đành nhắn lại: [ Vậy cứ tùy anh sắp xếp.]

Giờ nghỉ trưa, ba người bọn cô do làm xong việc trễ nên lúc xuống thì bàn trống cũng không còn. Ba người bọn cô cầm khay cơm đưa mắt nhìn nhau đang không biết làm sao thì phía sau vang lên giọng nói của người phụ nữ: "Sao ba người các em lại đứng đây?"

Ba người bọn cô quay đầu lại nhìn thấy người mới hỏi họ chính là Tiêu Nhu trưởng phòng của bọn cô, bên cạnh cô ấy còn có Thẩm Quân và Hạo Minh. Tiệp Nhã tiến lên nói: "Là bọn em xuống trễ nên bàn ăn ở đây cũng không còn trống."

Tiêu Nhu nghe vậy thì nói: "Vậy đi, các em lên tầng trên ăn cùng với bọn tôi. Thẩm tổng và Hạo tổng không có ý kiến gì chứ?"

Hạo Minh vội vàng lắc đầu: "Không có, không có."

Thẩm Quân lạnh nhạt nói: "Tôi sao cũng được."

Tiêu Nhu mỉm cười nhìn ba người bọn họ: "Vậy chúng ta mau đi lên trên dùng bữa đi."

Thế là bọn họ cứ như thế đi lên nhà ăn tầng trên trước ánh mắt hâm mộ ghen tị của bao nhiêu người. Bên trong nhà ăn tầng trên, ba người bọn cô ngồi chung với hai vị lãnh đạo cấp cao của công ty nên cũng không dám nói gì chỉ yên lặng ăn cơm.



Lưu Nguyệt cũng không biết bản thân vì sao lại ngồi bên cạnh với Thẩm Quân, bên phải thì là Tiệp Nhã ngồi cạnh cô. Tiêu Nhu nhìn họ hỏi: "Các em đều là nhân viên thực tập mới tới đúng không?"

Cô gật đầu: "Dạ phải."

Tiêu Nhu nghe thế thì hỏi tiếp: "Các em thực tập đã lâu chưa?"

"Hơn một tháng rồi trưởng phòng Tiêu."

Hạo Minh ở bên cạnh gắp thịt để vào khay cơm cô ấy nói: "Nào nào ăn cơm thôi, sắp hết giờ nghỉ trưa rồi."

Tiêu Nhu nhìn miếng thịt rồi trừng mắt nhìn người ngồi bên cạnh, sau đó ở dưới gầm bàn đạp lên chân anh ta khiến anh ta nhíu mày, hít một ngụm khí lạnh. Cô ấy hài lòng thu chân lại, nói: "Vậy chúng ta mau ăn thôi, cảm ơn Hạo tổng đã nhắc nhở."

Khiết Nhiễm ngồi ăn thi thoảng vẫn đưa mắt nhìn Thẩm Quân khiến cho Tiệp Nhã ngồi đối diện cũng chú ý đến ánh mắt của cô ấy nhìn người nào đó là có tình ý chứ không phải là ánh mắt hâm mộ bình thường. Chỉ sợ lần này Lưu Nguyệt cậu ấy lại gặp phải tình địch rồi. Nhưng chuyện này người trong cuộc lại chẳng hề hay biết mà cứ tập trung ăn cơm.

Tan làm lúc về tới nhà, Lưu Nguyệt nhìn thấy rất nhiều túi đồ được đặt trên ghế sofa ở bên trong phòng khách. Cô quay sang hỏi anh: "Cái này là cái gì mà nhiều vậy?"

Thẩm Quân vắt áo khoác vest lên ghế, đưa tay nới lỏng cà vạt nghe cô hỏi thì nhìn sang nói: "Là những bộ đồ mà tôi kêu Lâm Vỹ mua cho cô."

Cô chỉ một đống túi lớn túi nhỏ hỏi: "Đều cho tôi hết sao?"

"Đúng vậy."

Cô nghe vậy thì vội từ chối, nói: "Cái này không được, nhiều quá rồi tôi không thể nhận được."

Anh rót ly nước cầm lên uống, nhíu mày nhìn cô: "Không được từ chối, cho cô thì cô cứ nhận lấy và mặc đi. Tôi vào phòng thay đồ đây, một lát chúng ta có hẹn với bạn tôi ở nhà hàng. Đừng quên đấy."

Anh nói xong thì cầm áo khoác vest đi về phòng để cô ở ngoài phòng khách nhìn một đống túi lớn túi nhỏ trên sofa. Sau đó cô nhìn cánh cửa phòng của anh đã đóng rồi thở dài đem mấy túi này trở về phòng mình. Vào trong phòng cô lấy vài bộ trong túi ra nhìn, do là gặp mặt bạn bè của anh nên cô cũng không thể mặc những bộ đồ kia. Cô chọn một chiếc đầm trắng dài tới gối đi tới gương ngắm nhìn. Chiếc đầm này có những họa tiết bông đơn giản nhưng lại làm tăng lên vẻ đẹp của chiếc đầm này, chỉ có điều ở phía sau lưng hơi hở một chút.

Cô bước vào phòng tắm tắm rửa một lát sau bước ra trên người đã mặc chiếc đầm trắng đó đi tới trước gương nhìn, cảm thấy ổn rồi thì mới sửa soạn những cái khác. Cô mở túi giày ra nhìn một lượt, hôm nay cô mặc chiếc đầm nếu phối với giày trông không được ổn lắm. Cô nghĩ nghĩ rồi lấy đôi giày cao gót màu trắng mang vào rồi đứng dậy đi thử nhưng khá loạng choạng bởi vì cô trước giờ không mang những thứ cái này.

Cô cố gắng tập đi sau thấy ổn rồi mới cầm túi xách lên mở cửa ra ngoài. Ở bên trong phòng khách, cô không biết Thẩm Quân đã ra ngồi đó từ lúc nào. Hôm nay anh mặc chiếc áo sơ mi đen phối với quần đen như thường ngày, anh quay lại nhìn cô thì cô thấy rõ ở nút áo trên anh không cài lại, tay áo thì được xắn lên.

Anh đứng dậy đi tới gần cô nhìn một lượt nói: "Cô lựa chiếc đầm này rất đẹp cũng rất hợp với cô. Đi thôi."

Cô nghe anh khen vậy thì ngượng ngùng đi theo sau lưng anh, nhưng do lần đầu này cô mang đôi giày này nên thật sự không quen. Cô đi được vài bước thì loạng choạng xém té khiến cô giật mình la lên, hoảng sợ nhắm mắt lại nhưng có một bàn tay nắm lấy tay cô một tay thì giữ chặt eo cô khiến cô không bị ngã xuống đất.