Lại Gần Bên Nhau

Chương 26



Sáng sớm ngày hôm sau, Lưu Nguyệt mở mắt ra vẫn còn nghĩ rằng đây là phòng của cô cho đến khi nghe tiếng nước từ trong phòng tắm truyền tới thì cô mới dần lấy lại ý thức một chút. Tối qua cô không ngủ được nên sang phòng Thẩm Quân ngủ trên sofa của anh, cô đưa mắt nhìn xung quanh phát hiện cô đang nằm trên giường. Cô vội ngồi bật dậy bay luôn cả cơn buồn ngủ còn sót lại lúc nãy, cô nhớ tối qua cô ngủ ở sofa sao sáng sớm thức dậy thì lại ở trên giường anh. Là anh bế cô lên đây sao?

Cô nhìn thấy ở ghế sofa có một cái gối và một cái chăn đã được sắp gọn, điều đó càng chứng tỏ tối qua anh vậy mà lại ngủ trên sofa cô ngủ trên giường. Cô bước xuống giường đi tới ghế sofa lấy gối của mình, nhân lúc anh chưa tắm xong cô định rời khỏi.

Nhưng cô vừa di chuyển vài bước thì cửa phòng tắm được mở ra, anh gọi cô lại: "Lưu Nguyệt."

Cô nghe tiếng anh gọi thì giật bắn mình vội quay sang nhìn thì thấy anh đang mặc áo choàng tắm, mái tóc vẫn còn ướt nhưng đang được anh lấy khăn lau. Cô nuốt nước bọt, cười khan nói: "Thẩm Quân, buổi sáng tốt lành. Chuyện tối qua cảm ơn anh nhưng anh để cho tôi ngủ trên sofa là được, sao lại để tôi ngủ trên giường của anh."

Anh đi tới mở tủ quần áo ra, nói: "Ngủ ở đâu cũng đều như nhau cả thôi. Với lại cô là con gái sao có thể để cô ngủ ở trên sofa như thế được."

Cô nghe anh nói thế thì hiểu ra: "Vậy tôi về phòng rửa mặt đánh răng đây."

"Được."

Cô nghe thấy anh nói chữ được xong thì vội vàng ôm lấy gối chạy rời khỏi phòng. Anh cầm lấy máy sấy để ở tủ đầu giường rồi đi vào phòng tắm, cô như con thỏ vậy chạy trốn thì rất nhanh.

Ở trong công ty, Lưu Nguyệt ngồi trước bàn làm việc thẫn thờ, dạo này cô bị sao thế không biết gặp thấy anh thì gương mặt dễ đỏ, tim cũng đập nhanh hơn ngày nào cũng nghĩ đến anh. Cô vỗ đầu mình thở dài, Tiệp Nhã kéo ghế sang hỏi: "Cậu làm sao vậy? Mình thấy cậu dạo này như có tâm sự gì đó."

Cô quay sang nhìn cô ấy sau đó thở dài nói: "Hình như mình bị bệnh rồi hay sao đấy."

Tiệp Nhã nghe vậy thì lo lắng: "Bệnh? Câng bị bệnh gì? Có nghiêm trọng không?"

Cô xua tay nói: "Mình cũng không rõ là mình bệnh gì. Chỉ là dạo gần đây mình gặp Thẩm Quân không hiểu sao gương mặt lại đỏ lên, tim cũng đập nhanh hơn với lại dạo này mình cũng hay nghĩ về anh ấy. Cậu nói xem rốt cuộc mình bị làm sao vậy?"

Tiệp Nhã nghe cô nói xong thì nở nụ cười bí hiểm, ghé sát vào tai cô nói nhỏ: "Cậu bị bệnh tương tư đó và bệnh này thuốc chữa chỉ có một, chính là Thẩm Quân. Anh ấy mới chữa được cho cậu thôi."

"Bệnh tương tư?"

Tiệp Nhã gật mạnh đầu: "Đúng, nói đơn giản hơn thì cậu chính là thích anh ấy rồi."



Cô nghe vậy thì kinh ngạc đến nỗi sắp không tin vào tai mình những gì mà cô mới nghe được. Cô hỏi lại lần nữa: "Mình thích Thẩm Quân? Không thể nào đâu."

"Sao lại không thể? Mình hỏi cậu, cậu có phải không gặp mặt anh ấy sẽ hay nghĩ và nhớ đến không?"

Cô gật đầu: "Đúng vậy."

Tiệp Nhã nắm lấy tay cô nói: "Dựa vào câu này và những câu trên cậu nói với mình thì cậu đã thích Thẩm Quân rồi. Mình nhớ là kể từ khi mình quen biết cậu từ bây giờ thì mình chưa thấy cậu hẹn hò với ai. Cho nên cậu chưa từng yêu cũng chưa hiểu rõ cảm giác của bản thân. Nhưng mà lần này cậu rơi vào lưới tình rồi."

Cô vậy mà lại có tình cảm với Thẩm Quân, đó là điều mà cô không ngờ tới. Giống như Tiệp Nhã nói cô chưa từng yêu đương hay hẹn hò với bất kì ai nên cô cũng không hiểu rõ được cảm giác của bản thân. Cô đưa tay đặt lên trái tim đang đập của bản thân, cô thật sự đã thích anh ấy rồi sao?

Lúc tan làm Lưu Nguyệt nhận được tin nhắn của anh nói là anh không thể đón cô tan làm do có công việc cần phải giải quyết, cô đọc tin này xong của anh thì trong lòng hơi mất mát nhưng cũng mau chóng khôi phục lại tâm trạng cầm lấy túi xách rời khỏi.

Trên đường tới trạm xe buýt, cô vừa đi vừa đá mấy hòn đá dưới chân. Lúc này bên cạnh truyền tới tiếng kèn xe khiến cô phải dừng lại quay sang nhìn, cửa sổ xe được mở xuống một gương mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt cô. Hứa Giai nhìn cô nở nụ cười mỉa mai: "Ái chà, đây không phải là Thẩm phu nhân sao. Sao tan làm mà không ai tới đón vậy? Có phải là Thẩm Quân anh ta chơi chán cô rồi nên mới vứt sang một bên không ngó ngàng đến không?"

Cô nghe những câu này từ cô ấy thì trong lòng vô cùng tức giận nhưng trên gương mặt cô thể hiện sự bình tĩnh, cô nói: "Mời cô nói chuyện cho đàng hoàng. Việc tôi tan làm có ai rước hay không hình như không liên quan tới cô. Chuyện tình cảm vợ chồng của bọn tôi rất tốt, làm cô thất vọng rồi."

Hứa Giai nghe cô nói vậy thì hừ lạnh: "Cô tưởng mình xứng với Thẩm Quân sao, nếu không phải anh ấy muốn chống đối với gia đình thì cô có cơ hội được cùng anh ấy kết hôn không? Khi anh ấy chơi chán cô rồi thì cũng sẽ trở về bên tôi thôi bởi vì tôi và anh ấy môn đăng hộ đối với nhau. Còn cô đừng tưởng sẽ bay lên làm phượng hoàng."

Hứa Giai nói xong thì lái xe chạy đi mất để cô đứng đó nhìn chiếc xe của cô ấy hòa vào dòng xe cộ đông đúc. Ngồi ở trên xe buýt, từng câu từng chữ của Hứa Giai nói với cô vẫn còn văng vẳng trong đầu. Đúng là cô biết lời cô ấy nói có ác ý nhưng không phải là không đúng. Cô chỉ là một cô gái bình thường, gia cảnh thì nghèo khó còn anh lại là một người tài giỏi, một người mà biết bao nhiêu người hâm mộ và cũng là người cô không tài nào với tới được.

Những cái cô có được hiện tại đều là nhờ anh cô mới có, cô nợ anh rất nhiều thứ thế sao cô còn lại suy nghĩ viễn vông rằng anh thích cô được. Cô không nên thích anh, tình cảm này cô nên dẹp bỏ nó không nên tiếp tục được nữa.

Buổi tối Thẩm Quân về tới nhà thì thấy phòng khách tối đen không có một ai, anh bước vào bếp nhìn thấy hộp mì được để ở trong thùng rác thì chân mày nhíu lại. Anh đi tới trước phòng cô gõ cửa nhưng cũng không ai trả lời, anh mở cửa ra nhìn vào bên trong nhưng lại không thấy cô đâu. Anh đang định cầm điện thoại lên gọi cho cô thì thấy tiếng mở cửa, sau đó anh thấy cô bước vào trên trán vẫn còn ướt mồ hồi.

Anh đi tới nhìn cô hỏi: "Cô đi đâu mà giờ này trễ như mới về vậy?"

Lưu Nguyệt đi tới phòng bếp rót ly nước uống: "Tôi đi làm thêm nên bây giờ mới về trễ."



Anh cau mày nhìn cô: "Tôi nhớ là trước đây tôi từng nói với cô là tập trung vào công việc ở trong công ty không cần đi làm thêm. Sao bây giờ cô lại đi?"

Cô đặt ly nước lên bàn quay sang nói với anh: "Tôi cũng chỉ là một nhân viên thực tập nên những câu anh nói với tôi lúc đó vẫn chưa tính. Với lại tôi đi làm thêm cũng muốn gửi tiền về cho gia đình."

"Tiền gửi về gia đình cô trong hợp đồng có ghi rõ là tôi phụ trách, cô không cần đi làm thêm mệt như vậy."

"Nhưng cuộc hôn nhân của chúng ta là dựa trên hợp đồng, rồi cũng có ngày chúng ta sẽ ly hôn. Gia đình tôi cũng không thể dựa vào tiền anh gửi hàng tháng được với lại tôi không muốn nợ thêm anh, bởi vì tôi nợ anh quá nhiều rồi. Tôi hơi mệt, tôi về phòng trước."

Cô nói rồi đi qua người anh định trở về phòng nhưng cánh tay anh bị cô nắm lấy, cô quay sang nhìn anh: "Anh còn chuyện gì sao?"

Anh cứ nhìn cô, nhìn lâu đến mức cô nghĩ rằng mình sẽ không chống đỡ được mà nói hết những gì mà cô đang suy nghĩ ra. Anh trầm giọng nói: "Cô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hôm nay cô rất lạ."

Cô cố gắng thoát khỏi tay anh nhưng không được, cô nói: "Tôi không có xảy ra chuyện gì hết chỉ là tôi nghĩ thông được vài chuyện thôi. Tôi hơi mệt, tôi muốn về phòng nghỉ ngơi."

Cô nhìn thấy tay anh buông lỏng thì cô nhanh chóng rút khỏi cánh tay mình ra rồi chạy về phòng. Anh nhìn cánh cửa phòng cô đóng lại sắc mặt âm trầm tới nỗi bây giờ ai mà đến gần đều bị khí tức này của anh dọa về.

Cô tắm rửa xong nằm ở trên giường thở dài, bên trong căn phòng đã tắt đèn ngày hôm nay cũng mệt nhưng cô lại không tài nào chợp mắt được. Những câu hôm nay cô nói với anh thật sự cô không muốn nhưng cô lại không muốn gia đình cô dựa dẫm vào anh quá nhiều, như thế họ sẽ ỷ lại và khiến cho cô cảm thấy bản thân nợ anh nhiều hơn.

Còn ở bên trong thư phòng, Thẩm Quân nhìn những con chữ trên máy tính thường ngày hay làm việc vậy mà hôm nay anh lại không đọc vào. Anh đưa tay xoa mi tâm, nghĩ đến những câu cô nói hôm nay trong lòng càng thêm bức bối. Rốt cuộc cô đã gặp chuyện gì mà lại thay đổi như thế?

Buổi tối hôm đó hai con người ở hai căn phòng khác nhau đều có những suy nghĩ riêng mà lại trằn trọc không ngủ được.

Ngày hôm sau Lưu Nguyệt không đi xe của Thẩm Quân tới công ty mà tự bắt xe buýt đi. Vào bên trong văn phòng, cô đi tới bàn làm việc vừa mới ngồi xuống thì Tiệp Nhã kéo ghế lại hỏi: "Tối qua cậu ngủ không ngon sao? Sao mắt thâm quầng hết vậy?"

"À tối qua mình không ngủ được." Cô tối qua gần ba giờ sáng mới ngủ nên giờ đôi mắt của cô cũng đã thâm quầng.

Lúc Tiêu Nhu bước vào văn phòng nhìn thấy đôi mắt như gấu trúc của cô thì xém giật cả mình, cô ấy đi tới hỏi: "Cô tối qua ngủ không được sao? Bây giờ nhìn cô không khác gì con gấu trúc cả."

Cô nghe vậy thì cười cười: "Tối qua tôi không ngủ được nên mới thế nhưng trưởng phòng Tiêu yên tâm, tôi vẫn sẽ hoàn thành tốt công việc."