Lại Gần Bên Nhau

Chương 34



Buổi tối hai người về tới nhà, mở cửa ra đã nghe thấy bên trong có tiếng động khá ồn ào nhưng Lưu Nguyệt lại nghe một giọng nói khá quen thuộc. Cô nhìn Thẩm Quân đang đứng bên cạnh rồi cùng anh cầm túi đồ ăn đi vào bên trong, nhìn thấy Tố Ngọc, Lưu Hoa và Lưu Văn gia đình ba người họ đang ngồi ở phòng khách xem TV cực kỳ vui vẻ.

"Ba, mẹ hai người lên đây lúc nào vậy? Sao không gọi thông báo cho con một tiếng để con ra đón."

Ba người họ nghe thấy giọng cô thì đều đồng loạt quay sang nhìn, Lưu Hoa cầm điều khiển giảm âm lượng TV xuống. Tố Ngọc ngồi trên ghế thì đứng dậy đi tới, tức giận nhìn cô đưa tay chỉ lên người cô: "Nếu tôi không lên sao có thể biết được cô lại ra tay đánh em mình. Nó là em trai ruột của cô đấy vậy mà cô cũng dám đánh, ngay cả tôi còn chưa nỡ ra tay vậy mà cô lại ăn gan hùm mật gấu đánh em trai mình rồi. Có phải cô nghĩ cô lấy một người chồng giàu có chống lưng rồi nên không sợ gì nữa có phải không?"

Cô bị bà chỉ đến mức phải lùi ra sau vài bước, anh đứng đằng sau đưa tay ra đỡ cô hỏi: "Không sao chứ?"

Cô lắc đầu: "Không sao."

Sau đó cô đưa mắt nhìn bà đang tức giận, nói: "Mẹ, con cũng không phải vô duyên vô cớ đánh Lưu Văn mà em ấy tự ý dẫn bạn về nhà không hỏi hay xin phép tụi con. Lúc con về nhà thì phòng khách cũng đã lộn xộn cả lên rồi, con kêu em ấy dọn dẹp thì lại không chịu kêu con dọn và còn dùng từ không tôn trọng nên con mới ra tay đánh."

Tố Ngọc nghe xong thì trừng mắt nhìn cô: "Nó lên đây chủ yếu là để gặp bạn bè, nó mời bạn bè về nhà có sao? Sao cô phải làm quá lên vậy? Còn nữa, cô là chị nó giúp em trai mình dọn dẹp có chút đồ đã sao. Sao cô phải ra tay đánh nó, hay để tôi đánh cô lại cho nếm chút cảm giác."

Bà nói rồi đưa tay lên đang hạ xuống định đánh cô thì Thẩm Quân ở phía sau đưa tay bắt lấy cánh tay của bà lại, kêu lên một tiếng: "Mẹ."

Ngay lúc bà định đánh cô thì cô vội nhắm chặt mắt lại, tay cầm chặt túi đồ nhưng khi nghe thấy giọng anh gọi và cũng không có cái tát nào rơi xuống trên mặt cô, cô mở mắt ra nhìn thấy anh đang nắm chặt cánh tay của bà khiến gương mặt bà vặn vẹo vì đau.

Một tiếng mẹ này của anh làm trong lòng bà run lên vì sợ hãi, trên tay truyền đến trận đau nhức nhưng bà lại không dám mở miệng nói câu nào. Anh vẫn nắm chặt cánh tay bà không buông, nói: "Vì mẹ là mẹ của Lưu Nguyệt nên tôi mới gọi một tiếng mẹ, cô ấy trong chuyện này không có làm gì sai hết. Mẹ đừng có vì mà yêu thương đứa con trai của mình đến cách mù quáng mà không phân biệt được đúng sai. Với lại cô ấy là vợ tôi, mẹ đừng đụng hay đánh vào cô ấy."

Lưu Hoa thấy vậy thì vội vàng đi tới gỡ tay anh ra khỏi cánh tay bà: "Hiểu lầm, hiểu lầm thôi. Bà ấy không phải như thế đâu."

Tố Ngọc đưa tay xoa bóp cánh tay của mình, tức giận nói: "Tôi vì sao không được đánh nó? Nó dù gì cũng là đứa con mà tôi mang thai chín tháng mười ngày để đẻ ra, còn chăm sóc nuôi nấng nó thế thì tôi có quyền đánh nó lúc nào tôi muốn."

Anh quét ánh mắt lạnh lùng với bà khiến bà im bặt không nói câu nào, anh nắm tay cô đang đứng bên cạnh nhàn nhạt nói: "Mẹ có yêu thương chăm sóc cô ấy như cách của một người mẹ không? Cô ấy không có sai, nếu mẹ thấy xót đau lòng cho con trai mình bị đánh rồi lại ra tay đánh cô ấy lấy cái gì gọi là công bằng thì tôi còn đang suy nghĩ liệu Lưu Nguyệt có phải là con ruột của mẹ không đấy?"

Hai câu hỏi này của anh khiến bà im lặng cứng họng không trả lời được cứ nhìn chằm chằm vào hai người, anh cũng không quan tâm đến ánh mắt của bà nắm lấy tay cô đi vào trong bếp. Lưu Văn đứng một bên nãy giờ chứng kiến mọi chuyện, nhìn bóng lưng hai người họ đi vào bếp thì sầu não. Lúc đầu còn định nhờ mẹ lên ra mặt dạy dỗ chị ta một trận nhưng không nghĩ tới anh rể lại có thể làm mẹ anh im lặng không phản kháng lại được.

Lưu Hoa quay sang nhìn bà đang đứng bên cạnh: "Bà thấy chuyện tốt mà bà đã làm chưa? Ngày mai về lại An Huy cho tôi." Rồi quay xuống nhìn cậu đang đứng sau lưng, ông nói: "Cho con lên đây ở vài ngày là bởi vì con nói có buổi họp lớp chứ không phải lên đây để quậy, làm điều tùy hứng. Gặp mặt xong thì ngày hôm sau về nhà cho ba."

Cậu cũng không dám hó hé câu nào, gật đầu: "Dạ con biết rồi ba."



Bên trong phòng bếp, Lưu Nguyệt nhìn Thẩm Quân đang đứng bên cạnh mở túi đồ ăn ra. Cô xoắn hai tay lại với nhau rồi nhỏ giọng nói: "Cảm ơn anh."

Anh không nghe rõ nên quay sang nhìn cô, hỏi: "Cô vừa mới nói gì vậy? Nhỏ quá tôi không nghe rõ."

Cô hít sâu một hơi rồi nhìn anh, nói: "Tôi nói tôi cảm ơn anh chuyện lúc nãy đã giúp tôi."

"Không gì, chỉ là chuyện nhỏ với lại cô là vợ tôi không bảo vệ cô chẳng lẽ bảo vệ người khác sao? Việc đó cô cũng đâu sai sao có thể chịu đánh từ mẹ cô được."

Cô nghe anh nói vậy hốc mắt cay cay, đây là lần đầu có người đứng ra bảo vệ cô, nói với cô những lời ấm áp. Trong nhà cô biết ba cô cũng rất yêu thương cô nhưng chưa từng thể hiện điều đó ra, lúc cô bị đánh hay bị mẹ la mắng ba cô đều chỉ ngồi một bên không nói câu nào cũng không có hành động gì chỉ tới lúc buổi tối mới dám lén đưa thuốc bôi cho cô.

Anh thấy cô trầm mặt không nói câu nào thì biết cô đang nhớ chuyện cũ, anh đưa đậu phụ sang cho cô: "Đừng đứng đó nữa, mau nấu ăn rồi ăn cơm thôi. Cũng trễ rồi."

Cô hồi thần nhận lấy: "Để tôi làm cho, anh ra ngoài ngồi nghỉ đi."

"Không cần đâu, tôi ở đây phụ cô."

Hai người đang nói chuyện thì tiếng gõ cửa vang lên khiến hai người ngừng động tác đều quay lại, nhìn thấy người đứng ở bên ngoài chính là Lưu Hoa. Ông nhìn hai người họ rồi nói: "Để ba vào phụ giúp các con một tay."

Cô lắc đầu từ chối: "Không cần đâu ba, ba ra ngoài ngồi nghỉ ngơi đi. Một mình con làm được rồi."

Ông mặc kệ lời từ chối của cô bước vào bên trong: "Ba giúp con như vậy sẽ nhanh hơn. Thẩm Quân à, con vừa đi làm về còn giải quyết vấn đề vừa rồi nữa chắc cũng mệt mỏi. Con ra ngoài kia ngồi nghỉ ngơi đi, ở đây giao cho ba với Lưu Nguyệt được rồi."

Anh nhìn ông biết ông có ý muốn nói chuyện riêng với cô nên gật đầu, đặt đồ xuống: "Vậy ở đây giao cho ba và em, anh ra ngoài trước đây. Khi nào nấu xong kêu anh, anh vào phụ em một tay dọn ra."

"Được, em biết rồi."

Anh bước ra ngoài bên trong phòng bếp cũng chỉ còn hai người, cô đeo tạp dề vào rồi cầm đậu phụ lên cắt còn ông thì ở bên cạnh cầm thịt đi rửa. Ông nhìn cô một lúc sau rồi nói một câu khiến cô hơi bất ngờ: "Ba xin lỗi con."

Cô ngừng động tác lại, ngẩng đầu lên nhìn ông: "Sao ba lại xin lỗi con?"

Ông vừa rửa thịt vừa nói: "Từ nhỏ đến lớn con bị mẹ con la mắng hay bị đánh, ba đều không đứng ra bảo vệ con chỉ biết lén lút đưa thuốc quan tâm con một chút. Là ba mẹ có lỗi với con. Hôm nay khi thấy Thẩm Quân đứng ra bảo vệ con, trong lòng ba hổ thẹn rất nhiều. Con là một đứa trẻ ngoan, lấy được một người chồng tốt biết yêu thương đứng ra bảo vệ con ba rất vui cũng rất an tâm."

Cô nghe những câu ông nói thì không nói gì nhưng nước mắt không tự chủ được chảy xuống, càng ngày càng nhiều khiến cô không kìm được. Ông nghe thấy tiếng cô khóc đi tới ôm lấy cô, an ủi: "Con gái ngoan, lớn rồi sao vẫn còn khóc. Đừng khóc nữa sẽ xấu, em trai và chồng con sẽ cười con đấy."



Ở bên ngoài phòng khách, Thẩm Quân bước ra thấy hai người đang ngồi trên sofa ăn trái cây xem TV. Anh cũng không có ý định đi tới đó góp vui nên mở cửa thư phòng định bước vào thì nghe thấy giọng của Tố Ngọc truyền tới: "Thẩm Quân à sao con không lại đây xem phim cùng mẹ với em trai?"

Anh lạnh nhạt từ chối: "Không cần đâu, con còn có việc phải giải quyết. Hai người cứ ngồi xem đi."

Nói rồi anh đi vào bên trong thư phòng đóng cửa lại, bà nhìn cánh cửa phòng đã đóng thì xùy một tiếng cầm trái nho lên ăn: "Nếu không phải đang ở trong nhà nó với nó cũng giàu có thì mẹ đây không có nói chuyện khách sáo như thế đâu."

Lưu Văn ngồi bên cạnh nghe bà nói vậy thì đưa miếng táo đã được cắt sẵn sang: "Mẹ ăn đi, anh ta hằng tháng đều đưa tiền cho chúng ta là được rồi. Đừng tức giận làm gì."

Bà nhận lấy táo từ tay cậu, cắn một miếng rồi nhìn cậu nói: "Còn con nữa, khi nào con mới giàu có được như chồng chị con đây?"

Không nghĩ tới lại chuyển chủ đề sang cậu, cậu mở đài khác nói: "Mẹ xem, phim mẹ thích đang chiếu này. Mẹ coi đi."

Một lát sau đồ ăn cuối cùng cũng đã nấu xong, Lưu Nguyệt đi lên phòng khách nhìn hai người rồi nói: "Mẹ với em xuống ăn cơm, ba và con nấu xong cả rồi."

Cô nói rồi cũng không thấy hai người họ trả lời cô cũng không để tâm, đi tới gõ cửa thư phòng nghe thấy giọng anh truyền tới: "Ai vậy?"

Cô cất giọng nói: "Là em."

"Vào đi."

Cô mở cửa đi vào rồi đóng cửa thư phòng lại, nhìn anh nói: "Đồ ăn tôi đã nấu xong rồi, anh có thể ra ăn."

Anh khép tập hồ sơ trong tay lại đứng dậy đi tới chỗ cô, nói: "Đã bảo nấu xong thì kêu tôi ra phụ một tay dọn lên. Sao lại không kêu?"

"Không sao, tôi với ba tôi làm được rồi sao có thể phiền anh được."

Anh nhìn thấy hai mắt cô đỏ ửng, anh hỏi: "Vừa mới khóc?"

Cô gật đầu: "Nói chuyện với ba nên có khóc một chút."

"Được rồi ra ăn cơm."