Lại Lên Trang Đầu

Chương 34: Chương 34




Nguyễn Chương Trình có cảm giác được ai đó đang nhìn mình, liền xoay người nhìn về phía Nguyễn Tĩnh đang trốn, lông mày hơi hơi nhíu lại.
Người phục vụ bên cạnh còn đang thắc mắc anh ta sao lại không đi vào phòng, ngẩng đầu vừa thấy, phát hiện đối phương cau mày, bộ dạng này khiến tim người phục vụ đập mạnh.
Nguyễn Chương Trình nhấc chân đến chỗ Nguyễn Tĩnh trốn, cửa phòng trùng hợp giờ phút này bị người ta mở ra .
Một người phụ nữ xinh đẹp ăn mặc vô cùng hở hang đi ra, tới cửa gặp Nguyễn Chương Trình, trong mắt cô ta lập tức lộ ra kinh diễm, cả người chớp mắt liền chạy đến trước mặt Nguyễn Chương Trình, một đôi tay thon vòng lên cổ hắn.
Trong mắt Nguyễn Chương Trình lộ ra chán ghét, nhanh chóng hướng bên cạnh tránh thoát, người phụ nữ mất thăng bằng ngã vào trong lòng nhân viên phục vụ đang đứng phía sau.
"Anh Trình quả nhiên đúng như lời bọn họ nói, không gần nữ sắc." Mạc Ngữ Khinh nghiêng tựa vào một người đàn ông, chậm rãi phun ra một ngụm khói trăng, ánh mắt câu người nhìn chằm chằm Nguyễn Chương Trình.
Không thèm quan tâm đối phương là ai, Nguyễn Chương Trình tránh qua một bên, nhấc chân đi vào phòng.
Mạc Ngữ Khinh thấy cảnh tượng này sắc mặt không được tốt lắm, rất lâu sau mới hồi phục tinh thần lại, cúi đầu thầm mắng một tiếng ‘yêu nghiệt’.
Nguyễn Tĩnh nhìn cửa phòng, trong lòng bất ổn.

Người đàn ông không phải là cha đẻ của cơ thể này, nhưng khẳng định là có quan hệ cũng thân thích, nếu không làm sao hai người lớn lên có thể giống nhau như đúc, nhưng trong trí nhớ của thân thể này, hoàn toàn không có người nào như vậy.
Chẳng lẽ, thật là ba cô sống dậy? Hoặc là giống như cô, bị một cái linh hồn khác chiếm cứ thân thể?
Đợi chút, người kia nhìn cũng mới 30 mấy tuổi, không thể nào là ba của cơ thể này chết rồi sống lại?
Trong khoảng thời gian ngắn, Nguyễn Tĩnh tâm tình vô cùng phức tạp.

Hiện tại cô cũng không có cách lại trà trộn vào trong phòng, vạn nhất bị nhận ra rất phiền toái .
Trầm tư thật lâu sau, cô cảm thấy ra tay trên người này là biện pháp duy nhất.
Cũng không thể đem hắn trói lại, sau đó cùng nhau ngồi xuống trò chuyện, chuyện này không thể làm theo cách này được, Nguyễn Tĩnh lại lâm vào suy nghĩ sâu xa.
Suy nghĩ lâu như vậy, cũng không ra cách mà đối phương đã bước ra khỏi phòng bao.

Nhìn mọi người đi ra, trừ bỏ bản thân Nguyễn Tĩnh không có gì ấn tượng, không nghĩ còn có người Nguyễn Tĩnh quen biết
Mạc Ngữ Khinh, người phụ nữ này bà ta đến cùng muốn làm gì?
"Anh Trình, thật sự không mang theo phụ nữ trở về?" Một thanh âm có chút đáng khinh chặt đứt ý tưởng trong đầu Nguyễn Tĩnh.

Cô ngẩng đầu nhìn qua, quả nhiên thấy ngoại trừ Nguyễn Chương Trình đứng một mình cùng một người nước ngoài khác, còn lại những người khác nếu không ôm đàn ông thì cũng là phụ nữ.
Người phụ nữ che miệng nở nụ cười, nói: "Anh Trình cũng quá không hiểu phong tình, nhìn rất ngây ngô, nên sẽ không.

.

.

Vấn đề là chỗ đó đi?" Ngay từ đầu, cô ta nghĩ có thể cùng Nguyễn Chương Trình xảy ra được chuyện gì đó, nhưng không ngờ tên đàn ông này không hiểu chuyện như vậy, tuy bát mãn nhưng ánh mắt vẫn dừng ở trên người Nguyễn Chương Trình, thân thể còn cố ý vô tình hướng bên anh ta cọ qua cọ lại.
Nguyễn Chương Trình không tiếp lời, chỉ nhìn Mạc Ngữ Khinh, thanh âm lãnh đạm: "Hi vọng cô có thể tuân thủ lời hứa."
"Đương nhiên." Mạc Ngữ Khinh thưởng thức tay bạn trai nhỏ bên người, ngữ khí tùy ý, "Đương nhiên, tôi khẳng định sẽ làm được, bất quá anh Trình..." Mạc Ngữ Khinh trên mặt lộ ra một nụ cười mê hoặc, "Anh Trình bên người thật sự cần phải có phụ nữ để chăm sóc mới được."
Mạc Ngữ Khinh vừa mới dứt lời, còn có hai người tiến lên phía trước, vừa vặn là một cô gái yêu kiều, còn lại là một cô gái nhìn qua rất thanh thuần.
Hai người này vừa đến đã muốn ôm lấy cánh tay của Nguyễn Chương Trình.

Nguyễn Chương Trình như sớm có chuẩn bị, căn bản không bị các cô ấy tới gần.
"Mạc tổng, cô đừng có quá đáng.." Nguyễn Chương Trình sắc mặt hơi trầm xuống, trong mắt chớp ánh mắt như bị mây đen che kín không nhìn ra tâm tình.
"Anh Trình thật đúng là.

.


.

Quên đi, lần này là tôi không đúng, tôi xin lỗi, vốn đang nghĩ anh Trình sẽ cô đơn tịch mịch, tìm giúp vài bạn gái làm ấm giường." Mạc Ngữ Khinh nhẹ cười ra tiếng, miệng nói xin lỗi xong nhưng ánh mắt lại không một điểm hối lỗi nào, trên mặt biểu hiện ra đều là đối với Nguyễn Chương Trình tràn đầy hứng thú.
Trốn ở một nơi bí mật gần đó Nguyễn Tĩnh thấy một màn như vậy, đối với một người đàn ông không quan hệ bừa bãi l thì có hảo cảm, cho hắn thêm vài phần ấn tượng.
Nhìn bọn họ đã rời khỏi, cuối cùng chỉ còn lại có Nguyễn Chương Trình cùng trợ lý, hai người đứng ở cửa câu lạc bộ, Nguyễn Tĩnh mới từ chỗ nấp đi ra.
Nguyễn Chương Trình rút một điếu thuốc, vẻ mặt thâm trầm hút thuốc, bình thường sẽ ngẩng đầu nhìn trời một chút, không biết nghĩ đến cái gì.

Bộ dạng này Nguyễn Tĩnh cảm thấy rất thích hợp để nói chuyện.
"Khụ!" Nguyễn Tĩnh đi đến phía sau người đàn ông, dùng sức ho một tiếng.
Nguyễn Chương Trình quay đầu, Nguyễn Tĩnh vẫn là không nhịn được tim đập nhanh, bởi vì thật sự là rất giống cha của chủ nhân cơ thể này.
Ánh mắt hai người nhìn nhau trong nháy mắt, Nguyễn Tĩnh cẩn thận phát hiện ánh mắt của đối phương là vẻ mơ màng, sau đó dời tầm mắt nhìn xuống, sắc mặt lúc này chậm rãi bắt đầu thay đổi, giống như rất khiếp sợ, giống như vẻ ngoài giống nhau của hai người không nằm ngoài dự kiến của người đối diện.

Nguyễn Tĩnh cảm thấy có cảm giác quái dị nói không nên lời.
Cầm trong tay hộp thuốc đưa cho trợ lý bên người, Nguyễn Chương Trình nhìn Nguyễn Tĩnh, thật hít một hơi thật sâu, bàn tay xoa xoa đầu cô, thanh âm khàn khàn, "Tĩnh Tĩnh, con đã lớn đến vậy rồi."
Cái biểu cảm người lớn quan tâm trẻ nhỏ trong nhà này, giống y hệt lúc bà của cô nói chuyện, khiến đầu óc Nguyễn Tĩnh im lặng, thốt ra: "Ba...!Ba không phải đã chết rồi sao, thế nào lại có thể sống đến giờ?"
Vừa nói xong Nguyễn Tĩnh thật muốn đánh chính mình một cái, cô nói cái gì vậy, sao lại tùy tiện gọi "ba" như thế!
Tiểu trợ lý nghe Nguyễn Tĩnh gọi "Ba" há hốc miệng nhìn cô.

Nguyễn Chương Trình cũng cả người cứng ngắc, thật lâu sau mới chậm rãi nói một câu, "Tĩnh Tĩnh, tôi không phải là ba cháu."
Nguyễn Tĩnh thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên không phải, không sống dậy là tốt rồi, hù chết cô!
"Vậy ông là ai?"
Nguyễn Chương Trình nhìn Nguyễn Tĩnh, thật lâu không nói gì.
Cái loại cảm giác kỳ quái này lại tới nữa, cô phát hiện chỉ cần nhìn người đàn ông trước mặt, cái loại cảm giác không dễ chịu không rõ liền sẽ xuất hiện.
Bên cạnh tiểu trợ lý nhận điện thoại, kề vào tai Nguyễn Chương Trình nhỏ giọng nói vài câu, khiến sắc mặt của người đàn ông hơi trầm xuống.
Người đàn ông lại lần nữa nhìn về phía Nguyễn Tĩnh, trong mắt có đau lòng, "Tĩnh Tĩnh, việc này nói rất dài, chúng ta tìm một chỗ tâm sự, vừa khéo ta cũng có một chuyện muốn hỏi con."
Lời này khiến Nguyễn Tĩnh có dự cảm không tốt, cô cảm thấy có chuyện rất máu chó sắp đập vô mặt cô.
*
Phục vụ châm trà, lại tẩy sạch chén trà hai người, đều theo tuần tự đổi trà xong mới lui ra ngoài.
Nguyễn Tĩnh mi tâm giật giật vài cái, nhìn tư thế này là muốn cùng cô tâm sự, nhưng vạn lần tuôn ra thân thế thật sự đầy máu chó của cô nhé.
Khẽ nhấp một miệng trà, Nguyễn Chương Trình bỏ chén trà xuống, nhìn Nguyễn Tĩnh, sắc mặt không tốt nói ra, "Tĩnh Tĩnh, chú tên là Nguyễn Chương Trình, là chú ruột con."
Nguyễn Tĩnh sửng sốt, chú ruột thế nào lại giống ba của cô thế này?
"Nhưng là, tôi trước kia thế nào không có nghe nói tôi còn có một người chú? Ông thế lại cùng ba ta lớn lên giống nhau như đúc thế?"
"Cái này nói hơi dài dòng.

Tĩnh Tĩnh, người mà hồi nhỏ con vẫn gọi là ba thật ra là chú.”
Nói xong không biết nghĩ tới chuyện gì, Nguyễn Chương Trình ánh mắt trở nên nhu hòa, trên mặt tràn đầy hạnh phúc, "Khi đó con vừa sinh ra, nhỏ như vậy mềm như vậy vô cùng đáng yêu, lúc đó anh trai và chị dâu vẫn còn sống, chúng ta cả nhà bốn người sống rất vui, vô cùng tốt đẹp, nhưng sau này..."
Nguyễn Tĩnh nhìn Nguyễn Chương Trình gương mặt tràn cảm khái đầy vẻ hoài niệm, thì nói đến "nhưng là" ngữ khí cho thấy chuyện xưa có biến cố, chỉ một giây ngắn ngủi gương mặt kia đã biến thành thù hận, đầy âm u khủng bố, trái tim nhỏ của cô chịu không nổi run vài cái.
Nguyễn Chương Trình không có tính toán cùng Nguyễn Tĩnh nói chuyện năm đó, tránh nặng tìm nhẹ nói tiếp: "Sau này con hai tuổi anh hai ra ngoài ý muốn qua đời, chị dâu nhất thời không chịu đả nổi kích cả người đều mất đi khả năng nhận biết, chỉ còn chú chăm sóc con, cho nên con vẫn luôn nghĩ chú là ba ruột của con, mãi đến sau này lại phát sinh một chút việc, chú xuất ngoại ."
Nguyễn Tĩnh trong lòng phiền muộn, cô muốn biết sự tình phía sau chữ "nhưng là" là gì, sao lại chú lại không nói.

Chẳng lẽ, năm đó ba cô chết không phải là ngoài ý muốn? Chú lần này về nước là muốn báo thù?
"Chú, năm đó ba con chết có phải có phải xảy ra chuyện gì không?"
Nguyễn Tĩnh cảm nhận rõ ràng được, thời điểm cô hỏi ra câu này, chung quanh không khí tựa hồ đều lạnh vài phần, khuôn mặt của chú cô càng trở nên thêm âm trầm .
Xem ra quả nhiên là có nội tình, sẽ không phải là cái gì ngược luyến tình thâm và có thâm cừu huyết hải, như vậy máu chó lắm đó? Ngàn vạn không cần phát sinh ở trên người cô đâu, nghĩ đến hận thù lòng vòng như vậy, cô liền cảm thấy chính mình cả người cũng không ổn.

"Tĩnh Tĩnh, con không cần thiết phải quản việc này." Nguyễn Chương Trình thần sắc ôn nhu nhìn Nguyễn Tĩnh, "Tĩnh Tĩnh, chỉ cần sống vui vẻ phóng khoáng là tốt rồi, chuyện này, để chú làm."
Thật tò mò, nói một nửa giữ một nửa như vậy, cả lòng ngứa ngáy, chú kêu tôi vui vẻ thế nào!
Nguyễn Tĩnh biết hiện tại Nguyễn Chương Trình khẳng định không chịu nói chuyện năm đó, trong lòng đổi ý lại hỏi: "Chú vừa mới nãy là cùng Mạc Ngữ Khinh đang nói chuyện gì? Chú, chú hãy nghe con nói, người phụ nữ này không phải là người tốt gì, chú có thể ngàn vạn đừng để bị cô ta lừa, thật sự!"
"Tĩnh Tĩnh không cần lo lắng, chú tự có chừng mực" Nguyễn Chương Trình nhẹ nhàng "hừ" một tiếng, trong thanh âm có châm chọc nhàn nhạt.
Bộ dạng này của chú càng khiến Nguyễn Tĩnh thêm lo lắng .
"Lại nói, chú có một việc muốn hỏi một chút con.

Nghe nói con hiện tại là bạn gái Bùi Dĩ Mặc, Bùi gia nổi tiếng ở Đế Đô?"
Không biết có phải ảo giác của cô hay không? Nguyễn Tĩnh cảm thấy Nguyễn Chương Trình lúc đang nói đến hai chữ Bùi gia, ngữ khí kia tựa hồ có chút không bình thường.
Tim không chịu theo khống chế mà đập nhanh hơn.

Trong đầu dâng lên một cái suy nghĩ lớn mật, lại khiến trong lòng cô run sợ.
Chẳng lẽ.

.

.

Hay là, cái chết của cha thân thể này, còn có liên quan tới Bùi gia!?
Nghĩ đến khả năng như vậy, cô nhất thời cảm thấy cuộc sống này không tươi đẹp như cô vẫn tưởng.
Thể loại hào môn ngược luyến tình thâm này, tôi yêu anh, anh lại là kẻ thù giết cha, vì báo thù nam nữ chính lại đã trải qua một thời gian làm tổn thương đối phương, ngược tới ngược lui, khiến cho hai bên sống không bằng chết, cuối cùng lại đến cái kết cục hoàn mỹ "Hạnh phúc vui vẻ sống bên nhau", làm sao có thể phát sinh ở trên người cô chứ!
Nguyễn Tĩnh nhìn Nguyễn Chương Trình, trên mặt bây giờ là biểu cảm không còn gì mà luyến tiếc nữa, "Chú, ta quả thật đang yêu đương với Bùi Dĩ Mặc."
Không biết rõ ràng sự thật đằng sau, cô ngàn vạn không thể cho chú biết chân tướng.

Lỡ như cha của thân thể này thật sự bị Bùi gia hại chết, để Nguyễn Chương Trình biết cô cùng Bùi Dĩ Mặc đã kết hôn, cô chỉ sợ chú không giữ được bình tĩnh sẽ đánh chết cô.
Ai, từ lúc đến thế giới này tới nay, cô gặp vấn đề khó giải quyết nhất!
Nguyễn Chương Trình bưng lên chén trà trước mắt, lại nhấp một ngụm nhỏ.

Mới ngẩng đầu nói, "Tĩnh Tĩnh, con nghe lời chú, tốt nhất nên cùng cậu ta chia tay đi."
Nguyễn Tĩnh trái tim đập mạnh một cái, không xác định hỏi: "Chú, ý của chú là, ba con năm đó chết ngoài ý muốn còn có liên quan tới Bùi gia?"
"...." Đặt chén trà xuống , vẻ mặt Nguyễn Chương Trình khiến Nguyễn Tĩnh hoàn toàn không cách nào miêu tả, chỉ nghe hắn nói: "Chú nói rồi, con không cần lo chuyện này, chú sẽ làm tốt mọi chuyện, con chỉ cần nhớ, nhanh chóng cùng Bùi Dĩ Mặc chia tay là được."
Không nói rõ ràng mọi chuyện, lại nửa thật nửa giả khiến Nguyễn Tĩnh trong lòng giống như bị móng mèo cào, quả thực rất nhột.
Mãi đến khi hai người trở về khách sạn, Nguyễn Tĩnh mới phát hiện đối phương lại ở cách vách phòng cô.
Nguyễn Tĩnh ở trong phòng rối rắm không thể mở miệng nhờ Bùi Dĩ Mặc hỏi người lớn trong nhà được, đến cùng cha có phát sinh chuyện gì máu chó với nhà họ Bùi hay không, không đợi cô tìm ra nguyên do, Nguyễn Chương Trình liền kéo hành lý đi tìm cô.
Nguyễn Tĩnh nhướng mày, "Thúc thúc, chú đây là?"
"Tĩnh Tĩnh, cháu ngoan ngoãn thu dọn một chút hành lý, chú đã trở lại, sau này con ở cùng chú, chú về sau sẽ không để cho người nào bắt nạt con."
Nguyễn Tĩnh khóe miệng nhếch lên, chú à, chú nơi nào nhìn ra có người bắt nạt tôi nạy.

Dù sao cùng hắn một chỗ cũng không có vấn đề gì, thuận tiện biết một chút chân tướng sự tình năm đó.
Nguyễn Tĩnh đi phòng ngủ thu dọn hành lý, thuận tiện nhắn cho Bùi Dĩ Mặc đem chuyện hôm nay lời ít mà ý nhiều mà kể.
Cô tuyệt đối sẽ không giấu chuyện này với anh, sau đó yên lặng điều tra huyện xảy ra năm đó, lại cùng Bùi Dĩ Mặc tình cảm lưu luyến đến oanh liệt ngược tâm, có vấn đề gì thì nhanh chóng giải quyết.

Nguyễn Tĩnh thu thập xong áo quần cùng một ít vật dụng nhỏ, di động khẽ rung lên.
Bùi Dĩ Mặc: Nghe điện thoại tiện không?
Bùi Dĩ Mặc: Xác nhận người nọ là chú ruột của em?
Bùi Dĩ Mặc: Xác nhận đầu óc hắn không có vấn đề?
Bùi Dĩ Mặc: Tĩnh Tĩnh, người nhà anh tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện thiếu đạo đức này, người duy nhất làm chuyện không có đạo đức đã ở trên xe lăn mấy chục năm rồi.
...
Nhìn tin nhắn, Nguyễn Tĩnh cũng có thể tưởng tượng Bùi Dĩ Mặc kia tâm tình phát điên.

Nói thật, nàng cũng không tin Bùi gia làm ra loại chuyện này, hơn nữa cô cùng Bùi Dĩ Mặc có ý tưởng giống nhau, đầu óc chú cô có phải có vấn đề gì hay không?
Nguyễn Tĩnh: Có cơ hội anh hỏi xem thế nào, em ở bên cạnh tìm hiểu tin tức trước.
Nguyễn Tĩnh vừa mới nhắn xong, chợt nghe đến cửa phòng bị gõ vang, sau đó cô nghe được tiếng Mạc Hinh kinh hô, "Ông là ai? Chị Tĩnh Tĩn đâu?"
Tim Nguyễn Tĩnh muốn nhảy ra ngoài, bỏ xuống di động chạy nhanh ra ngoài.
Vừa đi đến phòng khách, Nguyễn Tĩnh liền nhìn thấy chú cô đang gắt gao ôm Mạc Hinh.

Tuy rằng nhìn trên mặt chú biểu cảm rất ẩn nhẫn, nhưng Nguyễn Tĩnh vẫn là cảm giác được chú cô tâm tình rất kích động.
Xem, tay đặt ở trên lưng Mạc Hinh đều run lên .
"Ông đến cùng là ai? Buông ra! !"
"Tôi biết em..."
Chỉ thấy chú cô còn chưa nói xong, đã bị Mạc Hinh nhéo.
Con gái người ta đang kích động như vậy, Nguyễn Chương Trình lại vẫn như cũ không buông Mạc Hinh ra, tay kia còn đang run, trên mặt biểu cảm cũng càng ngày càng khác lạ.
"Chị Tĩnh Tĩnh, mau cứu em với!"
Mạc Hinh tức chết rồi, cô nàng suy nghĩ được kế hoạch, trong một buổi sáng viết một bản kế hoạch, muốn cầm đi tìm Nguyễn Tĩnh thảo luận một chút, ai biết mở cửa lại là một người đàn ông xa lạ.
Cái này quên đi, cô ấy còn chưa có mở miệng nói chuyện, đột nhiên bị người này đem kéo vào trong phòng đóng cửa lại.

Càng quá đáng là còn đem cô ôm cách mặt đất rất cao! Tức chết a, cao như vậy không được nha, dám ngang nhiên đối xử với cô như đứa lùn, khốn nạn!
Nhìn Mạc Hinh tay chân giãy dụa ở giữa không trung, Nguyễn Tĩnh ho khụ khụ, "Chú, chú trước đem Mạc Hinh bỏ xuống đã."
Nguyễn Chương Trình quay đầu nhìn thoáng qua Nguyễn Tĩnh, rất nhanh lại nhìn chằm chằm Mạc Hinh, mới đem cô ấy bỏ xuống.
Mạc Hinh tức giận hung ác trừng mắt nhìn người đàn ông này, thở phì phì sửa sang lại áo quần nhăn nhúm.
Nguyễn Tĩnh thề cô tuyệt đối không có nhìn lầm, lúc Mạc Hinh trừng mắt Nguyễn Chương Trình, cô rõ ràng thấy trong mắt hắn phi thường kích động, thậm chí còn muốn đưa tay sờ mặt Mạc Hinh.
Ông chú này, sợ là đầu óc có vấn đề rồi.
Mạc Hinh sửa sang lại trang phục, lại trừng mắt nhìn Nguyễn Chương Trình, mới hầm hừ chạy đến bên người Nguyễn Tĩnh, "Chị Tĩnh Tĩnh, người đàn ông kỳ quái này là ai?" Nói xong còn không quên cảnh giác nhìn Nguyễn Chương Trình.
Mà Nguyễn Chương Trình vẫn như cũ nhìn chằm chằm Mạc Hinh, trên mặt thậm chí còn lộ ra một nụ cười rất nhẹ.
Nhìn hai người vài lần, Nguyễn Tĩnh nhắm mắt trầm tư.
Mạc Hinh có chút phiền chán, cái người đàn ông kia sao lại nhìn chằm chằm cô, không thoải mái.

Kéo cánh tay Nguyễn Tĩnh, "Chị Tĩnh Tĩnh, người này đến cùng là ai?" Có thể hay không đừng nhìn chằm chằm cô nữa!
"Quên giới thiệu với em." Nguyễn Tĩnh nhìn Nguyễn Chương Trình, phát hiện chú còn đang nhìn mặt Mạc Hinh, da mặt cứng lại, nói, "Chú, đây là Mạc Hinh.

Mạc Hinh, đây là chú tôi, Nguyễn Chương Trình."
"Người này thật sự là chú của chị Tĩnh Tĩnh?" Mạc Hinh giọng đầy khiếp sợ nói.
"Mạc Hinh? Tên cũng rất êm tai." Nguyễn Chương Trình thanh âm tràn ngập hưng phấn!
Nguyễn Tĩnh hiện tại tâm tình quả thực là nói không rõ ràng.

Xem chú cô hệt như chó săn nhìn nhìn chằm chằm Mạc Hinh, hình tượng người đàn ông âm u trở về báo thù biến thành chú chó săn ngốc nghếch.
Cô nếu không nhớ sai tuổi thì chú cô năm nay đã 37 thôi, mà Mạc Hinh mới 18.
Nguyễn Tĩnh nhìn trời, cỏ này non quá mức, sợ sẽ bị ba anh của Mạc Hinh đánh chết .
*
Vài phút sau, cạn ngôn nhìn Mạc Hinh đẩy mấy cái vali, Nguyễn Tĩnh lại lần nữa xác nhận hỏi một lần nữa, "Hinh Hinh cô thật sự quyết định, cùng tôi chuyển đến nhà chú tôi đi?"
"Đương nhiên!" Mạc Hinh ngữ khí kiên quyết trả lời, lại liếc Nguyễn Chương Trình, "Tĩnh Tĩnh tỷ, em cảm thấy chú chị có chút không bình thường, em muốn được bảo vệ chị."
Nghe vậy Nguyễn Tĩnh nhìn vô cùng ghét bỏ nhìn cô ấy, còn dám nói bảo vệ cô, lần trước bị bắt cóc là ai chui trong lòng cô để trốn, là đến bảo vệ cô hay là đến thêm việc cho cô thế.

Hơn nữa thật sự muốn đi theo cô, có phải là đưa dê vào miệng cọp hay không? Nguyễn Tĩnh nhìn Nguyễn Chương Trinh, lặng lẽ suy nghĩ, có lẽ Mạc Hinh có thể dời đi cái gọi là "thù hận" của chú một chút, lúc đó cô có thể đem chuyện năm đó hỏi rõ ràng?
Đợi đến khi ba người trở lại chỗ ở Nguyễn Chương Trình, Nguyễn Tĩnh nhìn biệt thự lớn này không khỏi chậc lưỡi, người có tiền đó, xem ra chú cô ở nước ngoài sống không tệ.
Mạc Hinh nhìn vài lần, mới hừ một tiếng, "Không tệ, chỗ này miễn cưỡng có thể thích hợp với thân phận của tôi."
Lời này khiến tâm trạng của Nguyễn Chương Trình tốt lên, khẽ nhìn Nguyễn Tĩnh ánh mắt lại hơi tránh né, "Tĩnh Tĩnh con cùng Hinh Hinh đêm nay tạm thời ở cùng nhau, ngày mai chú gọi người dọn dẹp phòng khác."
Nói xong lại nhìn chằm chằm Mạc Hinh vài lần, cao hứng rời khỏi.
Người chú này thật sự là càng ngày càng quỷ dị.
Nguyễn Tĩnh nhìn Mạc Hinh đang vô cùng vui vẻ thu dọn hành lý, suy nghĩ một chút đem cô nàng kéo lên ngồi trên giường, "Mạc Hinhcô trước kia có phải đã quen biết chú tôi hay không?"
Mạc Hinh nhíu mày suy nghĩ thật lâu, cuối cùng lắc đầu, "Không biết, em là lần đầu tiên gặp."
Nhìn bộ dạng này của Mạc Hinh, cô càng khẳng định một chuyện, chú của cô có vấn đề.
*
Bánh bao nhỏ sửa sang lại cặp sách, dè dặt cẩn trọng mở ngăn trước của cái cặp, trong đó có ảnh chụp chung cậu cùng chị, cậu vụng trộm giấu đi thật lâu, ngay cả chị ấy cũng không có phát hiện.
Cậu đã mấy tháng rồi chưa được chị, gần đây chị ấy càng ngày càng bận rộn, đều không có thời gian quan tâm cậu.
Bánh bao nhỏ buồn bã cúi đầu, khẽ vuốt gương mặt người trong ảnh trong ảnh, cẩn thận đem khóa kéo lên.
Đi ra phòng học, rất xa Hà Thiến nhìn thấy bánh bao nhỏ, vẫy vẫy tay kêu cậu đến gần, "Bánh bao nhỏ, ở đây."
Bánh bao nhỏ chạy đến hướng Hà Thiến đứng chờ.

Mới vừa đi được nửa đường, thì bỗng thấy người mà cậu ghê tởm chán ghét, nhìn thấy bánh bao nhỏ đang nhìn mình ông ta nói gì đó bằng khẩu hình.
Bánh bao sắc mặt trong phút chốc trở nên tái nhợt, cắn môi, tay nhỏ nắm chặt chẽ, cúi đầu chạy chậm đến bên người Hà Thiến, nhỏ giọng nói, "Chị Hà Thiến, em muốn đi nhà xí."
Hà Thiến sờ sờ đầu bánh bao, thấy sắc mặt cậu tái nhợt đi rất nhiều, quan tâm hỏi, "Sao mặt em tái nhợt vậy? Có phải nơi nào không thoải mái hay không."
"Không có việc gì đâu chị." Bánh bao lắc lắc đầu, "Bụng em không thoải mái, muốn đi nhà xí."
"Được được, chị mang em đi."
Đến cửa nhà vệ sinh trong trường học, Hà Thiến xoa xoa mặt bánh bao, "Mau vào đi, đưa túi xách cho chị."
Bánh bao nhỏ nắm chặt cái cặp, "Không cần, em mang đi vào được."
Hà Thiến hơi hơi sửng sốt, "Thôi được rồi." Cô cảm thấy hôm nay bánh bao có chút không giống bình thường.
Hà Thiến ở ngoài nhà vệ sinh đợi ước chừng năm phút đồng hồ, trong lòng bắt đầu bất an, vừa định mở miệng kêu hai tiếng, đột nhiên bên người có một phụ nữ đi ngang qua, vai cũng đụng mạnh vào cô.
Cô ta quay đầu lôi kéo tay Hà Thiến không ngừng mà mắng.

Hà Thiến có chút phiền, ánh mắt chú ý tới một người đàn ông ăn mặc kỳ quái từ trong toilet đi ra.
Thật vất vả thoát khỏi này cô ả đáng ghét này, Hà Thiến ghé vào cửa nhà vệ sinh hô vài tiếng "Bánh bao nhỏ" nhưng không có ai đáp lại.
Nghĩ đến cô gái vừa nãy cùng người đàn ông kì quái từ trong toilet đi ra, Hà Thiến sắc mặt đại biến.

Chạy vào trong nhà vệ sinh, quả nhiên không có ai.
Hà Thiến sốt ruột chạy đến bên ngoài trường học, căn bản nhìn không thấy người đàn ông cùng người phụ nữ kia.

Cô gấp đến độ cả người đều đổ mồ hôi lạnh, lấy điện thoại cầm tay mà run run.
*
Nhìn Nguyễn Chương Trình ăn một bữa cơm thôi mà cứ ngẩng đầu nhìn Mạc Hinh, Nguyễn Tĩnh thật sự là nhịn không được châm chọc.
Lúc đầu, cô còn cảm thấy ông chú này rất đáng sợ, sự thật chứng minh đó đều là ảo giác.

Nhìn bộ dáng ngốc nghếch này xem thật là không thể cứu.

Mà người bị nhìn chằm chằm giống như không có cảm giác gì, vô tư ăn thịt trên bàn.
Nguyễn Tĩnh nhịn không được muốn mở miệng châm chọc vài câu, lúc này di động lại vang lên.

Là Bùi Dĩ Mặc điện thoại, Nguyễn Tĩnh cầm di động rời khỏi bàn ăn, đi đến một bên mới nhấc máy.
Đợi đến nghe rõ lời Bùi Dĩ Mặc nói, Nguyễn Tĩnh cả người không suy nghĩ được điều gì.

Đáy lòng bất an cảm giác sợ hãi càng ngày càng nhiều, sắc mặt của cô càng ngày càng kém.
Bùi Dĩ Mặc nói, không thấy bánh bao nhỏ đâu.